Chương 72: Carnival town
Edit: Apakcha
Beta: Nu + Qoop!!
Một ngày, lại hai ngày trôi qua, chiếc nhẫn kết hôn mỗi lần rửa tay cởi ra, cũng quên đeo vào. Chúng tôi thỉnh thoảng gặp nhau ở phòng khách hoặc ngoài hành lang, nhưng không nói chuyện. Cho đến khi tôi mở miệng nói với Lyle, muốn đi nơi nào đó nghỉ hè, anh trả lời: “Được, anh không ý kiến.” Thậm chí không liếc mắt nhìn tôi một cái.
Vì thế, ngày đầu tiên của tháng Tám, tôi rời Manhattan, không thể tính là rời nhà trốn đi, nhưng nói cho cùng vẫn là rời đi. Đi cùng tôi chỉ có Caresse, cùng bảo mẫu Sandy. Nơi đến là hơn một trăm dặm Anh thị trấn Đông Hampton. Mặc dù tôi ước gì được đi xa hơn, chí ít cũng phải đi về tận đầu cực Nam, hoặc từ hướng Đông sang Tây cách nhau vài múi giờ. Nhưng sự thật là, tới trấn Đông Hampton đã là chập tối, tôi thay một bộ áo thể thao và giày chạy, thử chạy bộ trên một con đường rợp bóng cây không một bóng người, phát hiện ra mình thậm chí không thể kiên trì nổi một phút, đã thở hổn hển.
Nhưng ở một nơi mới mẻ, có gió biển, giữa đêm khuya yên lặng có tiếng sóng biển truyền đến, lại khiến tinh thần tôi vô cùng sảng khoái. Sáng sớm hôm sau, một người hàng xóm tặng tôi một hộp nhỏ dâu tây được trồng trong sân nhà mình, bọn họ gọi chúng một cách trang nhã là “Fraises du jardin” (Dâu tây vườn). Tôi bỏ những trái cây nhỏ mà tươi non này vào trong bát nghiền nát lấy nước, đổ vào trong bình sữa cho Caresse uống, con bé hé miệng uống một ngụm, rồi phun hết ra, sau đó lại uống, một nụ cười xinh đẹp không bút nào tả xiết hiện lên trên mặt con bé, bên cạnh cái miệng nhỏ nhắn đều là nước đỏ tươi và mẩu vụn hoa quả. Tôi cũng cười rộ lên, thật bất ngờ, tại thời khắc đó, lo lắng bắt đầu tan dần đi, ít nhất là một phần. Có thể là hormone nổi điên trong cơ thể cuối cùng cũng bình ổn lại, chắc là đi tư vấn tâm lý mỗi tuần ba lần, mỗi giờ 150$ thật sự có tác dụng, nhưng tôi càng muốn tin rằng, mặc dù cơ thể và trái tim gần như bị phá hủy, nhưng trong tận xương tủy tôi vẫn là một thanh niên khỏe mạnh, ba năm nay chưa từng bị bệnh, tôi dần trở nên khá hơn.
Cứ cách một ngày, tôi lại đến chỗ bác sĩ tâm lý, theo yêu cầu của ông ta nhớ kỹ mỗi chuyện đã làm hàng ngày, sau đó kể lại tường tận. Trừ lần đó ra, tôi còn mua một chiếc xe đẩy ba bánh khá chắn chắn dành cho trẻ con, bánh xe to như xe đạp địa hình. Tôi dùng nó đẩy Caresse đi dạo, một ngày hai lần, đầu tiên là đi bộ nhanh, khoảng chừng hai tuần sau, tôi đã khôi phục một chút thể lực, bắt đầu chạy chậm. Sáng sớm chạy dọc theo khu rừng phía trước nhà, lúc sẩm tối, sau khi thủy triều xuống đi trên bờ cát bằng phẳng ẩm ướt. Vào giờ này mỗi ngày, bầu trời vẫn như cũ có màu lam nhàn nhạt, phía xa xa tòa nhà gần biển dần biến thành một khối hình màu đen, nơi chân trời vẫn còn le lói chút ánh nắng chiều tà. Thỉnh thoảng tôi sẽ tạm nghỉ ở một nơi nào đó, ôm Caresse, chỉ cho con bé xem cảnh sắc vô cùng xinh đẹp, hay đám người đang vui đùa trên bãi biển. Nếu ở một chỗ yên tĩnh vắng vẻ, tôi liền bật nhạc trên điện thoại, ví dụ như bài Carnival town.
Round ‘n’ round / một vòng lại một vòng
Carousel / xoay tròn ngựa gỗ
Has got you under it’s spell / Liệu anh có bị bùa mê?
Moving so fast… but nhanh như vậy…… / Chạy quá nhanh..nhưng
Going nowhere / Không đi tới đâu
Up ‘n’ down / Lên rồi xuống
Ferris wheel / Vòng đu quay
Tell me how does it feel / Nói em biết cảm giác thế nào
To be so high… / Khi lên thật cao..
Looking down here / Nhìn xuống dưới đây
Did the clown / Có phải anh hề
Make you smile / Khiến anh mỉm cười
He was only your fool for a while / Anh ta chỉ mua vui cho anh trong chốc lát
Now he’s gone back home / Giờ anh ta đã về nhà
And left you wandering there / Và để anh lang thang ở đây
Is it lonely? / Có phải là sự cô đơn?
Lonely Lonely Lonely / Cô đơn Cô đơn Cô đơn
Cuối tuần, Lyle lái xe tới đây, mỗi tuần đều đến, mang theo rất nhiều quần áo và đồ chơi trẻ em xinh đẹp. Giữa tháng Tám, Caresse ngày càng cười nhiều hơn, chúng tôi luôn vây quanh con bé, không ngại làm mặt quỷ hay giả dạng thành khỉ con, khiến cho con bé khanh khách cười. Trẻ con đều như vậy, dù là khóc hay cười, cũng đều dùng hết toàn bộ hơi sức. Chúng tôi tương kính như tân ( ) hòa hòa khí khí, lại cố gắng tránh một mình cùng một chỗ, càng không ngủ cùng nhau. Một hôm vào lúc ăn cơm tối, anh đưa cho tôi một tờ giấy, một tờ chi phiếu, “Tiền thưởng” sinh con của Hiệp nghị thỏa thuận trước hôn nhân, châm chọc là, số tiền này vừa vặn là tiền lương hàng năm cộng tiền thưởng của tôi trong hợp đồng lao động ở Hồng Kông.
Sau đó cả buổi tối, tôi ngồi trong một góc tối trên sân thượng, không đủ sức nói chuyện, cuối cùng cũng biết rằng tất cả đều đã trôi qua, còn hơn là chưa từng có. Tôi cho tới bây giờ cũng không phải người hướng nội, Lyle cũng không phải. Nhưng đối mặt với anh, tôi rốt cục vẫn không nói nên lời, còn anh đối với tôi mà nói, giống như sách Kinh Thánh, của người Ai Cập viết, hơn nữa còn là bản chưa hoàn chỉnh không thể nào đọc hiểu được. Tôi không biết, ngoài tôi còn ai đã trải qua chuyện tương tự như vậy chưa, dù có ăn nói khéo léo, thông thạo hai thứ tiếng, viết chuyện đông tây tinh thuần, nhưng khi đối mặt với ai đó, vào lúc nào đó, về việc gì đó, lời nói ra lại giống như muốn hồn lìa khỏi xác, nếu người kia không cho là đúng mà xoay người rời bỏ, bản thân liền hoàn toàn suy sụp. Bởi vì rất để ý, rất sợ…
Xa xa, khói lửa trong đêm bay lên trời. Mùa hè ở thị trấn Đông Hampton, nơi nơi đều là party, bất kỳ lúc nào cũng có thể bắt gặp những người xa lạ đứng cùng nhau, nhưng, có một số người quen thuộc lại từ từ rời xa nhau.
Chú thích: