Chương 46
Tôi rón rén bước vào phòng Hạ Vy, nhỏ đang ngủ rất say, chuyện từ chiều bác sĩ nói tôi cũng chưa kể cho nó. Quả thật tôi ngay lúc đó rất shock. Giờ thì hoàn toàn tỉnh táo. Tôi là người đa nghi và rất giỏi suy luận. Không khó để tôi tự kích thích trí óc mình tưởng tượng. Tôi suy diễn ra nhiều giả thiết. Tôi cũng không tin trên đời này lại có người giống ngươi như thế, được thôi! Tôi sẽ đi tìm sự thật. Triệu Minh Kiệt. Thật ra anh ta là ai. Và dĩ nhiên tôi sẽ không cho Hạ Vy biết khi mọi thứ còn chưa rõ ràng, kể cả Hà Anh Tuấn cũng không biết. Một mình tôi sẽ đi tìm. Tôi tin mình làm được.
Tôi trở về công ty, lục lọi tập hồ sơ của Triệu Minh Kiệt tr.a thông tin. Thông tin tôi thu nhận được là anh ta là trẻ mồ côi của viện “Thiên Thần Nhỏ“. Thế tôi sẽ đến đấy điều ta tiếp. Thu xếp đồ đạc, liếc qua đồng hồ, bây giờ đã chín giờ tối. Thôi thì hôm nay đành tới đây. Mai tôi sẽ đến viện ấy.
Cả đêm tôi cứ trằn trọc chẳng ngủ được. Sáng sớm ra đã nhanh chóng lái xe rời đi. Đó là một viện mồ côi vùng ngoại. Cách nơi tôi 100km. Đường cũng khá hiểm trở. Và đó là lí do tôi ra ngoài lúc năm giờ và hiện tại thì mười ba giờ chiều mới đến nơi.
Tôi bước vào đã nhận ngay cái chào nồng nhiệt của mấy em nhỏ. Tôi hỏi viện trưởng, một con bé chạy vào gọi to. Được một lúc, từ trong đi ra một người phụ nữ ngoài 50.
Tôi lễ phép cuối đầu chào. Viện trưởng cũng tự nhiên chào lại.
- Cô đến đây có gì không?
- Dạ... cháu...
- Cô muốn nhận nuôi trẻ sao?
- Dạ. Con không có ý đó. Là vì...
- Có chuyện gì?
- Không phiền viện trưởng chứ? Con đến đây vì có chuyện cần xác minh.
Viện Trưởng kéo ghế cho tôi ngồi, ôn nhu rót trà.
- Chuyện gì con cứ nói. Nếu có thể, ta sẽ giúp đỡ con.
Tôi hít hơi, thu hết can đảm.
- Dạ. Con muốn nói về Triệu Minh Kiệt.
Viện trưởng đang rót trà nghe tôi nhắc đến Triệu Minh Kiệt thì vội đặt ấm xuống. Đáy mắt hơi luống cuống nhưng phong thái che giấu sự luống cuống rất tài tình, đúng là người phụ nữ vĩ đại, phong thái luôn khác xa người thường.
- Minh Kiệt có chuyện gì sao?
- Con tò mò rằng. Liệu có phải cậu ấy sống ở đây từ nhỏ?
- sao con lại hỏi vậy?
- Minh Kiệt rất giống một người bạn của con.
- Sao chứ?
- Viện trưởng, xin người hãy nghe con nói. Minh Kiệt rất giống một người. Cậu ấy tên là Vũ Thiên Tường.
Tôi đặt sấp hình chuẩn bị từ trước xuống bàn cho viện trưởng xem, nói tiếp.
- Giống đến từng cara, cả giọng nói. Thiên Tường tên đầy đủ là Vũ thiên Tường, là Chủ Tịch hội đồng quản trị tập đoàn DEFLOW. Và... là người đã có vợ.
Sắc mặt viện trưởng lúc này không tốt. Tôi cố nói thêm.
- Nhưng... cậu ấy mất rồi. Và con chưa bao giờ nghĩ cậu ấy con sống trên đời, cậu ấy thật sự đã mất. Vợ cậu ấy đã điên loạn lắm! Khoảng thời gian đó thật tồi tệ. Cô ấy đã năm lần bảy lượt đòi ch.ết, nhưng chút gì đó trong cô ấy mách bảo Thiên Tường luôn bên cạnh mà dõi theo. Cô ấy đã tiếp tục sống. Và dường như trái tim đã thật sự nguội lạnh.
- Vậy liên quan gì đến Minh Kiệt chúng tôi.
- Có ạ. Minh Kiệt biết con. Trong khi cậu ấy chưa bao giờ gặp con mà đã biết tên con. Vả lại bác sĩ có nói, cậu ấy từng bi mất trí nhớ.
- Gì...
- Viện Trưởng. Người nói thật đi. Minh Kiệt là ai?
....
○○○
“ Anh Kiệt của tụi con đâu. Huhu.”
Những đứa trẻ túm lấy tay người phụ nữ khóc ròng rã. Nó đòi gặp ai đấy tên Minh Kiệt.
Bà đau sót nhìn lũ trẻ thơ đang ngấn đầy nước mắt. Lòng bà giờ đây nặng trĩu. Ruột gan đau như cắt. Minh Kiệt đứa trẻ bà yêu thương nhất, coi như con đẻ giờ đây ra đi mãi mãi. Ông trời sao lại đối xử với bà như thế. Bà đã làm gì sai? Minh kiệt nó đắt tội gì? Chẳng phải nó rất ngoan sao? Chẳng phải nó vô cùng tốt bụng sao? Ông trời thật bấc công. Rồi, đến chuyện nhìn vào lũ trẻ đáng thương này. Bà không nỡ nói nó đã mất đi người anh yêu quý, bà không muốn làm tổn thương những trái tim mỏmg manh này. Bản thân bà mất đi Minh Kiệt đã như mất đi gần hết cả trái tim. Liệu bà còn sống tốt mà không có Minh Kiệt. Bà làm được chứ....
○○○