Chương 13: Việt Tower
"Bây giờ chúng ta đi đâu trước đây?" Chu Minh hỏi.
"Trước tiên tới Việt Tower đi dạo nhé." Hoàng Vân Chi nói.
"Được, chúng ta đi thôi." Nói xong thì hai người cùng nhau đi tới cao ốc Việt Tower. Cao ốc Việt Tower ở trung tâm của khu phố thương mại, lượng người đổ về nơi đây nhiều vô cùng. Bình thường mọi người tới khu phố thương mại Trần Nhân Tông thì hầu hết đều đi một chuyến tới Việt Tower. Bởi vì nơi đây chính là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, hàng hóa ở đây rất phong phú và đa dạng. Đây chính là nơi phồn hoa và tráng lệ nhất ở thành phố Hồ Chí Minh. Nơi này thứ gì cũng có bán, những thứ nơi khác có thì nơi đây khẳng định cũng có, còn nơi khác không có thì nơi đây vẫn có. Có thể nói cao ốc Việt Tower chính là tiêu chí kiến trúc biểu trưng của cả con đường này. Đây cũng là tòa nhà cao thứ hai của thành phố.
Diện tích của nó tầm 1000 mét vuông, chiều cao 200 mét, toàn thân hình kim tự tháp. Tổng cộng 30 tầng. Nhưng 10 tầng cao nhất của tòa nhà thì người bình thường không có cơ hội để tham quan xem có gì đặc biệt. Từ tầng 20 trở lên muốn vào thì phải có thẻ hội viên, hơn nữa không phải có tiền là có thể làm hội viên, cái này cần phải có thân phận, địa vị, sức ảnh hưởng và tiền tài; phải có đủ những thứ này mới được tham gia hội viên.
Có thể xây dựng lên cao ốc như thế tất nhiên không phải người bình thường mà là người giàu số một toàn quốc, Chu Chính. Chu Chính thật không đơn giản, là một trong bảy tập đoàn lớn nhất, Chu gia. Chu gia là một thế gia thương mại, có người nói Chu gia có tài sản phú địch khả quốc, nhưng có phải thật hay không thì không ai chắc chắn rồi. Chu Chính ở khắp các tỉnh lớn, phàm là cấp thành phố trở lên đều có xây một tòa cao ốc như Việt Tower, tất nhiên địa phương không giống nhau thì quy cách không giống nhau. Nhưng cao ốc Việt Tower ở thủ đô thì rộng tới 5000 mét vuông, cao 600 mét, có thể nói là rất hoành tráng. Có thể tưởng tượng ở thủ đô tấc đất tấc vàng, mua được một chỗ rộng 5000 mét vuông để xây lên tòa cao ốc thì đó phải có năng lượng cực lớn mới có thể làm được. Cho dù có tiền, cũng không có thể nhất định làm được, còn phải có mối quan hệ nhất định, phải có quan hệ với những người trong giới chính đàn, tất nhiên là những nhân vật có mặt mũi nhất định rồi.
Đi vào trong cao ốc Việt Tower, Hoàng Vân Chi không chần chờ mà đi ngay tới thang máy ở một bên. Nhưng mà bên cạnh thang máy này có hai nhân viên bảo vệ đứng bảo vệ hai bên. Chu Minh không rõ, tại sao Hoàng Vân Chi không đi những thang máy khác, mà lại đi tới thang máy này. Những thang máy khác cũng đâu có ai dùng đâu, sao lại đi sang bên đó chứ. Tuy không hiểu, nhưng Chu Minh cũng không hề nói gì mà đi theo sau.
Đi tới trước mặt hai nhân viên bảo vệ, Hoàng Vân Chi không hề nói gì mà từ trong túi lấy ra một chiếc thẻ. Hai nhân viên bảo vệ kia nhìn xuống cũng không hề nói gì, mà giúp hai người bọn họ mở thang máy. Sau khi đi vào thang máy, Hoàng Vân Chi trực tiếp bấm tầng 25, sau đó nhìn thấy Chu Minh cau mày, vô cùng nghi hoặc thì liền nói với hắn.
"Thang máy này là trực tiếp lên tới tầng trên 20, là chuyên môn để cho hội viên. Từ tầng 20 trở lên chuyên môn vì hội viên phục vụ, bên trong bình thường đều là hàng hiệu nhập tại xưởng sản xuất, còn có một số tác phẩm của các nhà thiết kế nổi tiếng được bán ra. Có thể nói là mẫu mã hàng đầu. Em vốn không có thẻ hội viên, nhưng thẻ này là em lấy của ba em, ba em bình thường không tới những nơi như này, vì thế ba đưa cho em. Bây giờ đang là đợt hè nên em được nghỉ, nhưng cũng chỉ còn có nửa tháng nữa là tới khai giảng rồi, vì thế những tháng ngày tiêu dao này cũng sắp kết thúc rồi." Hoàng Vân Chi không vui nói.
"Ồ! Chẳng trách, hóa ra chỉ mở ra đối với hội viên. Sao vậy, em không vui vì phải tới trường à? Em học trường nào?" Chu Minh có chút mong đợi hỏi.
"Coi thường em à, em hiện đang học Đại học Quốc Gia. Lúc còn là năm thứ nhất em đã học xong toàn bộ chương trình đại học rồi. Có lên lớp hay không đối với em cũng không đáng kể." Hoàng Vân Chi nhăn mũi kiêu ngạo nói.
"Oa! Nữ sinh tài năng nha, đây chính là ngàn năm khó gặp đó." Chu Minh nhấn mạnh. Còn vừa nói vừa làm vẻ mặt giật mình khó tin nữa chứ.
"Anh muốn ăn đòn à." Hoàng Vân Chi bị Chu Minh trêu chọc thì nở nụ cười.
Chính vào lúc này, cửa thang máy mở ra. Chu Mình cùng Hoàng Vân Chi đồng thời đi tới tầng 25. Chu Mình mở mắt nhìn quanh, có chút giật mình. Chỉ thấy toàn bộ tầng này chỉ thấy có bày đồ dùng vật phẩm của phụ nữ, không hề có quần áo nam giới gì cả. Nói cách khác, toàn bộ tầng này chỉ bán đồ của nữ giới. Bao gồm một số quần áo, túi xách, mỹ phẩm, nước hoa và một số nội y... Những đồ nội y phụ nữ kia Chu Minh thấy vô cùng bốc lửa, mặt hắn trở nên đỏ bừng.
Hoàng Vân Chi đi vài bước mà không thấy Chu Mình cùng đi, liền quay đầu lại nhìn, nhất thời thấy mặt Chu mình đỏ ngầu như cái mông khỉ. Hoàng Vân Chi thấy bộ dạng của hắn thì bật cười.
Chu Minh nghe thấy tiếng cười của Hoàng Vân Chi thì lập tức phục hồi tinh thần. Nhưng nhìn dáng vẻ của Hoàng Vân Chi thì mặt hắn lại trở nên đỏ hơn cả hồi nãy.
"Anh chưa từng gặp qua tình cảnh như này à?" Hoàng Vân Chi vừa thở hổn hển vừa nói. Nàng nói như vậy là có nguyên nhân, bởi vì ở mỗi cửa hàng nội y đều có một cô gái trẻ đứng làm mẫu, trên người mặc các loại nội y, kiểu dáng gì đều có. Nam giới lần đầu tới đây mà không có một chút phản ứng thì không phải thánh nhân vậy đó là thái giám. Vì thế mà Hoàng Vân Chi không có gì lạ.
PS: hư cấu, hư cấu, ta cũng muốn biết ở cửa hàng nào có ma nơ canh nội y là người thật. Tưởng tượng thôi đã chảy máu mũi.