Chương 43
Cuộc gặp gỡ quả thật quá bấc ngờ, tôi chẳng biết tại sao lại dâng dâng cảm giác vui sướng nữa! Quái nào tôi thích người này
Không! Không đâu mãi mãi tôi chỉ có một mình Vũ Thiên Tường thôi! Cảm giác này chắc do người kia quá giống chăng
Thầy giáo khẽ mỉm cười. Nhìn tôi.
- Thầy tên Minh Kiệt. Chào mừng bạn đến với lớp.
- A... chào thầy!
- Tên bạn là Hạ Vy đúng không?
- Dạ, ừm... vâng.
Thầy đi trước, tôi theo sau. Sớm đã nhận được cái nhìn khinh bỉ từ cô gái lúc nảy. Nhưng chị đây là ai cơ. Là Lâm Hạ Vy khét tiếng đấy. Méo thèm quan tâm đâu. Tôi cả thèm nhìn lại, hất mặt làm ngơ đi qua luôn. Điệu bộ chảnh chưa từng thấy.
Sáng nay tôi học bài cắm cơ bản. Cũng dễ, cơ mà học sinh làm khó thầy quá. Cứ rùm beng cả lên. Đến lúc hết giờ thì thấy mấy chị đấy còn chưa muốn về. Thầy phải nói bận bịu và vân vân mây mây lí do thì đám vệ tinh kia mới buông tha mà lếch xác về.
Và... không gì xấu hổ bằng khi người ta về hết mà tôi còn ở lại. Nhìn thầy chăm chăm.
Thầy nhìn lại tôi vẫn nụ cười hiền.
- Hạ Vy. Bạn chưa về à?
Tôi chợt giật mình. Thái độ như đứa trẻ Làm sai bị bắt gặp.
- À... em sẽ về ngay.. chỉ là...
- Là sao?
- Thầy... bao nhiêu tuổi rồi ạ?
Thầy chợt thấy ngạc nhiên bởi câu hỏi của tôi nhưng nhanh chóng trở lại vẻ vui tươi.
- Thầy năm nay 24.
- Ơ., thế thầy bằng tuổi em.
- Bạn 24 tuổi á, vậy mà thầy cứ nghĩ tầm 20, 21.
- Không phải đâu, thôi! Em về thầy nhé!
- Chào Hạ Vy. Về cẩn thận.
....
Tiễn Hạ Vy ra ngoài cửa. Tôi trở lại thu dọn rác. Cái tên Hạ Vy sao từ lúc nghe đến giờ cứ dâng dâng trong đầu tôi một cảm giác lạ kì khó tả, quen, quen lắm. Bạn bè tôi cũng không ai tên đấy. Lẽ nào... nghĩ đến đây tôi vội rút điện thoại gọi cho Viện trưởng.
Chẳng mấy chốc đầu giây bên kia đã có người nhấc mấy.
“ Chào viện trưởng, con hỏi người một chuyện có được không?”
“ Chuyện gì con nói đi”
“ Không quan trọng lắm. Nhưng mà.., viện trưởng ơi. Trước lúc con chưa mất trí nhớ trong viện mình có ai tên Hạ Vy mà được nhận nuôi hay đại loại quen ai tên Hạ Vy không ạ?
Bên kia viện trưởng im lặng, ngẫm một chút rồi nói.
“ Không đâu con ạ”
“ Người chắc là vậy chứ?”
“Ta chắc mà, con chưa từng biết ai tên Hạ Vy”
“Vậng, con cảm ơn người.”
Tôi tắt máy. Hẳn là lúc trước, chính xác là cách đây 4 năm, tôi có bị tai nạn giao thông rồi quên hết cả mọi chuyện trước dây. Lúc tỉnh dậy thì chỉ có một người phụ nữ ở cạnh chăm sóc. Bà nói bà là viện trưởng. Là người chăm sóc tôi từ bé, tôi tên là Triệu Minh Kiệt, là trẻ mồ côi. Tôi được đưa về lại cô nhi và bắt đầu cuộc sống tôi cho là trước đây của mình. Hằng ngày dạy đám trẻ trong viện học, phụ giúp viện trưởng. Đến cách đây một tháng, viện trưởng nói tôi hãy ra ngoài kiếm thêm việc làm để sau này còn vun đắp tương lai. Tôi nghĩ cũng đúng. Ai rồi cũng cần một tương lai cho mình. Sẳn tài lẻ cắm hoa học từ viện trưởng, tôi mở một lớp dạy cắm hoa, và lớp học phát triển nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Kì này dư tiền cưới vợ rồi! =))))
Nhưng quan trọng là cô gái kia tôi gặp ở đâu rồi í nhỉ? Từ cái ngày va phải cô ấy tôi đã thấy rất lạ, một cảm giác sao mà quen thế, cả cô ấy nữa. Sao cứ nhảy vào óc tôi mà ngồi đấy. Thật kì lạ.
Đưa tay nghéo mặt mình. Cố dẹp hình ảnh cô ta qua một bên. Nghĩ nữa chắc tôi bung não mất.
○○○
Hạ Vy lái xe ra khỏi nhà Minh Kiệt được một đoạn thì dừng lại. Đưa tay ôm ngực trái mình.
Chẳng biết vì sao đối diện với Minh Kiệt cô lại có cảm giác tim đập nhanh, cảm giác chẳng khác nào với Thiên Tường. Giọng nói khuôn mặt, ánh mắt cứ như một người vậy. Làm cô không tài nào không suy nghĩ, đôi lúc cô muốn chạm vào khuôn mặt kia rồi nhảy cẫng lên nói “đồ tồi! Em nhớ anh“. Nhưng có lẽ cô còn lí trí. Cô còn phân biệt được người đó không phải anh.
Nếu người đó thật sự là anh thì đã sớm nhận ra côm đã sớm trở về tìm cô. Vả lại nếu là anh, anh sẽ không tùy tiện cười với tất cả mọi người như thế đâu, anh sẽ chỉ cười với riêng cô, sẽ chỉ ấm áp với mình cô, sẽ ôm cô vào lòng, sẽ nâng niu cô và luôn miệng nói anh nhớ cô.
“ Vũ Thiên Tường. Thật sự em nhớ anh lắm! Bao giờ anh mới chịu về với em đây Em sắp hết chịu nổi rồi! Em gục ngã rồi anh ạ!”
Hạ Vy lại khóc, chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu cô tự nghĩ, tự nhớ nhung rồi lại tự khóc một mình....