Chương 5: Trưởng phòng à! Anh hại chết tôi rồi!
Long không nói gì, chỉ hơi khựng lại đôi chút nhưng rồi vẫn tiếp tục gọt cho xong rổ hoa quả.
Tên ngốc này!
Long bê rổ hoa quả lên nhà, tôi thấy vậy cũng lững thững đi theo sau.
- An! Con với Long quen nhau à?
Bố thấy tôi với Long đi từ dưới bếp lên liền hỏi. Bố tôi hỏi vậy cũng phải, ngày tôi học cấp 3 ông đang bận bịu để phấn đấu lên chức, đến con gái học lớp nào cũng không nhớ thì làm sao nhớ hết được lũ bạn của con mình.
- Dạ con với Long học cùng lớp.
Nghe tôi trả lời, bố tôi ầm ờ rồi lại tiếp tục nói chuyện với bác Minh bên cạnh.
Long ngồi đối diện tôi, mắt hơi cụp xuống, tên nhóc này bao nhiêu năm rồi vẫn vậy, tin người quá rồi!
- An! Tối nay chúng ta cùng Long dùng bữa! Con thu xếp công việc đi nhé!
Dạ? Cùng Long ăn cơm? Tôi còn định cho tên ngốc này một bài học vì dám bỏ tôi biến mất!
Tôi bất chợt nhìn thấy Long cười, chỉ là nhoẻn miệng cười, chỉ là thoáng qua...
Long cùng với bác Minh đi ra cổng, tôi thấy vậy cũng theo ra gọi là tiễn...
Ra đến cổng, tôi thấy chiếc xe của trưởng phòng vẫn đỗ ở đấy. Không phải là trưởng phòng đẹp trai mà mặt dày đến thế chứ?
Thấy mọi người từ trong nhà đi ra, trưởng phòng cũng bước xuống, lễ phép chào mọi người.
- Cháu chào bác, cháu chào cô, em chào anh!
Khoan đã? Trưởng phòng chào ai là anh? Chẳng lẽ chào tên ngốc này là anh?
Mẹ tôi thấy sắc mặt bố tôi dần có thay đổi, nhanh miệng giải thích.
- Đây là...
Nhưng tiếc là trưởng phòng còn nhanh hơn.
- Cháu là trưởng phòng của An! Cháu vừa đưa An đi ăn liên hoan về nhưng An để quên túi xách trên xe cháu, vào nhà không tiện nên cháu đứng đây đợi luôn!
Nói rồi anh đưa túi xách cho tôi.
Xong! Tôi nghe thấy tiếng bố nghiến răng kèn kẹt! Trưởng phòng đẹp trai à! Anh có nhất thiết phải thành thực đến từng chi tiết vậy không? Nếu hôm nay tôi không ra anh tính đứng đây cả ngày chắc?
Không khí có chút không bình thường, bố tôi vẫn nghiến răng kèn kẹt, mẹ tôi thì có chút thở gấp, bác Minh hình như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Long im lặng không nói gì, ánh mắt như đang dò xét trưởng phòng, còn trưởng phòng thì vẫn cười tươi hồn nhiên, hình như anh ta không biết bản thân mình đang làm gì thì phải.
- Hahaha... Giới thiệu với mọi người đây là anh Nam, trưởng phòng mới của con. Còn giới thiệu với trưởng phòng, đây là bố mẹ em, đây là bạn của bố mẹ em. À còn đây... là bạn của em.
Nghe tôi giới thiệu, mặt vị trưởng phòng không chút thay đổi.
- An?
Bố tôi lạnh nhạt lên tiếng. Giọng nói không còn hiền từ như vài phút trước. Lần này không phải là tôi sẽ bị nấu cao thật đấy chứ? Trưởng phòng đẹp trai à! Lần này anh sắp hại ch.ết tôi rồi!
- Hôm nay con về muộn là có hẹn cùng cậu này à?
Tôi không dám lên tiếng, chỉ vội gật đầu, sau đó lại lắc đầu nguầy nguậy. Không phải là tôi có hẹn với trưởng phòng, mà là trưởng phòng mời cả phòng ý tưởng chúng tôi đi ăn và đi hát mà.
Thấy bố tôi hỏi, trưởng phòng mồm mép tép nhảy, đã vội giúp tôi trả lời.
- Dạ! Cháu có mời An và...
- Đây là việc riêng của gia đình tôi. Nếu không có việc gì thì mời cậu về cho.
Tốt rồi! Trưởng phòng đẹp trai cũng không thể quyến rũ được bố tôi. Bố tôi giận thật rồi!
Lúc này Long mới lên tiếng xin phép đưa bác Minh về trước, rồi quay sang chỗ trưởng phòng cười lịch thiệp. Không phải tên ngốc này bị trưởng phòng quyến rũ chứ?
Khi xe của Long vừa đi khỏi, trưởng phòng lại một lần nữa đứng tần ngần nhìn tôi bị kéo vào nhà.
Thảo luận - góp ý: Tại đây