Chương 62: Xe hơi

Chương 62: Xe hơi


Những ngày còn lại của tháng Năm cuộc sống trôi qua rất bình thường và yên ổn. Lyle đi công tác ở Boston hay Bờ Tây Hải nên phải ở lại đó mấy ngày, trước khi đi còn kể rõ ràng chi tiết hành trình chuyến đi cho tôi nghe, nhưng tôi quay đi quay lại đã không còn nhỡ rõ nữa. Nghĩ lại, đó là một loại cảm giác kỳ quái, từ lúc rời du thuyền Porsche đến khi vào trong xe Volvo, với tôi mà nói, anh dường như không còn giống lúc trước nữa.


Hơn nữa chính tôi cũng thay đổi, bất tri bất giác luôn cảm thấy mình đã để mất một cái gì đó, cảm thấy có một số việc nhớ hay không nhớ cũng không còn quan trọng nữa, cảm thấy một đôi tất trẻ con mua với giá 3$ 99 cents hay 28$ cũng chả sao. Tôi thậm chí bắt đầu học thuê thùa và dệt đăng ten theo kiểu Pháp ở một cửa hàng thủ công mỹ nghệ gần nhà. Hơn nữa, còn dần dần thích mua trọn bộ những thứ có thể kết hợp được với nhau, ví như khi mua một hộp đựng phấn màu vàng theo phong cách cổ điển, phải đi tìm trọn bộ những thứ đồ vật nhỏ kiểu cổ màu vàng, như khăn tay bằng vải lanh màu vàng, lược nhỏ và gương cầm tay màu vàng, bút lông cán vàng cùng bao da đựng notepad màu vàng nhạt, v…v… Trang sức, tơ lụa, đồ da đủ loại màu sắc, tùy theo khuynh hướng cảm xúc được sắp xếp đâu vào đấy trong tủ quần áo, hóa đơn ùn ùn gửi đến, mà Lyle rất hào phóng một câu than phiền cũng không có, đôi khi còn có khen tôi mua vòng cổ hoặc giày dép rất đẹp, hơn nữa còn nhắc tôi nên mua thêm cả váy đi biển.


Cuối tháng Năm,Victoria gọi điện thoại tới nói, cô đã tìm được công việc thực tập ở một tạp chí, toàn bộ kì nghỉ hè đều sẽ ở New York. Tôi bắt đầu lo lắng có phải cô định nói muốn đến chỗ tôi ở không, cô đã nói cho tôi biết, ba tháng tới, cô sẽ ở tạm nhà một bạn nữ cùng lớp tại khu Soho. Tôi thấy xấu hổ vì bụng dạ tiểu nhân của mình, mời cô đến tham gia tiệc Baby Shower ( ) nho nhỏ của mình, tổ chức vào ngày 3 tháng Sáu, ngày đó vừa lúc cô cũng đã đến New York.


Chiều ngày 2 tháng Sáu, tôi đến khu West End, trên đường tiện mua một bộ dụng cụ cầm tay, những đồ cổ như kéo và thau đồng, khung thuê và kéo cắt chỉ, cơ bản không có tác dụng thực tế gì, chỉ là để bày trong hộp đựng đồ thuê thùa phong cách Victoria trông rất hợp mà thôi. Thuận tiện lại mua thêm bảy chiếc khăn tay bằng vải lanh màu trắng, mặt trên thuê chữ từ thứ Hai đến Chủ Nhật bằng tiếng Pháp, nét chữ rất đẹp, thủ công tinh tế. Tôi nhớ rõ ở nhà trẻ có rất nhiều đứa trẻ mang khăn tay như vậy, mỗi ngày đổi một cái, đương nhiên mặt trên chỉ in đậm chữ Trung Quốc, một bộ cũng chỉ mất mấy đồng mà thôi.


Từ trong cửa hàng đi ra, bà chủ người Pháp còn giúp tôi mở cửa. Quan cánh cửa thủy tinh, tôi thấy bên đường mặt nghiêng của một cô gái người Hoa đang đi dạo, là Victoria. Đang muốn qua đó chào hỏi, lại nhìn thấy bên cạnh cô là một người đàn ông tóc nâu sáng, tay trái cầm tay cô, tay phải vươn ra ngăn một chiếc xe taxi lại, mở cửa giúp cô, cô ngồi vào trong, anh ta cúi người hình như hôn cô, rồi đóng cửa xe lại. Xe đi rồi, anh ta băng qua đường cái. Xe của tôi đỗ ở rìa đường, lái xe tựa vào đầu xe hút thuốc. Lúc đi qua đó, anh ta thoáng nhìn qua biển số xe, tựa như hơi cười, rồi đi mất. Phòng ốc ở khu phố đối diện cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một khu nhà ở kiểu cũ mà thôi.


available on google playdownload on app store


Trong buổi tiệc chiều hôm sau, có không ít bạn bè đồng nghiệp mấy tháng không gặp xuất hiện. Cho tôi cảm giác như không phải mấy tháng, mà như đã nhiều năm. Ba giờ chiều,Victoria đến. Thoạt nhìn so với hai tháng trước gầy hơn một chút, vào cửa không nói tiếng Trung với tôi, khẩu âm Tiếng Anh cũng thay đổi đôi chút, dường như đã không còn nghe ra giọng điệu của một cô học sinh trung học ngày nào nữa.


Tôi vào phòng bếp lấy vài thứ, cô cũng vào giúp, chỉ có Damala ở bên cạnh, ta cùng cô nói giọng Thượng Hải: “Chiều hôm qua chị nhìn thấy em. Ngay chỗ Bảo tàng Nhi đồng.”
“Sao chị không gọi em? Có phải nhìn thấy em trên taxi đúng không?” Cô cười hỏi tôi.
“Không phải, em vừa lúc ngồi vào xe.”


Cô sửng sốt một chút, không nói tiếp.
Tôi bảo Damala mang trà và điểm tâm ra ngoài, đóng cửa lại, hỏi cô: “Người cùng một chỗ với em lúc đó là Howard Roth đúng không?”
“Chính là anh ấy.” Cô trả lời rất kiên quyết.
“Howard Roth đã có vợ rồi, em có biết không?”


Cô mở to hai mắt liếc nhìn tôi một cái, sau đó như không có chuyện gì trả lời: “Em biết.”
“Vậy vì cái gì……” Phản ứng của cô làm tôi không biết phải nói gì với cô nữa.
“Chị đừng xen vào, được không?”


Tôi thiếu chút nữa nói ra, nếu không phải vì ba mẹ nhờ tôi, tôi cũng lười để ý tới. Cô đứng lên muốn đi ra ngoài, đi tới cửa, lại quay lại, bắt đầu nói tiếng Anh với tôi: “Chị đừng quá tự tin như thể chỉ có người đàn ông chị quen muốn kết hôn với chị, còn bạn trai của người khác tất cả chỉ là trêu đùa.”


“Chuyện này căn bản không giống nhau, Roth đã kết hôn rồi.”


“Nhận quà của anh ấy, mua cho em một chiếc Yaris đỏ, giúp em tìm việc, còn những thứ khác em không muốn nghĩ đến. Chị có thể không biết, nhưng ít ra chồng chị hẳn là biết rõ, ‘chung thủy’ căn bản không có trong từ điển của họ.” Cô nói. Trước kia, tôi căn bản không thể tưởng tượng được cô có thể nói ra những lời kinh điển như vậy, cộng thêm với lời giải thích, dường như có thể trở thành danh ngôn trong tiểu thuyết.


Chú thích:






Truyện liên quan