Chương 94: Cần hay Muốn?

Edit: Apakcha
Beta: Nu
Ba ngày sau là sinh nhật Lyle, căn cứ theo lịch trên thỏa thuận, ngày đó Caresse thuộc về anh. Chúng tôi đã hẹn trước, buổi trưa anh đến chỗ tôi đón con bé đi.


Buổi tối lúc gần mười giờ, tôi lại nhận được điện thoại của anh, trong điện thoại chợt nghe thấy tiếng khóc lớn của Caresse, Lyle ở bên cạnh dỗ: “Đừng khóc, chúng ta gọi điện cho mẹ, để mẹ nói chuyện với Care nhé.” Tôi cũng thấy khẩn trương, tưởng là Caresse lại sinh bệnh, cho đến khi Lyle nói cho tôi biết, con bé bị ngã đầu đập vào bậc thang ở phòng khách, không bị thương nặng, vừa khóc một trận, không biết tại sao lại đột nhiên nhớ mẹ, không cần anh không cần Sandy, dụ dỗ bằng cách nào cũng nhất quyết phải tìm mẹ, tìm khắp nơi không thấy liền đứng ở cửa kiễng chân, tay vịn tay nắm cửa, thê lương kêu lớn “Mẹ mẹ”.


“Bây giờ anh đưa con bé trở lại được không?” Anh hỏi tôi.
Tôi nói đương nhiên có thể, suy nghĩ một chút còn nói: “Quá muộn, bên ngoài, con bé trên đường nếu ngủ thiếp đi, dễ bị cảm lạnh. Hay là em đến chỗ anh vẫn hơn.”


“Như vậy là tốt nhất,” Anh trả lời, rồi nói với Caresse, “Care có nghe thấy không? Mẹ lập tức tới đây.”


Cúp điện thoại, tôi tùy tiện mặc chút quần áo rồi ra cửa, ở dưới lầu bắt một chiếc xe taxi. Đến chỗ Lyle, người gác cổng cùng người làm giữ thang máy đều là người làm ngày xưa, biết tôi, nhưng không biết nên xưng hô thế nào, lóng ngóng gật đầu gọi tôi “Ms.”, tôi cũng vậy lóng ngóng rồi gật đầu chào lại. Thang máy đến nơi, nữ người làm đã mở cửa đợi, bên trong thật không giống như tôi tưởng tượng truyền ra tiếng khóc long trời lở đất của đứa nhỏ. Tôi đi vào, ở trong phòng đứa nhỏ nhìn thấy bọn họ. Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn đầu giường, Caresse thay áo ngủ nằm ở trên giường nhỏ, Lyle ngồi ở trên mặt đất bên cạnh giường, nghe thấy tôi đi vào, gật đầu như chào hỏi với tôi, tiếp tục kể chuyện cổ tích của anh. Caresse nghe chuyện cổ tích rất say mê, khua khua tay về phía tôi nở nụ cười, ánh mắt lại quay lại phía ba của con bé. Tôi ngồi trên tay vịn ghế, cảm giác lần này mình tới có phần dư thừa, nhưng tại căn phòng này, dường như lạikhông có người nào là người thừa thãi, không có bất thường nhầm lẫn, không có xấu hổ, chỉ có quầng sáng ấm áp nhu hòa ở chiếc đèn đầu giường, trên người đứa nhỏ đặc biệt thơm mùi sữa, cùng chuyện cổ tích về Alibaba, Nghìn lẻ một đêm.


Tiếc nuối duy nhất là người kể chuyện cổ tích kia có vẻ hơi nghiệp dư một chút, rất nhiều “Cho nên” rất nhiều “Sau đó”, nói đến một nửa lại hỏi tôi, nữ hầu thông minh trong chuyện xưa tên gọi là gì. “Margiana” Tôi nói cho anh.


available on google playdownload on app store


Đợi cho bốn mươi tên cướp toàn bộ bị giết hết, Caresse dụi dụi mắt, trở mình, đưa lưng về phía ngọn đèn nhắm mắt lại, hấp hấp núm ɖú cao su rất nhanh ngủ thiếp đi. Lyle xoay người, ngón trỏ đặt ở trên môi nói với tôi “Suỵt”, ý bảo tôi cùng anh đi ra. Hai người rón ra rón rén đi đến phòng khách, anh cười nhẹ giọng hỏi tôi: “Em nói tại sao con bé muốn nghe loại chuyện cổ tích đẫm máu như vậy chứ? Con bé thật sự nghe hiểu được sao?”


