Chương 33: Trò chuyện

“Harry à Harry.” Slughorn ngồi ở trên sô pha, vỗ bên cạnh ý bảo cậu nhóc ngồi vào bên cạnh ông. “Trò biết rõ ta chỉ là một giáo sư Độc dược, không có pháp lực mạnh mẽ như Dumbledore, đối mặt bạo lực khủng bố ta lựa chọn trốn đi. Trò sẽ xem thường ta vì trốn tránh sao? Tựa như năm nay, nếu không phải trò và Dumbledore đến mời ta, không chừng ta sẽ trốn được lúc nào hay lúc ấy.” Lão giáo sư cười tự giễu, giống như rơi vào hồi ức nào đó.


“Thầy là Slytherin.” Harry dùng một câu này trả lời. “Slytherin.”


Slughorn đột nhiên nở nụ cười. “Harry, kỳ thật trò cũng rất thích hợp là Slytherin.” Lão giáo sư rót đầy một ly rượu đỏ. “Ta đã là Chủ nhiệm Slytherin rất nhiều năm, thật sự rất nhiều năm. Ta thấy rất nhiều người từ một đứa trẻ trở nên thông thạo các lĩnh vực. Khi học sinh đầu tiên mang đến lợi ích cho ta, ta bắt đầu say mê loại cảm giác này. Giống như là con ta trưởng thành, ta yêu thích loại vinh quang này. Và ta tự hào vì điều này.”


Harry cảm giác lão giáo sư đêm nay là rất vui vẻ uống quá nhiều rượu, cho nên bắt đầu cảm thán, cậu cân nhắc thật lâu, cũng chưa nghĩ ra làm thế nào để có ký ức liên quan tới Tom.


“Ha ha, ta sao lại nói những điều này với trò.” Slughorn nói chuyện như những ông già, sau đó vỗ bả vai Harry nói. “Thanh niên không chừng là không kiên nhẫn nghe ông già say rượu này hoài niệm, đã khuya rồi, trò cũng đi ngủ đi.”


Harry gật đầu, hôm nay cậu tới tham gia tiệc tối mục đích đã đạt được, cậu cảm giác Slughorn xuyên qua cậu nhìn ai đó, loại cảm giác này làm Harry cảm thấy đặc biệt quen thuộc, nhưng lại không rõ ràng.


available on google playdownload on app store


“Ngủ ngon giáo sư, chúc thầy có giấc mơ đẹp.” Harry cung kính đóng cửa rời khỏi, sau đó đột nhiên nhớ đến, cuộc hẹn cấm túc của cậu và Malfoy con.


Nhìn nhìn đồng hồ biểu hiện thời gian, Harry đột nhiên cảm thấy một lạnh thấu xương. “Không lẽ Draco còn đang chờ……” Dựa theo tính tình cậu chủ của đối phương, chỉ cần Harry đến muộn năm phút đồng hồ nhất định bỏ về. Hơn nữa hiện tại đã đến giờ cấm, Harry nhún vai, quyết định vẫn là đi ngang qua văn phòng Snape nhìn xem có thể chạm mặt Draco không, gần đây hắn cũng đi theo Snape nhận huấn luyện.


{ oa, đêm nay nó lại tới nữa! ta thắng, nhớ rõ ngày mai cho ta mấy con chuột béo mập, thơm ngon để ăn.} con rắn nhỏ tê tê nói, uốn éo ở trên đầu Medusa trêu chọc.
{ đều giờ cấm dám đến đây, giáo sư Snape sẽ dạy dỗ nó thật nhiều.} rắn nhỏ thua cuộc hầm hừ nguyền rủa.


Harry nhìn Medusa nhắm hai mắt gật đầu, đối phương là cô gái biết lễ độ liền tự giác mở cửa ra. Đôi lúc, đồ vật thuật so loài người dễ cảm thấy năng lực cường đại.


“Potter, hôm nay ngay cả gõ cửa cũng không có sao?” Snape đang tại chấm luận văn, với Harry đến một chút đều không khó hiểu. Bởi vì bản đồ đạo tắc ở trên bàn của anh.


“Dù sao thầy cũng biết con đến đây.” Harry rất không có thành ý giải thích, vì tạm thời bản thân có được tư cách đi lại, Harry đem vũ khí bí mật nộp lên, tuy rằng đi lại sẽ có một ít phiền toái, bất quá cậu cảm giác Snape so với cậu càng cần tấm bản đồ hơn.


“Chẳng lẽ trò ở chỗ Slughorn ăn quá nhiều, cần ta cho trò thuốc tiêu hóa?” Snape nói xong trực tiếp Accio lọ thuốc, bay đến trước mắt Harry. Anh không muốn thừa nhận bản thân vừa rồi khi có thể đều chú ý chuyển động trên bản đồ.


