Chương 4: Hung đồ bộ bộ đoạt tiên cơ
Thổ Địa Công Phòng Vũ hỏi :
- Hắn lấy cấp đồ vật gì của ngươi?
Nhạc Hạc đáp :
- Một vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn”
Thổ Địa Công lại hỏi :
- Sao ngươi lại có “Ngũ Lão lịnh tiễn”?
Nhạc Hạc nói :
- Muốn giải thích việc này phải kể lại từ đầu, mười năm về trước, cách ngày Trùng cửu vài hôm. Ngũ lão của Ngũ Lão hội đột nhiên giá lâm tệ xá...
Hắn bắt đầu kể lại sự việc cho đến khi hắn cùng Cảnh Huệ Khanh đến Tứ Minh Sơn, gặp được Đông Phương Lượng. Hơn nửa tiếng đồng hồ mới kể xong. Thổ Địa Công Phòng Vũ đương nhiên không tin rằng Ngũ lão lại giết hại Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực, sau khi nghe xong thì quay sang Cảnh Huệ Khanh nghiêm giọng hỏi :
- Quả thật năm xưa Cảnh cô nương đã chứng kiến tình cảnh bị sát hại của Nhạc đại hiệp ở Quỷ bảo?
Cảnh Huệ Khanh đáp :
- Đúng vậy.
Thổ Địa Công Phòng Vũ nhìn nàng với ánh mắt hoài nghi, lại hỏi :
- Lão từng nghe rằng tòa Quỷ bảo kia thường hay có quỷ, ngươi là một cô gái cô thân đến đó để làm gì?
Cảnh Huệ Khanh nói :
- Con nữ quỷ trong truyền thuyết chính là vãn bối.
Thổ Địa Công Phòng Vũ ngạc nhiên :
- Ngươi?
- Không sai, vãn bối có một người chị tên là Cảnh Huệ Từ, lúc đó nhà vãn bối rất nghèo, mới đem tỷ tỷ bán cho Thần Quyền Đặng Thịnh Long làm nô tỳ, một năm sau lại muốn bán tuôn vãn bối, rất may là Tuyết Sơn Thần Bà vừa lúc đi ngang làng của vãn bối, nghe được tin này liền đưa cho cha của vãn bối ba trăm lạng bạc, rồi đem vãn bối về Tuyết Sơn để dạy võ. Tám năm sau, gia sư lệnh cho vãn bối xuống núi về thăm nhà, nhưng lúc về đến nhà mới phát hiện song thân và hai vị ca ca không biết đã đi đâu, vãn bối liền đến Bắc Nhạn Đảng Sơn, muốn tìm gặp tỷ tỷ để hỏi thăm tin tức, nào ngờ mới đến lưng núi, đang nghỉ chân ở nhà của một tên tiều phu thì nghe được tin tỷ tỷ bị Thần Quyền Đặng Thịnh Long cưỡng hϊế͙p͙, rồi sát hại....
Nàng nói đến đây, đôi mắt đã đẫm lệ :
- Tỷ tỷ hơn vãn bối năm tuổi lúc còn nhỏ rất thương vãn bối, vãn bối muốn gì tỷ tỷ cũng chìu, còn tốt hơn cả thân mẫu. Lúc nhỏ vãn bối không cảm thấy điều đó, sau này lớn lên mới cảm thấy tỷ tỷ thật vĩ đại, vì thế trong lòng của vãn bối lúc nào cũng dự định sau khi học thành võ công sẽ về chuộc lại tỷ tỷ để tỷ tỷ lấy một người chồng tốt, không cần đi làm tỳ thiếp của người ta, nào ngờ tỷ tỷ lại ch.ết một cách thê thảm như vậy.
Thổ Địa Công Phòng Vù cảm thương :
- Ngươi chắc chắn cô ta là do Thần Quyền Đặng Thịnh Long sát hại à?
Cảnh Huệ Khanh nói :
- Không sai.
Thổ Địa Công hỏi tiếp :
- Tại sao Thần Quyền Đặng Thịnh Long lại sát hại cô ta?
Cảnh Huệ Khanh đáp :
- Vì Thần Quyền Đặng Thịnh Long không muốn tỷ tỷ có con, hắn đã có một vợ hai thiếp, vợ lớn chỉ có một đứa con gái, còn hai người thiếp có tám đứa con trai, họ luôn tranh giành với nhau về vấn đề phân chia tài sản sau này, đương nhiên Thần Quyền Đặng Thịnh Long không muốn tỷ tỷ đẻ con nữa, nên mới âm thầm giết ch.ết tỷ tỷ, rồi mới giả vờ thông báo với mọi người rằng tỷ tỷ đã thắt cổ tự vận.
Thổ Địa Công Phòng Vũ nhíu mày :
- Thần Quyền Đặng Thịnh Long là một trong những nhân vật danh tiếng ở chốn giang hồ, tại sao lại làm những việc mất hết nhân tính như vậy?
Cảnh Huệ Khanh lạnh lùng :
- Hắn nghĩ rằng tỷ tỷ là do hắn mua về, hắn là một người giàu có, có giết ch.ết một nữ tỳ cũng chẳng hề gì, nhưng hắn không nghĩ rằng tỳ nữ cũng là người, nếu tỷ tỷ có làm trái việc gì, hắn có thể đánh đến ch.ết, nhưng không được tiền ɖâʍ hậu sát!
Thổ Địa Công Phòng Vũ nói :
- Sau đó thì ngươi xuất hiện, giả làm âm hồn của cô ta để trả thù?
