Chương 67: Caresse ultan
Sáng sớm 6 giờ 38 phút ngày 27 tháng 6, một sinh mệnh mới ra đời. Toàn thân tím tái, phát run, nghênh đón cô nhóc là bà đỡ cùng hộ sĩ ánh mắt cùng động tác rất nhịp nhàng. Mẹ cô bé đang nằm ngửa trên bàn mổ dưới đèn giải phẫu, chờ khâu lại vết mổ 13 cm ở bụng dưới, không thể ôm cô, chỉ nhìn thoáng qua từ xa. Ba ba cô, có lẽ đang ở bên ngoài phòng sinh, cũng có lẽ là không.
Những bài học cần thiết trong thai sản trước đây từng tham gia căn bản không có tác dụng, cách thức và thời gian tôi dùng sức hoàn toàn không đúng nhịp, hàng chục phút sau khi nỗ lực lâu dài và vô vọng, có hiện tượng suy thai, bác sĩ để tôi làm giải phẫu. Tuy rằng tay run không cầm nổi bút, tôi ở trên giường sinh ra hiệu đồng ý, ký tên mình.
Mọi việc trở nên rất đơn giản. Gần ba mươi phút sau, một đứa trẻ nặng 7 pounds được lấy ra từ trong cơ thể tôi, một khắc kia khi bác sĩ đưa tay tiếp lấy thân thể đứa nhỏ, nó muốn khóc, sặc nước bọt, bắt đầu ho khan. Ré lên rất nhỏ, nhưng lại là âm thanh dùng hết toàn lực để phát ra, một cảm giác run run trong lồng ngực cộng hưởng với âm thanh xa lạ mà lại cổ quái, giống như từ một hành tinh khác đến. Tôi nằm ở đó, dưới tác dụng phụ của thuốc tê làm tôi cảm thấy đau bụng và buồn nôn, lo sợ bất an chờ bác sĩ mở miệng, sợ anh sẽ nói đứa bé có chỗ nào không ổn. Cho đến khi một hộ sĩ ôm đứa bé đến trước mặt tôi, nói: “Là bé gái, rất khỏe mạnh.”
Đứa nhỏ bọc trong một lớp tã lót màu hồng phấn trước khi đưa ra ngoài. Tôi nằm ở trên bàn mổ chừng 20 phút, một bác sĩ nam đeo mắt kính khâu lại miệng vết mổ cho tôi. Tôi biết tên của anh, Ryan, cũng biết người mập mạp mang khẩu âm vùng tiểu bang Maine đã gây tê cho tôi tên là Clark. Tôi không chắc chắn có phải tất cả bác sĩ đều như vậy, ở trên bàn phẫu thuật, đối với một người hoàn toàn trần truồng, vẫn nói chuyện phiếm như không có việc gì xảy ra.
“Cô gầy quá, miệng vết thương đã được xử lí tốt rồi.” Ryan khâu mũi cuối cùng nhìn tôi nói.
Tôi nói cám ơn, lần đầu tiên nghĩ đến trên người có một vết mổ. Kế tiếp, lại là nằm trên giường, được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, giống như trong phim điện ảnh vậy, ngửa mặt hướng lên trời, chỉ nhìn thấy trên hành lang có một cái đèn huỳnh quang, nghe thấy tiếng cửa tự động mở ra. Sau đó là gương mặt của Lyle, cầm lấy tay tôi, ở bên tai tôi nhẹ nhàng nói: “Con bé có một đôi tai lớn.”
Tôi mệt mỏi vô cùng, sau khi được đặt vào giường, rất nhanh liền ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại có lẽ đã vài giờ sau, miệng vết thương do hiệu lực của thuốc tê ngày càng giảm dần càng lúc càng đau đớn, trên mu bàn tay phải cắm ống truyền dịch. Không thể xoay người, không có chỗ gối đầu. Tôi quay đầu, thấy Lyle nửa nằm trên một chiếc đi văng cạnh giường, chống hai chân lên, đứa nhỏ mới sinh nhắm mắt lại nằm trên đùi anh, đầu dựa vào đầu gối anh, chân mềm dán vào bụng anh. Hai tay anh đang ôm lấy khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn kia, cứ như vậy lẳng lặng nhìn không nhúc nhích. Anh rất cao, nên nhóc con càng trở nên nhỏ bé, bức họa kia suýt nữa làm tôi rơi lệ.
Anh thấy tôi tỉnh, ôm đứa nhỏ ngồi xuống. Tôi không muốn nghe anh nói mấy lời giả dối, nếu anh không nói, vậy tôi nói, để cho mọi chuyện đơn giản một chút.
“Anh không hề yêu em đúng không?” Tôi hỏi anh, lúc bắt đầu nói ra rất bình tĩnh, sau đó run run, cuối cùng nước mắt không nhịn được trào ra.