Chương 74: Chúng tôi
Edit: Apakcha
Beta: Qoop!!
Vì thế, giữa trưa hôm đó, chúng tôi được đưa vào một căn phòng trên tầng hai của một cửa hàng đá quý trên đại lộ Fifth Avenue. Căn phòng này được trang trí hết sức lộng lẫy, được khóa trái từ bên trong, không có cửa sổ, hệt như một mật thất. Cùng vào có quản lí cửa hàng, nhà thiết kế cùng người chế tác trang sức, nữ nhân viên cửa hàng hơi hơi cúi người đứng ở bên cạnh.
Hôm đó, trong cửa hàng có hai trái tim bằng kim cương, lớn 1.87, nhỏ 0.72 ca-ra, trao đổi với nhà thiết kế, quyết định làm thành mặt dây chuyền, họ đã vẽ ra sơ đồ phác thảo, là hình hai trái tim lồng vào nhau.
“Lớn là của em, nhỏ của Caresse.” Lyle nói, hôn lên tay và má tôi.
Tôi muốn hỏi anh, vậy cái nào là của anh? Nhưng ngoài miệng chỉ nói: “Cám ơn.”
Xuống dưới lầu tôi thấy một cái vòng tay kim cương trong tủ trưng bày, thử một chút. Lyle nói: “Trông rất đẹp, coi như quà tặng trước sinh nhật.” Mười hai ngàn đôla, mua cùng luôn. Anh ký chi phiếu, tôi tay nâng cằm tùy ý nhìn mọi thứ xung quanh ngoại trừ anh. Bàn bên cạnh có một nam một nữ, trông giống như một cặp vợ chồng sắp kết hôn, đang chọn nhẫn. Cô gái nhìn trúng một đôi, nhưng dường như vượt quá dự toán. Đang do dự, người con trai nhìn về phía nhân viên cửa hàng nói: “Chúng tôi lấy cái này.” Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau cười, dưới mặt bàn, hai tay nắm cùng một chỗ.
“Chúng tôi”, cụm từ “Chúng tôi” Nghe thật cảm động, khiến tôi hồi tưởng lại một đoạn thời gian rất lâu trước kia. Ra khỏi cửa hàng trang sức, chúng tôi ăn cơm ở một nhà hàng lân cận, thời tiết rất đẹp, ngồi ăn ở ngoài trời trên vỉa hè dọc con phố. Không khí trong suốt, nơi nơi mọi thứ trông đều tráng lệ, trên đường người đi đường qua lại, một số người vẫn còn mặc quần áo mùa hè. Tôi lấy kính râm xuống, vươn tay phải đặt ở trên đùi anh, một giây sau, anh cũng vươn tay cầm lấy tay tôi, không nói gì.
“Anh làm sao vậy?” Tôi quay đầu, nhìn anh nói.
Anh trả lời: “Anh rất khỏe, không làm sao.”
“Ý của em là, mấy ngày này, anh rất ít nói chuyện, cùng em.” Tôi ngược lại cầm lấy tay của anh, “Có chuyện gì em hẳn là nên biết không?”
Anh cười nói: “Em muốn nghe cái gì? Buổi chiều một giờ rưỡi, ở Đông Sixty- Third Street và ngã tư Park Avenue?”
Tôi thừa nhận: “Có thể đúng là không phải nơi thích hợp.”
Bồi bàn đem đồ ăn đặt trên bàn, cắt ngang chúng tôi, ăn cơm xong, tôi tiếp tục liều mạng, Lyle quay trở lại khách sạn. Đúng ba giờ, tôi cầm ba bốn cái túi mua sắm tạm dừng nghỉ ngơi ở một quán cafe đường Lemke Tinh, ngẩng đầu liền thấy Rona Morgan ngồi ở phía sau cái bàn cách tôi năm mét, mặc quần áo công sở, cúi đầu vừa ăn vừa nhìn phần văn kiện trong tay. Phản ứng đầu tiên của tôi là xem nhanh quần áo trên người một chút. Không biết tại sao, nhìn thấy cô ta tôi liền có mặc cảm tự ti, muốn làm bộ như không nhìn thấy, nhưng cách quá gần, đã không còn kịp rồi, cô ấy cũng vừa vặn ngẩng đầu nhìn thấy tôi, mỉm cười với tôi.
Tôi đi qua, cùng cô ấy nói: “Chào, cô khỏe không?”
Cô ấy để cho tôi ngồi bên cạnh, nói cho tôi biết buổi sáng có một hội thảo vẫn kéo dài đến bây giờ, chỉ có hai mươi phút tùy tiện ăn một chút.
Tôi hỏi cô ấy gần đây bận rộn hay không, cô ấy hỏi tôi đứa nhỏ thế nào, trừ lần đó ra, giữa chúng tôi cũng không có nói chuyện gì. Cô ấy rất nhanh ăn xong, vội vàng rời đi. Tôi nhìn cô ta đi ra ngoài, vẫn là bộ dáng lúc trước, mỹ lệ âm trầm, nhìn như điềm đạm, tuy nhiên, nó cũng giống như tất cả mọi thứ đều ở trong tầm kiểm soát. Trong khoảnh khắc, tôi không có biện pháp phủ nhận, có một số người thông minh hơn so với những người khác, chí ít xem xét vấn đề rõ ràng hơn so với tôi, cũng càng thức thời, biết chuyện gì có thể thử, chuyện gì dù như thế nào cũng không thể đùa giỡn.
Bầu trời bắt đầu đen tối, Lyle gọi điện thoại nói buổi tối dẫn tôi ra ngoài, ít nhiều cũng khiến tôi lại lấy lại một chút tin tưởng. Tôi về nhà, thay quần áo thật tốt, chờ anh. Bảy rưỡi, anh tới đón tôi, tới Upper West Side Jean-George ăn cơm. Lúc ăn tối, anh nói vốn có một party mời chúng tôi đi, nhưng anh nghĩ hai người chúng tôi nên đi riêng vẫn là tốt hơn.
Chung quanh tiếng mọi người nói chuyện vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, bàn ăn cho hai người rất nhỏ, chúng tôi cách rất gần, phía dưới bàn, chân, giầy hoặc là đầu gối thỉnh thoảng chạm vào nhau.
Món chính được đưa lên, tôi nói với anh: “Thứ sáu em đi bác sĩ tâm lý, em muốn anh đi cùng em.”
Anh đầu tiên là đáp ứng, sau đó lại phản ứng, tôi chỉ muốn anh đưa tôi đi rồi đón tôi trở về, nói: “Thôi nào.” Nói xong anh lại tiếp tục bộ dáng dịu dàng vui vẻ, cho đến lúc ăn cơm xong.
Trên xe, anh nói với tôi “Anh yêu em”. Không biết tại sao lời này nghe giống như là một sự an ủi.
“Party đó ở đâu a?” Tôi hỏi anh.
“740 Park Avenue.”
“Chúng ta tới đó đi, xem có phải là vũ hội hóa trang không.” Có thể là do tác dụng của một chút rượu ở bữa tối kia, tôi không muốn về nhà, không muốn chỉ có chúng tôi hai người cùng một chỗ.