Cảnh Huệ Khanh gật đầu :
- Đúng vậy, trước là vãn bối không phải là đối thủ của Thần Quyền Đặng Thịnh Long, sau là vãn bối muốn hắn nếm mùi đau khổ vì sợ hãi, cho nên lẻn vào trong bảo xuất hiện dưới lớp quỷ để quậy phá, hắn tưởng rằng thật sự là hồn ma của tỷ tỷ xuất hiện, trong lòng rất sợ hãi, bỗng một ngày kia cả nhà vội vàng đi khỏi Quỷ bảo, đến lúc vãn bối phát hiện, cả nhà họ đã không biết đi đâu.
Thổ Địa Công nói :
- Ngươi đã mai phục trong bảo, sao lại không biết ho dọn nhà?
Cảnh Huệ Khanh đáp :
- Vãn bối chỉ xuất hiện về đêm, ban ngày ẩn mình trong thân cây, vị họ dọn nhà vào lúc ban ngày nên vãn bối không sao phát hiện.
Thổ Địa Công gật đầu :
- Như vậy các ngươi nghĩ rằng lần này Ngũ lão bị hại ở Quỷ bảo, thủ phạm chính là Thần Quyền Đặng Thịnh Long?
Cảnh Huệ Khanh nói :
- Đúng vậy.
Thổ Địa Công lại hỏi :
- Nguyên do gì khiến hắn phải sát hại Ngũ lão?
Cảnh Huệ Khanh đáp :
- Ngũ lão mà mười năm trước vãn bối đã gặp có thể do người khác giả mạo, mà một trong những người đó không chừng chính là Thần Quyền Đặng Thịnh Long, lần này hắn sát hại Ngũ lão chắc là sợ Ngũ lão truy cứu việc năm xưa Nhạc đại hiệp bị giết, nên thấy Ngũ lão đang bị nhốt trong phòng khách, liền thừa cơ sát hại họ.
Thổ Địa Công nói :
- Thần Quyền Đặng Thịnh Long cũng được nhiều người trên giang hồ kính nể, việc này cần có chứng cứ xác thực mới được.
Cảnh Huệ Khanh nói :
- Vãn bối có chứng cứ để xác định hắn chính là hung thủ đã sát hại Ngũ lão, cánh cửa kín trong phòng khách đó người ngoài không thể biết được, dù cho biết được có cánh cửa kín cũng không thể nào nghiệm ra cách mở trong thời gian ngắn, cho nên ngoài hắn ra khó có ai làm được việc này.
Thổ Địa Công Phòng Vũ gật đầu, quay sang hỏi Nhạc Hạc :
- Ngươi cho rằng sau khi hung thủ giết Ngũ lão, còn có ý muốn vu oan giá họa cho ngươi?
Nhạc Hạc gật đầu :
- Đúng vây, nếu không thì hắn không phái Đông Phương Lượng đến lấy cắp “Ngũ Lão lịnh tiễn”.
Thổ Địa Công nói :
- Ngũ lão là Minh chủ được đương kim võ lâm công nhận, lại là Chưởng môn của Ngũ đại môn phái, nếu môn hạ của họ biết được việc này ắt sẽ điều tr.a triệt để, mà việc ngươi mạo danh của lệnh sư mời Ngũ lão đến Quỷ bảo, môn hạ của họ đều biết, ngươi cần phải tìm cách gặp được lệnh sư mới được.
Nhạc Hạc đáp :
- Đúng vậy, nhưng gia sư bây giờ không biết ở đâu.
Thổ Địa Công suy nghĩ giây lát rồi hỏi :
- Tên Đông Phương Lượng mà ngươi vừa nói, hình dạng ra sao?
Nhạc Hạc đáp :
- Khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo khá đàng hoàng nhưng có một vết sẹo ở chân mày.
Sắc mặt Thổ Địa Công bỗng thay đổi :
- Ồ! Có một vết seo ở chân mày? Ngươi hãy tả tỉ mỉ vết sẹo đó dài khoảng bao nhiêu?
Nhạc Hạc nói :
- Khoảng ba tấc, giống như vầng trăng lưỡi liềm.
Thổ Địa Công giận dữ quát lớn :
- Súc sinh quả nhiên là hắn.
Nhạc Hạc vui mừng :
- Tiền bối biết hắn à?
Thổ Địa Công nói :
- Chẳng những biết, trên mình hắn có mấy sợi lông ta cũng biết rõ!
Nhạc Hạc hỏi :
- Hắn là ai?
Thổ Địa Công đáp :
- Đồ đệ.
Nhạc Hạc ngạc nhiên :
- Ồ! Hắn đúng là đồ đệ của tiền bối sao?
Thổ Địa Công gật đầu :
- Nhưng năm năm về trước ta đá cắt đứt quan hệ sư đồ với hắn vì hạnh kiểm của hắn quá xấu, thường hay làm những việc không tốt. Hừ! Ta đã cảnh cáo hắn không được xưng là đồ đệ của ta, hắn cả gan trái lệnh, lần này ta sẽ không tha cho hắn.
Nhạc Hạc nói :
- Tên thật của hắn là gì?
Thổ Địa Công đáp :
- Kim Húc!
Nhạc Hạc hỏi :
- Chữ Húc trong Húc nhựt đông chăng?
Thổ Địa Công đáp :
- Đúng!
Nhạc Hạc nói :
- úc giả Đông Phương Lượng, nên hắn tên giả là Đông Phương Lượng.
Nét mặt Thổ Địa Công giận dữ :
- Việc đáng tiếc lớn nhất trong cuộc đời của ta là đã thu nhận tên đồ đệ hư đốn này, có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Nhạc Hạc nói :
- Lão tiền bối có biết hiện giờ hắn ở đâu không?
Thổ Địa Công lắc đầu :
- Không biết, từ khi ta đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với hắn, mấy năm gần đây ta không biết hắn ở đâu, cũng không biết hắn đã làm những việc gì?
Nhạc Hạc nói :
- Thế tiền bối có biết có thể tìm hắn ở đâu không?
Thổ Địa Công đáp :
- Bây giờ ta quyết định hạ sơn để tìm hắn, tìm được hắn thì hắn sẽ biết tay ta!
Nhạc Hạc nói :
- Nếu tiền bối tìm được hắn, xin đừng vội giết hắn, trước hết hãy đòi lại vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” cho vãn bối, sau đó giao hắn cho Ngũ đại phái xử lý, hoặc giả có thể truy tìm được hung thủ đã giết hại tiên phụ và Ngũ lão.
Thổ Địa Công Phòng Vũ liền gật đầu rồi nói :
- Được nếu ta tìm được hắn, ta sẽ tìm cách báo cho các ngươi biết.
Cảnh Huệ Khanh xen vào :
- Lão tiền bối có biết được những người thường qua lại vớt hắn không?
Thổ Địa Công Phòng Vũ suy nghĩ một lát, lắc đầu :
- Hắn toàn giao du với những nhân vật bên hắc đạo, ta cũng không rõ lắm, chỉ biết một tên đi lại khá thân với hắn tên là “Hắc Diện Yêu Đồng”, nhưng ta cũng không biết “Hắc Diện Yêu Đồng” ở đâu.
Nói đến đây đột nhiên hai mắt sáng lên ngước đầu quát lớn :
- Ai? Lén lút rình nghe câu chuyện của chúng ta?
Nhạc Hạc giật mình quay lại nhìn cánh rừng phía trước miếu thổ địa.
Đột nhiên trong cánh rừng phóng ra năm người!
Năm người này là một tăng, một ni, một đạo, hai tục gia đều khoảng trên dưới năm mươi tuổi, năm người đều tướng mạo kỳ thanh, khí thái phi phàm.
Nhạc Hạc nhận ra một trong hai tục gia là cao thủ của phái Bạch Hạc thường trú ở Trường An “Cửu Hoàn Đoạt Mệnh” Hạ Quang Vũ liền giật mình, cảm thấy rắc rối đã đến.
Thổ Địa Công Phòng Vũ hình như đều nhận ra họ, vừa thấy năm người xuất hiện liền nở nụ cười :
- Ha ha! Thì ra là năm vị khách hiếm, không biết ngọn gió nào đã đưa các vị đến đây?
Năm người bước tới gốc cây trước cửa miếu, đồng loạt thi lễ với Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Mạo muội đến thăm, làm phiền đến tiền bối.
Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :
- Đừng khách sáo nữa, chốn nghèo nàn này của ta được năm vị nhất tề giá lâm thật là hân hạnh.
Lão đứng dậy, quay sang nói với Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh :
- Hai ngươi có nhận ra được năm vị này không?
Nhạc Hạc nói :
- Vãn bối chỉ nhận ra Hạ đai hiệp của Bạch Hạc phái còn bốn vị kia đều không biết.
Thổ Địa Công chỉ vào người hòa thượng :
- Đây là cao tăng của Thiếu Lâm thường trú ở Trường An pháp hiệu Giác Nhiên.
Nhạc Hạc gặt đầu chào Giác Nhiên hòa thượng.
Thổ Địa Công lại chỉ người đạo sĩ :
- Đây là đạo trưởng của phái Võ Đang cũng thường trú ở Trường An đạo hiệu Xích Dương.
Nhạc Hạc cũng gật đầu chào.
Thổ Địa Công tiếp tục giới thiệu hai người còn lai “Bạch Ngọc Ni” của phái Thanh Liên, “Thiên Long Tiên Triển Nhạn” của phái Huỳnh Sơn.
Thì ra Chưởng môn của Ngũ đại phái cùng nhau nắm giữ Ngũ Lão hội, nên đều phái cao thủ của phái mình thường trú ở Trường An, để có thể kịp thời giải quyết mọi sự việc xảy ra ở kinh đô này.
Bây giờ họ đồng loạt kéo đến Chung Nam sơn, Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh đều biết họ đến vì việc gì.
Họ đang nhìn hai người chăm chú với ánh mắt sức lạnh.
Thổ Địa Công đương nhiên cũng hiểu mục đích đến đây của họ nhưng giả vờ không hiểu :
- Hôm nay năm vị giá lâm không biết có điều chi chỉ giáo?
Giác Nhiên hòa thương chấp tay :
- A Di Đà Phật! Năm người bọn ta đến đây là để tìm hai vị thí chủ này.
Nhạc Hạc tiếp lời :
- Có người thông báo với năm vị rằng ta đã sát hại “Ngũ lão” tại Quỷ bảo có đúng không?
Giác Nhiên hòa thượng lạnh lùng từ tốn :
- Không sai, nhưng không chỉ một mình ngươi, mà còn lệnh sư Thiên Ngoại Quái Tẩu và vị Cảnh cô nương này.
Nhạc Hạc nói :
- Ồ! Người đem tin tức thông báo với các vị là ai? Bây giờ hắn ở đâu?
Giác Nhiên hòa thường nói :
- Người đó thông báo với bọn ta bằng thư nên không hề biết mặt, bọn bần tăng sau khi đọc thư, cảm thấy sự thể trọng đại nên đến đây để chứng thực, không ngờ quả nhiên có việc này.
Nhạc Hạc nói :
- Đại sư cho rằng quả nhiên có việc này hay sao?
Giác Nhiên hòa thượng :
- Trong thư người đó cho biết các ngươi sẽ đến đây quả nhiên các ngươi đã đến, cho nên bon bần tăng phải hỏi cho ra lẽ.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ tiếp lời :
- Nhạc Hạc ngươi hãy trả lời vài câu hỏi sau đây.
Nhạc Hạc nói :
- Xin hỏi.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ hỏi :
- Ngươi là con trai của Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực?
Nhạc Hạc đáp :
- Đúng vậy.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ hỏi tiếp :
- Sau đó ngươi bái Thiên Ngoại Quái Tẩu Lỗ Ba Công làm sư phụ?
Nhạc Hạc gật đầu :
- Đúng vậy.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ lại hỏi :
- Năm kia ngươi lấy tên là Châu Chính Hiên, lại bái Chưởng môn của bổn phái làm sư phụ?
Nhạc Hạc :
- Không sai!
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ trầm giọng :
- Nói như vậy, những điều được tố giác trong thư không sai chút nào, hai người quả thật đã sát hại Ngũ lão tại Quỷ bảo.
Nhạc Hạc lắc đầu :
- Không phải.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ lạnh lùng :
- Ngươi nói rằng không có việc đó à?
Nhạc Hạc :
- Ngũ lão quả thật đã bị sát hại tại Quỷ bảo, nhưng không phải do bọn ta làm.
Bọn Giác Nhiên hòa thượng đối với nguồn tin Ngũ lão đã bị sát hại còn bán tin bán nghi, bây giờ chính tai họ nghe được tin này tức thì tất cả đều biến sắc.
Xích Dương đạo nhân trừng to đôi mắt lớn tiếng quát :
- Nói mau, tại sao các ngươi lại âm mưu sát hại Ngũ lão?
Nhạc Hạc bình tĩnh :
- Ta đã nói cái ch.ết của Ngũ lão không phải do bọn ta làm.
Xích Dương đạo nhân cuồng nộ :
- Cách đây mấy tháng lệnh sư Thiên Ngoại Quái Tẩu đã gởi thư mời Ngũ lão đến Quỷ bảo đó là sự thật không thể chối cải được, Ngũ lão không phải do bọn ngươi giết còn ai khác nữa?
Nhạc Hạc :
- Xin đạo trướng hãy bình tĩnh để ta có cơ hội giải thích.
Xích Dương đạo nhân quát to :
- Bây giờ không còn giải thích gì nữa, hai ngươi phải đi theo bọn ta.
Nhạc Hạc :
- Đi đâu?
Xích Dương đạo nhân :
- Ngũ Lão hội!
Nhạc Hạc :
- Các ngươi hãy nghe ta một lời, người gởi thư mời Ngũ lão đến Quỷ bảo chính là ta chứ không phải là gia sư, ta vì muốn mời được Ngũ lão, chỉ còn cách mạo danh của gia sư, việc này không quan hê gì đến gia sư và cũng không quan hệ gì đến vị Cảnh cô nương này.
Thiên Long Tiên Triển Nhạn :
- Được, người gửi thư dù là ngươi hay là lệnh sư, bây giờ ngươi đã thừa nhận vậy thì Ngũ lão chắn chắn là ch.ết dưới tay ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn đi theo bọn ta!
Nhạc Hạc lắc đầu :
- Xin lỗi, thù cha ta chưa trả không thể dễ dàng để Ngũ Lão hội tự xử như vậy, các ngươi cho rằng ta là hung thủ đã giết hại Ngũ lão cũng được nhưng ta không thể theo các ngươi về Ngũ Lão hội vì ta còn phải đi tầm nã tên hung thủ.
Thiên Long Tiên Triển Nhạn cười lạnh lùng quay sang Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Còn lão tiền bối xin tiền bối tha cho cái tội mao phạm, vãn bối cần phải mang hai người này về Ngũ Lão hội để xét xử.
Thổ Địa Công Phòng Vũ vuốt râu :
- Biến cố xảy ra ở Quỷ bảo ta đã nghe vị tiểu huynh đệ này kể lại tỉ mỉ, ta cho rằng hắn không phải là hung thủ, các ngươi muốn đem hắn về xét xử hình như không phải lắm.
Thiên Long Tiên Triển Nhạn :
- Hắn đã thừa nhận rằng chính hắn đã gửi thư cho Ngũ lão vậy còn không đủ để chứng minh hắn là hung thủ sao?
Thổ Địa Công :
- Tại sao các ngươi không để hắn giải thích xem hắn đã mạo danh sư phụ của hắn để mời Ngũ lão đến Quỷ bảo là vì phụ thân của hắn đã bị Ngũ lão giết cách đây mười năm cho nên...
Giác Nhiên hòa thượng cắt lời :
- Thiện tai, sao Phòng lão tiền bối lại nói như vậy. Ngũ lão chưa hề giết hại phụ thân hắn.
Thổ Địa Công Phòng Vũ chỉ Cảnh Huệ Khanh :
- Chính mắt vị Cảnh cô nương này nhìn thấy Ngũ lão đã giết hại Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực cách đây mười năm, tình hình chi tiết ngươi có thể hỏi cô ta.
Giác Nhiên hòa thượng quay sang nhìn Cảnh Huệ Khanh :
- Xin hỏi nữ thí chủ năm nay bao nhiêu tuổi?
Cảnh Huệ Khanh :
- Hai mươi tám.
Giác Nhiên hòa thượng :
- Như vậy mười năm trước, nữ thí chủ mới mười tám tuổi, lúc đó một cô nương mười tám tuổi lên Quỷ bảo ở Bắc Nhạn Đãng sơn để làm gì?
Cảnh Huệ Khanh hỏi lại :
- Các ngươi đã từng nghe câu chuyện nữ quỷ gây rối ở Quỷ bảo không?
Giác Nhiên hòa thượng gật đầu :
- Có nghe qua!
Cảnh Huệ Khanh :
- Nữ quỷ đó chính là ta.
Giác Nhiên hòa thượng nhạc nhiên :
- Ồ! Con nữ quỷ trong truyền thuyết chính là ngươi sao?
Cảnh Huệ Khanh :
- Không sai.
Giác Nhiên hòa thượng :
- Tại sao ngươi lại giả làm quỷ để dọa người?
Cảnh Huệ Khanh :
- Đó là chuyện riêng của ta, ta không muốn người khác biết.
Giác Nhiên hòa thượng :
- Ngươi nói chính mắt ngươi nhìn thấy Ngũ lão sát hại Nhạc hại hiệp thật là hồ đồ, mười năm trước bần tăng đã làm việc ở Ngũ Lão hội, nếu lúc đó Ngũ lão có đến Quỷ bảo thì bần tăng không thể nào quên được, sự thật là Ngũ lão chưa hề cùng nhau đến Quỷ bảo.
Cảnh Huệ Khanh :
- Ngu lão mà ta nhìn thấy lúc đó có thể là giả, nhưng có một người hình như không phải là giả vì sau đó ta theo dõi hắn về đến Bạch Hạc sơn trang.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ biến sắc, phẫn nộ quát :
- Ngươi đang nói gì?
Cảnh Huệ Khanh từ tốn :
- Sau khi Ngũ lão giết hại Nhạc đại hiệp rồi đem thi thể của Nhạc đạt hiệp thiêu đốt, rồi bị ta hù dọa bỏ chay xuống núi, ta lén theo dõi họ đến Hàn Châu, ở Hàn Châu họ chia tay, ta không thể cùng lúc theo dõi năm người liền quyết định chọn Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn, sau đó nhìn thấy hắn đi vào Bạch Hạc sơn trang.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ nổi giận đùng đùng :
- Nói láo.
Cảnh Huệ Khanh cười lạnh lùng nói :
- Đó là sự thật, nhưng bọn ta cũng không vì thế mà xác định Ngũ lão là hung thủ đã giết hại Nhạc đai hiệp, bọn ta vẫn hoài nghi là có kẻ khác giả mạo, nhưng hôm nay các ngươi chỉ bằng một lá thư tố giác của một người nặc danh lại đòi bắt bọn ta về Ngũ Lão hội để xét xử, hình như không được công bằng cho lắm.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ :
- Đại sư, ta không cần nói nhiều với họ, ra tay đi.
Nói xong liền ra tay bắt người.
Giác Nhiên hòa thượng bình tĩnh hơn, nắm Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Ha Quang Vũ lại không để hắn động thủ, mắt nhin Nhạc, Cảnh hai người :
- Nếu hai ngươi tự mình cho không có sát hại Ngũ lão, thì sợ gì mà không theo ta về Ngũ Lão hội.
Nhạc Hạc :
- Chỉ sợ đi dễ khó về!
Giác Nhiên hòa thượng :
- Ngũ Lão hội đâu phải là không biết phân biệt trắng đen nếu quả thật hai vị vô tội, Ngũ Lão hội không bao giờ làm khó các ngươi.
Nhạc Hạc :
- Nếu đại sư nói như vậy tại hạ xin thỉnh giáo một việc nếu bọn tại hạ đến Ngũ Lão hội ắt phải có chứng cứ xác thực, Ngũ Lão hội mới chịu tin rằng bọn ta vô tội, có đúng vậy không?
Giác Nhiên hòa thượng :
- Đúng vậy.
Nhạc Hạc :
- Nhưng thật đáng tiếc bây giờ bọn ta không thể đưa ra một chứng cứ xác thực nào để minh oan, vì chứng vật duy nhất của bọn ta đã bị người ta lấy mất.
Giác Nhiên hòa thượng :
- Nhị vị muốn nói là không chịu theo bọn ta về Ngũ Lão hội?
Nhạc Hạc gật đầu :
- Không sai, bọn ta phải để lại cái mạng này để truy tìm tên hung thủ thật sự.
Giác Nhiên hòa thượng thở nhẹ :
- Hạ thí chủ có thể ra tay được rồi.
Hắn ta biết là Nhạc Hạc từng là đệ tử chân truyền của Chưởng môn phái Bạch Hạc Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn, mà Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ cũng là đệ tử của phái Bạch Hạc, nên muốn chính tay hắn bắt lấy Nhạc Hạc.
Đó là công việc thanh lý môn hộ.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ đã nhịn từ lâu, vừa nghe xong lời của Giác Nhiên hòa thượng liền bước tới lạnh lùng quát :
- Nhạc Hạc, dù cho ngươi bái Chưởng môn của bổn môn làm sư phụ, chỉ là một hành vi gian xảo nhưng đã bái sư thì đương nhiên là đệ tử của bổn phái, ngươi có biết hậu quả của việc phản bội sư môn không?
Nhạc Hạc :
- Biết!
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ :
- Như vậy ta phải bắt ngươi về núi để trị tội.
Dứt lời, liền phóng tới tung ra một chưởng nhắm vào huyệt Kiên Tĩnh của Nhạc Hạc.
Nhạc Hạc đợi khi tay hắn đến gần mới đưa tay lên gạt tay của hắn ra rồi dùng hai ngón tay nhắm vào đôi mắt của hắn.
Hắn sử dung chiêu này rất trôi chảy, Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ không ngờ hắn ra tay lanh lẹ như vậy liền nghiêng mình né tránh.
Nhạc Hạc công liền ba chiêu buộc hắn phải thoái lui vài bước rồi bỗng biên ngưng tay :
- Để không làm tổn thương hòa khí, chúng ta ngưng tay nhé.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ có địa vị rất cao trong Bạch Hạc phái, trên giang hồ cũng là một người khá nổi tiếng, hôm nay động thủ với một tên tiểu bối, mới vừa giao đấu ba chiêu đã bị chiếm thượng phong, cú xốc này thật to lớn tức thì hai mắt đỏ ngầu quát to một tiếng, tung mình bay tới, hai chưởng như cuồng phong bão tố, vừa nắm vừa chẽ, vừa vỗ, vừa chặt.
Nhưng Nhạc Hạc vẫn không lui bước, phá từng chiêu một, ung dung ứng phó.
Bây giờ Bạch Ngọc Ni của phái Thanh Liên nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên bước về phía Cảnh Huệ Khanh :
- Vị nữ thí chủ này thật sự không chịu theo bọn ta về Ngũ Lão hội phải không?
Cảnh Huệ Khanh bĩu môi :
- Muốn ra tay thì hãy mau, đừng nói nhàm.
Bạch Ngọc Ni :
- Nếu như vậy, bần ni xin đắc tội.
Chắp hai tay lại xá một cái, sau đó song chưởng tung ra như hoa nở, trên công yết hầu, dưới công đan điền, nhanh như điện chớp.
Chỉ thấy Cảnh Huệ Khanh nhấc mình nhảy lên, hai chân tung cước song phi, nhắm ngay giữa song chưởng đá tới.
Bạch Ngọc Ni không ngờ nàng lại có cách đánh lạ lùng như vậy nhất thời không biết đối phó ra sao đành phải lui liền vài bước.
Cảnh Huệ Khanh nắm lấy cơ hội, xuất chiêu tới tắp liên miên bất tận.
Nàng là truyền nhân duy nhất của Tuyết Sơn Thần Bà, võ công đã được chân truyền của sư phụ, nếu không phải vì ẩn náu ở Quỷ bảo để chờ một kẻ thù, thì đã là một nữ hiệp vang danh thiên hạ.
Nhưng Bạch Ngọc Ni cũng không phải tay vừa, bị tấn công tới tấp vẫn bình tĩnh ứng chiến không hề nao núng.
Hai người giao chiến rất kịch liệt, nhưng nhìn vào phải biết rằng họ rất ngang tay ngang sức, trong thời gian ngắn ngủi khó phân thắng bại.
Còn Nhạc Hạc và Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ thì thắng lợi đã rất rõ ràng, mỗi một chiêu của Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ, Nhạc Hạc đều ứng phó dễ dàng, còn những chiêu thức của Nhạc Hạc, Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang vũ lại cảm thấy rất khó chịu, cho nên sau vài chục chiêu Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ chỉ còn thủ chứ không công nổi.
Nhưng Nhạc Hạc tuy chiếm thượng phong, nhưng lại không có ý đánh bại hắn, vì trong quan niệm của hắn, dù Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn là một trong những kẻ thù giết cha nhưng đã bị quả báo, hiện giờ kẻ thù trong thâm tâm Nhạc Hạc cũng không phải là người của ngũ phái, cho nên hắn không muốn đánh bại đối phương, thậm chí không muốn đánh bại danh tiếng của đối phương, hắn chỉ hy vọng đối phương tự động rút lui.
Giác Nhiên hòa thượng Xích Dương đạo nhân và Thiên Long Tiên Triển Nhạn ba người đứng nhìn trấn đấu, thấy Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ đánh không lại Nhạc Hạc đều cảm thấy lo lắng, bỗng nhiên Thiên Long Tiên Triển Nhạn nói với Giác Nhiên hòa thượng :
- Giác Nhiên đại sư, hôm nay chúng ta đến đây để bắt người, không giống như những trận đấu phân hơn thua thắng bại, phải không?
Giác Nhiên hòa thượng gật đầu :
- Đúng vậy!
Thiên Long Tiên Triển Nhạn :
- Như vậy tại hạ phải giúp Hạ huynh một tay bắt sống tên tiểu tử họ Nhạc này.
Dứt lời liền rút thanh Cửu tiết nhuyễn tiên ra nhảy vào vòng chiến sát cánh với Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ.
Nhạc Hạc không hề nao núng, chỉ mỉm cười :
- Còn nhị vị kia, sao không cũng lên một lúc?
Thiên Long Tiên Triển Nhạn :
- Tiểu tử ngươi đừng khoác lác, lão phu không tin không đánh bại được ngươi.
Nhuyễn tiên xuất chiêu, thế như thần long bái vĩ, nhắm ngay đôi chân của Nhạc Hạc.
Nhạc Hạc nhảy lên né tránh một cách nhẹ nhành đột nhiên tung ra một cước nhắm ngay thái dương của đối phương, thế công mạnh bạo.
Thiên Long Tiên Triển Nhạn cúi đầu né tránh, vươn nhuyễn tiên lên lại nhắm vào đôi chân của Nhạc Hạc.
Lúc này Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ đã sử dụng vũ khí thành danh của hắn, hai chiếc đồng hoàn, dùng chiêu thức của nhất nguyệt song luân, xuất chiêu liên hồi.
Đồng hoàn của hắn là một loại vũ khí ngoại môn hiếm thấy, hình dáng như bánh xe răng to khoảng bàn tay, ngoài một phần nhỏ để nắm, phần còn lại đều có những răng nhọn như răng cưa, hình dáng rất dễ sợ.
Biệt hiệu của hắn là Cửu Hoàn Đoạt Mệnh, chính đó cùng biết rằng hắn đã bỏ nhiều công sức để tập luyện loại binh khí này, mà đồng hoàn có tới chín cái, còn có thể dùng lâm ám khí.
Nhạc Hạc cùng lúc đối chọi với hai loại binh khí vẫn không cần rút kiếm để nghinh chiến, chỉ sử dụng thân pháp và chưởng pháp kỳ diệu của mình mà còn ra vẻ rất ung dung tự tại.
Thổ Địa Công Phòng Vũ từ nãy giờ vẫn mỉm cười ngồi cạnh bàn cờ quan sát trận đấu, lão rất tán thưởng thân pháp và chưởng pháp của Nhạc Hạc, bỗng nhiên lão đưa tay vẫy gọi tên tiểu đồng :
- Tiểu mao đầu, ngươi qua đây.
Thổ Địa Công Phòng Vũ chỉ vào Nhạc Hạc cười :
- Ngươi xem công phu mà hắn đang thi triển, là Thần Viên chưởng pháp, rất ít khi thấy được trong võ lâm. Môn võ này là do Thiên Ngoại Quái Tẩu xem xét động tác của loài viên hầu, rồi nghiên cứu mấy chục năm mới hình thành môn tuyệt kỹ này, ngươi quan sát tỉ mỉ để học lén vài chiêu đi.
Tiểu đồng nói :
- Con không cần học võ của hắn, chỉ cần học võ của lão thôi!
Thổ Địa Công Phòng Vũ thở dài :
- Ồ! Đồ ngốc, võ công của ta có gì hay đâu? Ta chẳng qua chỉ là Thổ Địa Công, có địa vị thấp nhất trong hàng ngủ thần tiên.
Tiểu đồng im lặng.
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Nếu ngươi muốn, hôm nào ta gặp được Thiên Ngoại Quái Tẩu, ta xin lão nhận ngươi làm đồ đệ, thế nào?
Tiểu đồng lắc đầu :
- Không! Không!
Thổ Địa Công Phòng Vù cười.
- Ha, ha... Khẩu khí của ngươi cùng giống như tên Kim Húc, chỉ sợ mai này lớn lên cũng sẽ thay đổi như hắn.
Tiểu đồng nói :
- Con sẽ không thay đổi đâu, sư phu.
Thổ Địa Công Phòng Vũ nói :
- Cũng mong như vậy....
Hai sư đồ đang đối thoại với nhau, bỗng nghe “đùng” một tiếng, chợt thấy Bạch Ngọc Ni lui liền mấy bước, sắc mặt trắng bệch.
Thì ra, Cảnh Huệ Khanh đã thi triển tuyệt kỹ của sư môn, tung một chưởng vào ngực của Bạch Ngọc Ni.
Nhưng Cảnh Huệ Khanh không tiếp tục hạ sát thủ, lên tiếng :
- Hạc đệ, đừng đùa với họ nữa, chúng ta đi thôi.
Nhạc Hạc :
- Được!
Vừa dứt lời hai tay liền tung ra hai chưởng, “đùng đùng”.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ và Thiên Long Tiên Triển Nhạn chưa kịp nhìn rõ thế chưởng của hắn, đã bị trúng mỗi người một chưởng lảo đảo thoái lui.
Nhưng vào lúc Nhạc Hạc định quay đầu bỏ đi đột nhiên cảm thấy nhói đau ở phía sau vai phải liền đưa tay rờ và rờ trúng một cái đồng hoàn.
Đồng hoàn ghim sâu hơn hai tấc!
Lần này thì hắn đã thật sự nổi giận, lúc nãy hắn tung ra hai chưởng chỉ sử dụng có ba thành công lực vì hắn không muốn đả thương chúng, không ngờ Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ lại phóng ra một chiếc đồng hoàn không hề nương tay vì thế trong lòng nổi giận liền rút đồng hoàn ra, nhìn thẳng vào Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ nói :
- Hạ Quang Vũ, đây là do ngươi tự chuốc lấy.
Tay phải vươn lên đồng hoàn phóng ra như điện chớp.
Cửu Hoàn Đoạt Mệnh Hạ Quang Vũ liền nghiêng mình né tránh, nhưng đã không kịp rồi, chân phải đã bị đồng hoàn đánh trúng, la lên một tiếng ngã lăn xuống đất.
Cái đồng hoàn ghim sâu vào chân hắn hơn ba tấc.
Giác Nhiên hòa thượng vừa nhìn thấy Hạ Quang Vũ bị thương ngã xuống liền quát to :
- Tiểu tử cả gan!
Tung mình bay tới, tung ra một quyền!
Còn Xích Dương đạo nhân lại bay đến giao đấu với Cảnh Huệ Khanh.
Thiên Long Tiên Triển Nhạn trúng một chưởng của Nhạc Hạc nhưng không nghiêm trọng lắm, hắn lặng lẽ quan sát tình hình trước mặt cảm thấy nếu mình cùng hợp sức với Giác Nhiên hòa thượng đấu với Nhạc Hạc cũng không mong được phần thắng. Còn nếu chung sức với Xích Dương đạo nhân bắt sống được Cảnh Huệ Khanh thì còn có thể khống chế được Nhạc Hạc, chủ ý đã định, liền phóng mình đến phía sau của Cảnh Huệ Khanh, công vào phía dưới của nàng.
Thấy thế tiểu đồng giận dữ lớn tiếng quát :
- Ê! Nhị vi đại trượng phu sao lại có thể liên thủ ăn hϊế͙p͙ một cô nương được?
Thổ Địa Công Phòng Vũ cười ha hả :
- Tiểu mao đầu, không ngờ ngươi cũng có lòng chính nghĩa, nhưng chỉ kêu la thì đâu có tác dụng gì?
Tiểu đồng phóng mình nhảy lên như một làn khói nhẹ đến trước mặt Thiên Long Tiên Triển Nhạn, tung ra một quyền vừa đánh vừa quát :
- Lão tiểu tử, chúng ta chơi thử vài chiêu.
Thiên Long Tiên Triển Nhạn cảm thấy khó xử vừa đánh vừa lui, vừa la lớn :
- Phòng lão tiền bối quản thúc lệnh đồ, đây không phải chuyện đùa đâu.
Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :
- Tiểu đồ cũng đâu phải đùa đâu, hắn nói khá nghiêm túc đấy.
Thiên Long Tiên Triển Nhạn giận dữ :
- Lão tiền bối nói vậy là ý gì, không lẽ muốn đối đầu với Ngũ Lão hội?
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Triển đại hiệp quá lời, tiểu đồ nhìn không quen cảnh ỷ đông hϊế͙p͙ đáp nên ra tay giúp đỡ, đây cũng là tôn chỉ đánh kẻ mạnh giúp yếu của Ngũ Lão hội, sao lại nói là chống đối Ngũ Lão hội?
Thiên Long Tiên Triển Nhạn nghe Thổ Địa Công Phòng Vũ nói vậy biết đối phương cố ý bênh vực Nhạc Hạc liền không khách sáo nữa, ra tay đánh với tên tiểu đồng.
Tiểu đồng tuy chỉ giao đấu bằng tay không nhưng không hề sợ sệt, xuất quyền như mưa, toàn những đường quyền kỳ hiểm ngoài sự tưởng tượng của mọi người.
Thiên Long Tiên Triển Nhạc trong thời gian ngắn chỉ có thể giao đấu bất phân thắng bại với hắn.
Sáu người, ba cặp giao đấu một hồi lâu, Nhạc Hạc lộ vẻ bại trân trước tiên, thì ra vết thương sau vai của hắn không nhẹ, vẫn luôn chảy máu, bây giờ cả lưng hắn đã nhuộm đầy máu, thể lực đã từ từ suy yếu, dưới sự tấn công lợi hại bằng võ công của Bách bộ thần quyền của Giác Nhiên hòa thượng hắn chỉ còn cách chống đỡ mà không sao trả đòn được.
Cảnh Huệ Khanh và Xích Dương đạo nhân thì bất phân thắng bại không ai trội hơn ai, còn tiểu đồng với Thiên Long Tiên Triển Nhạn, dù sao tiểu đồng tuổi nhỏ sức yếu, sau vài chục chiêu trán đã đầy mồ hôi.
Thổ Địa Công Phòng Vũ biết rõ đệ tử của mình không phải là đệ tử của Thiên Long Tiên Triển Nhạn, nhưng lão không hề có ý ra tay giúp đỡ, chỉ lên tiếng :
- Tiểu mao đầu, Tứ Kim Cang đằng vân.
Đột nhiên tiểu đồng lộn mình bay lên, hai tay hai chân nhất tề xuất chiêu.
Thiên Long Tiên Triển Nhạn nhìn thấy chiêu thức quái lạ, nhất thớt không biết cách chống đỡ, chỉ còn cách lui bước né tránh.
Tiểu đồng lại tung ra một quyền.
“Bịch” một tiếng trúng ngay bụng của Thiên Long Tiên Triển Nhạn.
Thổ Địa Công Phòng Vù cười :
- Được rồi, nhắc nhở ngươi một chút, ít lắm cũng đủ để cho ngươi chống đỡ thêm mười mấy chiêu nữa.
Nói xong như một luồng ánh sáng bay xuống cạnh Nhạc Hạc, cười nói nhỏ :
- Nghĩ tình ngươi lúc nãy nhắc nhở cho ta một nước cờ, tên này để cho ta.
Miệng cười nói, cây mộc trượng trong tay đã xuất chiêu.
Lão đánh chiêu này thật tuyệt. Giác Nhiên hòa thượng không còn cách tránh né, trúng ngay một chưởng vào lưng.
Dù bị trúng rất nhẹ, Giác Nhiên hòa thượng như bị trúng một đòn rất đau, liền đứng không vững nữa, lảo đảo lui bước.
Giác Nhiên hòa thượng vừa sợ vừa giận, trầm giọng :
- Phòng lão tiền bối, vậy là ý gì?
Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :
- Các ngươi đến thổ địa miếu mà không đốt nhang, còn muốn bắt khách của ta, thật là vô lễ.
Giác Nhiên hòa thượng :
- Tiền bối quyết định đối địch với Ngũ Lão hội?
Thổ Địa Công Phòng Vũ lai cười :
- Nếu làm như vậy là đối địch với Ngũ Lão hội thì ta cũng đành thừa nhận.
Giác Nhiên hòa thượng giận dữ :
- Được, hẹn sau này gặp lại!
Rồi quay qua nói với Xích Dương đạo nhân và Thiên Long Tiên Triển Nhạn :
- Nhị vị đừng đánh nữa, chúng ta về!
Xích Dương đạo nhân và Thiên Long Tiên Triển Nhạn thấy Thổ Địa Công Phòng Vũ ra tay đã biết không còn hy vọng buộc Nhạc, