Chương 57: Bắc Hoang Vu thuật
Đưa mắt ra nhìn quỷ trảo bốn xung quanh, chúng giống như gặp phải thiên địch, vô cùng run sợ. Lũ quỷ trảo bất chất tất cả cuống quýt lùi lại!
Vu sĩ đang trốn ở trung tâm hắc phong thấy thế vừa giận vừa sợ. Hắn không ngần ngại cắn chóp lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi bắn lên trên cái chuông đồng ở trong tay. Đột nhiên một tiếng chuông chói tai vang lên.
Được tiếng chuông thúc giục, hắc phong bốn phía bầu trời như cá ăn thịt người đánh hơi được mùi máu tươi, chợt co rút lại trận thế. Từ bốn phương tám hướng, đông loạt xông thẳng tới vị trí của Lương Tân.
Lương Tân chỉ cảm thấy một cỗ âm thảm đè nặng lên người, hung hăng bao lấy bản thân. Xương cốt toàn thân đều phát ra những tiếng kêu răng rắc. Sợ rằng hắn không thể kiên trì được bao lâu nữa đã bị hắc phong ăn tươi nuốt sống, biến thành một bãi thịt vụn bầy nhầy.
Thập Nhất đang hung hăng nhe răng nhếch miệng dẫm nát quỷ trảo, nhất thời liếc mắt nhìn về phía Lương Tân. Hắn thấy hắc phong ngưng tụ bao lấy Lương Tân, dường như chúng biến thành một cái kén màu đen vô cùng lớn.
Thập Nhất có chút mờ mịt, đưa mắt nhìn bốn phía thấy cách đó không xa, vũ sĩ ăn mặc lòe loẹt, khoé miệng tràn đầy máu tươi, đang hoa chân múa tay, vui sướng lay động Linh Đang, trong miệng còn đang lẩm bẩm niệm chú.
Thập Nhất giận giữ, đưa Thanh Mặc cho Trịnh Tiểu Đạo đang đứng ở bên cạnh. Hắn phóng lên một cách dũng mãnh, giơ quyền đầu lên, một kích toàn lực đánh vào ngực thảo nguyên vu sĩ đang cật lực thi thuật kia. Thảo nguyên vu sĩ đột nhiên thấy một toà đại sơn vác một cái rương đang tiến về phía mình công kích, trong lòng không ngừng kêu khổ. Nhưng pháp thuật đang thi triển thì không thể ngừng lại được.... Vu sĩ phản ứng nhanh nhạy, vừa rung Linh Đang vừa nhanh chân bỏ chạy.
Bản thân Lương Tân không có nhìn thấy những sự tình vừa trải qua. Trong lúc hắc vu đang áp chế hắn thì thất trùng ấn ký ở trên ngực giống như sống lại, nhanh chóng di chuyển, qua lại như thoi đưa.
Lương Tân còn chưa có luyện hoá chân nguyên của Ngọc thạch trong cơ thể cho mình dùng thì lúc này chúng bị thất tinh cổ trùng chia thành bảy lộ. Dưới sự dẫn dắt của đám cổ trùng, chúng cuồn cuộn lưu động dựa theo thiên tinh sao Bắc Đẩu đồ vận chuyển không ngừng nghỉ, vững vàng kháng trụ lại trọng áp của hắc phong!
Hắc bào vu sĩ cảm thấy phía sau có một luồng sức mạnh có thể gây nguy hiểm đến bản thân. Lương Tân ở phía sau chỉ thấy lực lượng ở trong cơ thể mình càng lúc càng lớn, mà trọng áp của hắc phong thì càng ngày càng nhỏ. Nếu dùng mắt thường cũng có thể nhận thấy được sự biến đổi này. Hắc sắc của hắc phong cũng theo đó mà nhạt dần, từ đen đặc biến thành ám hôi, từ ám hôi trở thành trong suốt. Cuối cùng vang lên một âm thanh muộn hưởng, vu phong nổ tung, hoá thành hư vô. Lương Tân nộ quát một tiếng rồi cùng với Thập Nhất truy kích Vu sĩ đang kinh hãi ở phía xa.
Pháp thuật của Vu sĩ bị vô hiệu hoá, vu linh bị đánh rách tả tơi, bất quá hắn di chuyển vẫn rất nhẹ nhàng. Lương Tân và Thập Nhất đều không thể nào đuổi kịp......
Lương Tân vẫn còn lo lắng không cùng hắn dây dưa, bắt chuyện với Thập Nhất một tiếng, hai người đều tự ôm lấy Thanh Mặc và Trịnh Tiểu Đạo, cũng không có để ý tới Vu sĩ kia nữa, tiếp tục tìm phương hướng tới Khổ Nhạn Quan mà chạy thật nhanh.
Không ngờ Vu sĩ sau khi bị truy đuổi đến gà bay chó sủa, thấy địch nhân bỏ đi cũng không có bỏ qua, quay người lại đuổi theo.
Lương Tân thấy vậy nổi giận lôi đình, chân vẫn không ngừng chạy, quay người lại trừng mắt nhìn, tức giận quát:
- Còn muốn đánh sao? Được, đánh thì đánh! Ta sợ ngươi sao!.....
Sau khi nghe Lương Tân nói xong, Vu sĩ liền quang quác nói một đoạn tiếng Man. Trịnh Tiểu Đạo ở Đồng Xuyên phủ cũng đã được học qua tiếng Man, hơi ngoài ý muốn, phiên dịch nói với Lương Tân:
- Hắn muốn người trả Từ Bi Cung.......
Lương Tân rất nhanh minh bạch, Dương Thọ tà cung mà Khúc Thanh Thạch đưa cho hắn giữ chính là Từ Bi Cung trong lời nói của Vu sĩ kia. Nhưng mặc dù là thế đi chăng nữa thì hắn vẫn thẳng thắn quát mắng một tiếng:
- Cút đi!
Vu sĩ lại tiếp tục ô ô quang quác, Trịnh Tiểu Đạo không ngừng phiên dịch.
- Hắn nói nếu ngươi không trả cung thần thì Vu sĩ trên thảo nguyên sẽ ban lệnh truy nã, đến truy sát ngươi.
- Nếu không trả thần cung thì Vu sĩ sẽ liên lạc với các tộc trưởng, dấy binh huyết tẩy Trung Thổ.
- Không trả thần cung hắn sẽ không đi.
- Hắn năn nỉ chúng ta trả lại thần cung....
- Hắn nói tà cung chúng ta chỉ dùng một lần là sẽ ch.ết ngay. Không có gì là tốt cả. Hắn muốn dùng bảo bối để trao đổi với chúng ta....
Trịnh Tiểu Đạo một bên phiên dịch một bên cười ra tiếng ha ha. Lúc này Vu sĩ còn nói cái gì, thần tình hắn đột nhiên ngẩn ra, lập tức nói với Lương Tân:
- Vu sĩ nói, Thanh Mặc sinh cơ đã đứt chỉ có cầu Đại Ti Vu xuất thỉ thì mới có thể sống sót!
Lương Tân, nghe vậy liền dừng cước bộ.
Trịnh Tiểu Đạo tiếp tục nói:
- Đại Ti Vu là Vu sĩ đứng đầu thảo nguyên, thần thông thông thiên triệt địa, chỉ có hắn mới có thể cứu tiểu nữ tử, nếu như trả cung thần, hắn liền mang theo chúng ta đi cầu kiến lão nhân gia, thế nhưng Đại Ti Vu có chịu hay không xuất thủ, hắn không dám khẳng định.
Phiên dịch qua lời Vu sĩ nói, Trịnh Tiểu Đạo lại bổ sung:
- Hẳn là có thể tin, tôi cũng đã được nghe nói Đại Ti Vu, hơn nữa người trên thảo nguyên trọng chữ tín, lời hữa. Một khi đã đáp ứng thì sẽ không thay đổi.
Lương Tân không do dự chút nào, cởi tà cung từ trên lưng xuống đưa cho Vu sĩ nói;
- Dẫn đường!
Hắc bào Vu sĩ vừa thấy tà cung, trên mặt rộ lên vẻ vui mừng. Thế nhưng cũng không có tiếp nhận tà cung, nói cái gì đó xong rồi vung tay lên ra hiệu với đám người Lương Tân đi theo phía sau mình.
Trịnh Tiểu Đạo cười nói:
- Hắn nói. Đến khi gặp Đại Ti Vu thì sẽ đem tà cung đưa cho Đại Ti Vu. Đuổi theo thôi!
--------------------------------------------
Tổ tiên Khúc Thanh Thạch cũng chỉ là trong lúc vô ý đạt được tà cung này, cũng không có biết lai lịch chân chính của nó.....
Từ xưa đến nay, càng là người ở những địa phương thưa thớt, tà vật lại càng hung hăng và ngang ngược. Thảo nguyên hoang vắng, âm thịnh dương suy, thường thường sẽ có du hồn tàn sát bừa bãi, phụ thể đả thương người.
Có một vị Vu sĩ không đành lòng thấy cảnh dân chúng chịu khổ nên đã thi triển một lời nguyền rửa. Cuối cùng cô đọng xuất hiện chuôi cùng này, gọi là "Từ Bi".
Cái chuôi tà cung này, căn bản không phải vì sát nhân mà là vì cứu người! Nếu bị âm hồn xâm nhập vào người thì chỉ cần khai cung bắn một phát, tà cung sẽ cướp đi hồn phác của âm hồn. Mà người bị phụ thể cũng phải sau một thời gian mới có thể hoạt động trở lại.
Nếu không phải vì thế, ai lại đi chế tạo một bả cung để giết ch.ết chính bản thân mình!
Luận uy lực, kỳ thực tà cung cũng không được coi là lợi hại. Nhưng đây là công đức khí, ở trên thảo nguyên nó có địa vị cực cao, được coi là bảo vật. Bất quá hơn ngàn năm trước, chuôi Từ Bi cung này lại bị đánh mất trên lãnh thổ Trung Thổ. Dưới cơ duyên xảo hợp mà tổ tiên Khúc thị với đoạt được tà cung này. Từ đó đến nay liền trở thành vật tổ gia truyền.
Không lâu trước, Lương Tân cùng với Lang Gia liều mạng đã sử dụng tà cung, mà động phủ của hắc bào Vu sĩ ở ngay phụ cận. Hắn cảm thụ được khí tức của tà cung, vừa mừng vừa sợ. Thế nhưng lúc đó hắn đang luyện công đến lúc mấu chốt, không thể nào động đậy.
Đợi đến khi thu công, hắc bào Vu sĩ mới lập tức dời đi. Cuối cùng cũng phát hiện ra nhóm người Lương Tân. Kết quả song phương ác chiến một hồi. Thế nhưng Vu sĩ cũng không nghĩ ra, mà cũng không có hỏi tại sao đại hắc phong cuối cùng của bản thân, luận uy lực cũng phải tương đương với một kích toàn lực tứ bộ tu sĩ Hải Thiên cảnh đại thành.
Lương Tân dù cho có không bị thọ thương thì trong trạng thái đỉnh phong cũng chỉ có thể tính là tu sĩ tam bộ.... Điều đáng nói là Lương Tân không có thần thông.
Dù cho hắn có đem chân nguyên của Ngọc Thạch song sát luyện hoá toàn bộ để bản thân có thể dùng thì cũng chỉ miễn cưỡng bước vào tứ bộ Hải Thiên cảnh. Hắn dựa vào cái gì mà có thể chống đỡ được một kích cuối cùng của Vu sư?
Vu sĩ không rõ, Lương Tân so với hắn còn buồn bực hơn....