Chương 2: Trưởng phòng đẹp trai​

“Trần Bảo Nam”? Nghe sao thấy quen quen. Hình như tôi đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải. Phía bà cô già có tiếng phấn khích vang lên.
- Trưởng phòng là em trai của tổng giám đốc?


Cả phòng bỗng chốc trở nên ồn ào, ai cũng nhao nhao đòi chào hỏi em trai tổng giám đốc. Đến lúc này tôi mới dám ngẩng đầu nhìn anh ấy kĩ hơn. Anh ấy cười ngại trước sự quan tâm của mọi người. Tôi chợt phát hiện, nụ cười ấy làm cho làn da trắng mịn cùng với đôi môi đỏ mọng kia càng trở nên huyền ảo. Ánh mắt qua cửa kính chiếu vào khiến anh trưởng phòng nheo nheo mắt.


Ôi trời ơi!


Thực ra thì đối với trai đẹp tôi luôn có một sở thích, sở thích này chắc do cuộc sống sinh viên của tôi gây ra. Là một hủ nữ, chắc tôi nói đến đây mọi người cũng rõ, tôi thích bẻ trai thẳng thành cong. Nghe có vẻ hơi không bình thường nhưng thực sự đó là điều khiến tôi vô cùng thích thú.


- An! Son dính trên mặt cô kìa!


Bà cô già đưa tôi cái gương nhỏ trên bàn làm việc của chị ấy. Ở trong gương hiện lên một gương mặt xinh xắn. Và son nhoe nhoét trên môi. Tôi thấy bên tai mình tiếng sấm vang rền. Không phải chứ? Tôi xuất hiện trước mắt trai đẹp với bộ dạng này sao? Thì ra lúc anh ấy lau lau giúp tôi là lau cái này. Ôi cái thể diện của tôi đã từ con số 0 giờ chắc trôi tới âm vô cùng rồi.


available on google playdownload on app store


Anh lắng nghe những người còn lại của phòng giới thiệu một cách chăm chú. Ở anh có điều gì đó khiến chúng tôi thấy gần gũi như bạn bè hơn là em trai của tổng giám đốc. Sau khi mọi người giới thiệu xong, anh có nói qua về phong cách làm việc của bản thân mình.


- Tôi không phải là một người quá khó tính. Nhưng tôi rất không đồng tình với việc ai đó đến muộn hay nộp báo cáo trễ hẹn. Mong mọi người lưu ý.
Đến muộn? Không phải đang nói tôi đấy chứ? Người ta nói là "Có tật giật mình" quả không sai.


- Hôm nay là chủ nhật, nếu mọi người không phiền, tôi có thể mời mọi người dùng bữa trưa nay được không?


Trưởng phòng khẽ mỉm cười, cả phòng một lần nữa trở nên vô cùng ồn ào. Còn gì tuyệt vời bằng được mời đi ăn miễn phí, đối với một nhân viên quèn như tôi, được đi ăn như thế này không còn gì vui hơn nhưng tiếc thật... Tôi lí nhí lên tiếng.


- Xin… xin phép, trưởng phòng! Hôm nay tôi có chút việc bận không thể…
Tôi còn chưa kịp nói hết câu, bà cô già đã ngắt lời tôi.
- Cô lại ở nhà xem phim đam mỹ chứ gì? Trưởng phòng đã có lời mời như thế cô lại dám trốn?


Tôi lắc đầu, mặt méo xệch. Mọi người trong phòng cười ồ lên. Trưởng phòng che miệng cười. Trời ơi trai đẹp này thật là khiến tôi không thể kiềm chế được. Thôi thì buổi hẹn chiều nay nhờ mẹ đổi thành tối vậy, dù gì thì cũng không quan trọng bằng vị trưởng phòng đầy câu dẫn này được.


Tôi vui vẻ gật đầu, chính xác là gật đầu lia lịa.
Mọi người bắt đầu xuống nhà xe để tới nhà hàng ăn liên hoan và vấn đề to lớn một lần nữa tiếp diễn. Tôi đi bộ đến đây?


