Chương 16
Tôi đang say giấc nồng thì bị lây dậy. Cũng nhận thức được mình đang ở đâu nên nhanh chóng tỉnh ngủ. Bước ra xe cùng cậu ta.
Nhắc mới nhớ đến giờ tôi vẫn chưa biết tên cậu ấy.
- Cậu tên gì? - Tôi hỏi.
- Tớ tên Phong. Bảo Phong. Tuyết Bảo Phong.
Tôi gật đầu hiểu. Cậu nói tiếp.
- Cậu nhìn trước mặt xem.
Tôi theo đà nhìn trước mặt. Đúng là rất đẹp. Một đồng cỏ mênh mông xanh mướt. Điểm thêm vào bông hoa dại màu tím bé xinh. Cảnh mới hữu tình làm sao!
- Cảnh đẹp thật. Đây là đâu thế?.
Bảo Phong lại nhìn tôi mỉm cười
- Cậu không biết à? Đây là một vùng ngoại của Phan Thiết.
Tôi mắt tròn xoe nhìn cậu ta. Phan Thiết nhộn nhịp chật hẹp. Không ngờ cậu ta tìm ra được nơi này. Nể thật.
Tôi và cậu ta cứ thế đi dạo quanh đồng cỏ. Nói chuyện chán chê rồi mới về. Suy cho cùng thì chúng tôi chỉ nói chuyện gì phim ảnh. Chuyện đời tư chúng tôi không hỏi nhau.
Ánh hoàng hôn đỏ thắm.
-•-•-•-•-
Về đến Phan Thiết tôi bảo cậu ta cứ cho tôi xuống siêu thị lotte rồi về đi. Tôi cần mua vài thứ. Bảo Phong cũng nhanh chóng đồng ý.
Tôi đi dạo siêu thị một lúc thì rẻ sang shop quần áo. Đây mới là mục đính chính tôi vào siêu thị. Từ ngày lấy chồng về tiền được ông cho đi học thì chất như núi mà đã bao giờ động đến xu nào đâu. Nay tiện thể tuốt lại nhan sắc chứ đi học ở trường danh giá. Bẩn bẩn cũng kì kì.
Bước đến chổ cửa shop thì bổng cô gái đang đi trước mặt tôi bị ngã. May mà tôi lanh tay lanh chân đỡ kịp, không thì chẳng biết thân thể ngọc ngà kia ra sao nữa.
Cô gái trước mặt từ từ ngước mặt lên. Nhưng... Cô ta càng ngước thì tay tôi càng run, chân càng mất thăng bằng. Đến lúc nhìn rõ người trước mặt thì tôi biết mình không hề lầm. Ngoại trừ ông ra thì đây là người duy nhất làm tôi cười và cũng là người duy nhất làm tôi khóc nhiều nhất.
Cô ấy là... Trương Trang Ly.
Đúng là mọi chuyện thật trớ trêu. Người tưởng chừng như cả đời này không gặp lại thì nay lại đứng sờ sờ trước mặt mình. Thay vì niềm vui của những cuộc hội ngộ thì đây không phải. Đây như là khơi gợi một nổi buồn. Nói thật chuyện đó còn đau hơn người ta chia tay nữa.
Trang Ly của lúc này là cô gái có chiều cao lý tưởng của bao cô gái. Có thân hình nở nang cùng khuôn mặt xinh đẹp khó cưỡng. Trông cô như một nữ thần hiện diện để tượng trưng cho sắc đẹp vậy.
Cô nhìn tôi. Tôi nhìn lại. Sự thật là ngay lúc này đây tôi chả biết phải nói cái gì nữa. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày gặp lại Trang Ly.
Tiếng nói cao cao quen quen chợt cất lên.
- Hạ Vy đấy à?
Tôi gật nhẹ đầu. Trang Ly chợt cười lạnh.
- Cô làm cái quái gì mà hôm nay được khoát trên mình bộ đồng phục của Phan Bội Châu thế này? Chã lẽ Tập tành cặp kè rồi à.
Tôi ch.ết lặng...
Tại sao cậu ta không nghĩ điều gì khác, như tôi trúng số chả hạn. Biết bao nhiêu lí do thế kia mà. Lẽ nào cậu ta cho tôi là loại người xấu xa đến thế.
Tôi vốn dĩ đã cho câu chuyện buồn ngày nào đi vào dĩ vãng. Nhưng hôm nay, ngay lúc này đây. Trang ly của tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôi thất vọng! Trang Ly chả phải là cô bé ngày nào tôi gặp ngoài đường lúc bị ngã mà không có mẹ nữa rồi! chua xót cho mình.
Tôi không cãi không nói lại. Cứ thế quay lưng đi. Nếu là người lạ tôi đã một sống một ch.ết. Nhưng với người quen tôi chỉ biết bấc lực ra đi. Tính tôi là thế. Đôi khi tôi cảm thấy mình thật sự ngu ngốc.