“Tuy rằng con hiện tại không cần, bất quá vẫn cảm ơn.” Harry tự giác đem Độc dược nhận lấy. “Lúc này là ngày bổ sung Độc dược? Nên cảm giác nhan sắc có chút thâm.”


“Merlin ban phúc khi trò lại nhìn ra.” Snape cố tình ác ý khen. “Thật không hổ là học sinh Slughorn yêu thích nhất, Hoàng tử Độc dược Harry Potter.”


“Thầy đang ghen sao?” Harry đột nhiên hiểu ra nói. “Bởi vì lúc thầy chỉ dạy con không trở thành Hoàng tử? Con nghĩ thầy không thích trên đầu con mang cái danh hiệu này.” Bất quá Harry cảm giác từ Hoàng tử này thật không tệ, có cảm giác cậu cùng Prince cùng tồn tại. Prince đã không còn, vinh quang tiếp tục trên người cậu. Nghĩ đến đây Harry lại cảm giác ngực mình buồn một chút.


“Gryffindor trừ năm điểm.” Snape cau mày, cố ý nói. “Bởi vì Harry Potter — trâng tráo.” Rất tốt, khiến cho cậu chú ý.


“Con đang nói thật, thầy không cần cố tình gây sự giáo sư Snape!” Harry thở phì phì mở miệng, cậu cảm giác chính mình có thể cũng có chút uống chút rượu, Hermione rõ ràng nói cho bên trong cậu có chút ít cồn.


“Ba ba ba.” Snape đứng lên vỗ tay. “Vì dũng khí Gryffindor tràn đầy–” Vừa lòng nhìn thấy Harry hối hận, rối rắm lại không phục trừng mắt, Snape chậm rãi thêm một câu. “Gryffindor thêm năm — mươi điểm.”
“hả?” Harry giật mình tiến lên. “Thật sự? Thầy thật sự cho điểm Gryffindor? Còn là năm mươi điểm?”


Snape nhìn cậu nhóc bởi vì hưng phấn mà mặt bắt đầu phiếm hồng, thanh âm khàn khàn mở miệng. “Trò không biết sau giờ cấm hệ thống tính điểm không có hiệu quả sao?”


Harry dùng đầu óc dần dần trở nên trì độn của cậu suy nghĩ, sau đó cho ra một kết luận càng kinh khủng. “Thầy…… thầy lại có thể nói đùa?!”


“Không cần kinh ngạc như vậy, nếu không ta sẽ nghĩ bữa tối hôm nay trò bị trúng dược hỗn loạn.” Snape đẩy thân thể Harry đi đến cạnh tủ thuốc, sau đó đột nhiên nhận thấy bất thường, anh nhanh chóng tìm ra hai loại Độc dược đưa cho cậu nhóc. Harry không có do dự uống xong làm sắc mặt nam nhân tốt vài phần.


“Thanh tỉnh năm phút đồng hồ.” Snape đem Harry ấn đến lên sô pha, anh không thích cùng không thể khống chế đầu óc Harry làm việc, vừa rồi miệng Harry tỏa ra hương vị của Độc dược phối hợp có mùi chanh đặc biệt. Là ai xuống tay với Harry? Từ phản ứng đồng tử cùng màu lưỡi của cậu, hẳn là Độc dược ảo giác, có ai muốn theo dõi cậu? Vẫn là muốn khống chế cậu?


Nhưng vừa rồi theo vết chấm trên bản đồ cũng không có người nấp ở chỗ nào phục kích Harry, hay là bản đồ này bị che chắn?


“Con làm sao vậy?” Harry xoa huyệt thái dương nói, thời điểm cậu từ chỗ Slughorn đi ra, bởi vì tâm tình đối phương không được tốt, sau đó thái độ Snape thay đổi kì lạ. Bình thường cả hai ở chung còn muốn tùy ý, có một cảm giác không thể hoàn toàn khống chế cảm xúc. Ngay từ đầu Harry cho đây là tác dụng của cồn, nhưng nhìn vẻ mặt cau mày trừng cậu, xem ra không đơn giản như vậy. “Con vừa rồi uống cái gì?”


“Hiện tại mới hỏi là cái gì không phải là quá muộn sao?” Snape tức giận vì Harry không cẩn thận. “Không nên tùy tiện tin người, trừ phi trò muốn tự sát nhanh chóng.”
Harry tiếp tục xoa huyệt thái dương. “Con bị ám toán? Con rõ ràng rất cẩn thận.”


Snape vì Harry không có hoài nghi anh mà vui vẻ đồng thời lại cảm thấy tức giận. “Gryffindor tự tin.”
“Xin lỗi giáo sư, xin nói cho con biết là gì sao.” Harry cẩn thận hồi tưởng. “Thời điểm ăn bữa tối con không có dùng đồ ăn những người khác đưa qua.”


“Trước mắt một giáo sư Độc dược mà hạ độc là hành vi ngu xuẩn.” Snape nói. “Sau bữa tối trò có tiếp cận người nào không?”


“Vài người tụi con làm thành một vòng trò chuyện, người của bốn học viện đều có, Slughorn mất năm phút đồng hồ lấy đồ uống, lúc đó người khác đều ở đấy.” Harry giảng thích. “Con và một Ravenclaw Stewart Morgan nói chuyện khá hợp ý, những người khác cũng nói mấy câu.”


“Lúc uống trà có ăn cái gì không?” Snape hiển nhiên rất hiểu rõ quá trình loại họp mặt này.
Harry đột nhiên suy nghĩ, trong bốn loại bánh bích quy cậu thích nhân táo hơn, cho nên gần như loại bánh bích này đều vào bụng cậu. “Con ăn rất nhiều bánh bích quy, mà bánh bích quy mà con ăn……”


“Kẻ xuống tay thực thông minh, đây là một loại Độc dược phối hợp, thuốc có vị ngọt trong bánh bích quy, gặp đồ uống chứa cồn sinh ra phản ứng, nhưng lại cần ở gần để thi triển thần chú mới có thể có tác dụng. Loại Độc dược này vì không có tác dụng quá lớn mà bình thường bị người bỏ qua.” Snape kéo tay Harry, đem dầu mát bôi lên huyệt thái dương của cậu nhóc, nhẹ nhàng xoa nhanh để phát huy. “Nó sẽ khiến người sinh ra cảm giác chóng mặt, hoa mắt, không nhiều nhưng tác dụng rõ ràng. Làm cảm xúc không ổn định, nhưng không có tính nguy hại quá lớn, bình thường chỉ cần ngủ một giấc thì sẽ mất đi tác dụng. Cho nên dù trúng loại Độc dược này, cũng khó bị phát hiện.”


“Loại Độc dược hỗn hợp rất khó bị phát hiện, nhưng là xác xuất thành công cũng tương đối thấp.” Harry cố gắng nói, theo chỗ Prince học được kiến thức. “Là Stewart sao? Trước đó tụi con cũng chưa từng gặp qua.”


“Không rõ, nhưng trò phải đề phòng hắn.” Trước mắt Snape hiện lên một gương mặt luôn cấm đầu vào vạc, rất ít ngẩng mặt lên khiến anh nhớ không rõ. “Ta nói lại lần nữa xem, đừng dễ dàng tín người.”
Harry tỏ vẻ đã hiểu. “Nói không chừng chỉ là một trò đùa.”


“Thằng nhóc khờ khạo.” Snape bình luận. “Hogwarts đã không còn an toàn, trừ phi trò có thể đeo ở trên đai lưng Dumbledore. Muốn đem một người từ nơi này đi, cũng không phải một chyện khó.”


“Thầy nói? Là Voldemort?” Harry đột nhiên cảm thấy đau đớn, cảm giác đầu óc bị kim đâm vô cùng mạnh mẽ, cậu nhắm mắt chống cự lại, tâm lý nghĩ tuyệt đối không thể để có người phát hiện bản thân ở chỗ Snape.


“Ngu xuẩn, đơn giản như vậy cấm đoán đều có thể sai.” Snape nhanh chóng phản ứng, anh cho Harry uống vài loại Độc dược hỗn hợp, sau đó tiếp tục nói. “Đừng tưởng rằng hôn mê có thể trốn tránh, Dumbledore không bảo vệ trò cả đời.”


Harry mỏi mệt đưa tay che miệng Snape. “Không cần tiếp tục giáo sư, hắn đi.”
“Hắn nhìn thấy gì?” Snape lập tức hỏi. “Từ lúc trò học được Occlumency, ông ta đã tiến vào vài lần?”


Tự động ngồi ở sô pha, Harry chịu đựng cảm giác buồn nôn, ánh mắt cố chấp nhìn Snape. “Hắn cảm ứng với tên của mình. Con đột nhiên phát hiện gần đây mỗi lần hắn cố ý đột phá đầu óc con, đều là con nhắc tên của hắn.”


“Thật vui khi trò hiểu được ông ta vì cái gì có được rất nhiều danh hiệu.” Snape khóe miệng châm chọc cong lên. “Không phải chỉ vì ông ta thực đáng sợ, càng là bởi vì ông ta có biện pháp biết chỗ nào đang nói mấy chữ kia, rất nhiều người vì công khai nói tên này mà ch.ết thảm thiết sau đó, cũng có rất ít người trực tiếp nhắc tới tên của ông ta.”






Truyện liên quan