“Em cũng không biết, tại sao anh kể chuyện này cho con bé nghe vậy?”
“Bởi vì không nhớ nổi cái khác.” Anh nói, “Vốn cho là một câu chuyện thích hợp trước khi ngủ, cho đến khi nói đến cường đạo chém rụng đầu Kasim, anh nghĩ đổi cái khác, nhưng Caresse không chịu.”


“Về sau nếu con bé lại khóc, em biết nên làm cái gì bây giờ rồi chứ?” Anh trông có vẻ khá là thành công, khiến tôi cười rộ lên, nói cho anh biết, “Nếu con bé té ngã, trước hết bảo con bé chỉ cho anh xem chỗ nào đụng đau, hôn nơi đó một chút, con bé sẽ không khóc nữa.”


“Anh đây chỗ này cũng cần một cái hôn.” Anh cởi cổ tay áo ra cho tôi nhìn cổ tay anh, bên trong xương cổ tay có một chút máu ứ đọng.
“Thật sự bị trật rồi?” Tôi cười nhạo anh, “Tưởng đàn ông các anh chơi bóng chính là dễ dàng nhất chứ”


“A, cái này cũng không phải đơn giản như chơi bóng”. Anh cài lại tay áo rồi trả lời, lại hỏi tôi, “Em cùng Nick, hai người đang hẹn hò sao?”
“Bọn em là bạn bè cùng đi tập GYM.” Tôi nói,
“Anh ta rất tốt.”
“Thật lòng à?”


“Đương nhiên không phải,” Anh cười lắc đầu, “Có câu phải nhắc nhở em,Good athlete,bad lover.”
Tôi liếc nhìn anh một cái trả lời: “Cái này không cần anh quan tâm ”.


Tôi không muốn lại tiếp tục đề tài này, quay lại cửa phòng đứa nhỏ nhìn thoáng qua, Caresse đã ngủ say, tôi đi vào lấy núm ɖú cao su trong miệng con bé ra. Người ta luôn ví trẻ em khi ngủ chính là thiên sứ, “Thằng bé/ Con bé ngủ giống như một thiên sứ.” Nói dịu dàng thắm thiết như thế, quả thật, tại thời khắc này, con bé yên lặng ngủ, ánh mắt trong suốt khép lại, mi mắt nhỏ mà mềm mại, lông mi dài nhỏ che trên gương mặt phấn hồng, trong miệng phun ra hơi thở trong veo, nếu thật có thiên sứ, nhất định chính là dáng vẻ này. Tôi xuất thần nhìn trong chốc lát, hôn một cái trên mặt con bé, rồi ra ngoài.


Lyle ở cửa nhìn chúng tôi, nói với tôi: “Caresse của chúng ta là đứa nhỏ tốt nhất không phải sao?”
“Tất cả cha mẹ đều cảm thấy đứa nhỏ của mình là tốt nhất.” Tôi trả lời, trong lòng lại bị cụm từ “Chúng ta” làm nóng một chút.


“Ít nhất với anh mà nói là tốt nhất.” Anh tiếp tục nói tiếp, “Hai người các em, là điều tốt nhất anh có được.”


Tôi không muốn nhắc nhở anh, tôi đã không phải của anh nữa rồi,Caresse anh cũng chỉ có 50% quyền giám hộ mà thôi, miệng chỉ trả lời: “Đã khuya rồi, em về đây, Caresse ngủ rồi, anh bây giờ chắc cũng không có chuyện gì cần em giúp.” Nói xong đi về phía cửa.


Anh đứng ở tại chỗ, không nói gì một lúc, rồi nói với tôi: “Xác thực không phải bởi vì ‘Cần’, mà là ‘Muốn’ em ở lại.”


Tôi tình nguyện mình nghe lầm, cũng thật sự cho là mình nghe lầm, không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía cửa. Anh tới túm lấy cánh tay của tôi, nói: “Đã khuya, anh đưa em về”.






Truyện liên quan