Tôi mang bộ mặt bí xị đến chỗ bà cô già tính đi nhờ thì? Tốt rồi bà cô già đã leo lên xe của anh Hưng và nhìn tôi bằng ánh mắt có thể hiểu là: “Ôi! Không có xe để đi à? Thương quá. Lần sau nhớ chuẩn bị cẩn thận nhé!”


Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn bà cô già cùng anh Hưng đi ra khỏi gara. Và điều bạn đang nghĩ đã xảy ra. Chính xác là trưởng phòng đẹp trai dừng xe bên cạnh tôi và tôi đã ngồi ngoan ngoãn bên ghế phụ lái trong suốt quãng đường từ công ty tới nhà hàng. Tôi không dám thở mạnh chứ đừng nói là quay sang nhìn anh hay nói chuyện phiếm.


- Em tên là An nhỉ?
Trưởng phòng đẹp trai đã phá vỡ bầu không khí im lặng quỷ dị đó bằng giọng nói vô cùng ấm áp. Tôi căng thẳng tới mức còn không biết là anh ấy hỏi mình. Tôi quay sang, ngốc nghếch chỉ ngón tay vào mặt mình. Anh ấy cười.
- Tôi không hỏi em thì còn hỏi ai nữa? Trên xe còn ai à?


Ôi thần linh ơi! Đáng yêu quá. Tôi cố gắng kiềm chế để không nhảy lên vỗ vỗ vào khuôn mặt ấy.
- Vâng! Tôi... À không em tên An.

Không khí một lần nữa im lặng. Tôi cũng không dám nói gì thêm. Một lát sau, vẫn là anh phá vỡ sự im lặng ấy.


- Chị gái tôi cũng tên là An. Tên cũng giống y hệt tên em vậy.
- Vâng! Em cũng có nghe qua về tổng giám đốc.

Cuối cùng thì anh không nói gì nữa. Và chúng tôi im lặng đến nhà hàng. Tôi trả lời có gì không phải sao?


Mọi người dần dần có mặt trước cửa nhà hàng đó. Thấy tôi từ trong xe của trưởng phòng bước xuống, bà cô già trợn mắt lên, còn tôi thì cười cười trêu tức bà cô già.


Nơi chúng tôi ăn trưa là một tòa nhà nằm trong khu VIP của Sài Gòn. Bên cạnh nhà hàng chúng tôi ăn trưa còn có một trung tâm mua sắm và một trung tâm giải trí.
Bữa cơm trưa nay dĩ nhiên vô cùng thịnh soạn, chắc phải nhiều cỡ tôi ăn một tuần.
Trưởng phòng bắt đầu nâng cốc.


- Chúc phòng ý tưởng chúng ta sau này hoạt động thật tốt!
Mọi người cùng nhau cụm ly. Bà cô già biết tôi thích ăn tôm gắp liền cho tôi một lúc 3 con, bát của tôi lập tức đầy ụp. Trưởng phòng đẹp trai thấy vậy không nhịn được đưa tay lên che miệng cười.


Thật là không biết dấu mặt đi đâu. Cái bà cô già này?
Trong suốt bữa ăn, tôi uống khoảng tầm 4 lon à không, 5 lon bia và đầu tôi bắt đầu quay quay.
Mọi người bắt đầu kéo nhau đi hát karaoke. Thôi nào, tôi muốn về nhà.
Thấy mặt tôi nhăn nhó, trưởng phòng vỗ vỗ vai tôi.


- Đi hát với mọi người nhé!
Theo lẽ thường tôi sẽ từ chối rồi đi về. Nhưng hôm nay là ngày quái gì không biết?! Nghe thấy trưởng phòng nói, tôi lại ngay lập tức đồng ý. Và cái điều đáng xấu hổ ấy…
...
Thảo luận - góp ý: Tại đây






Truyện liên quan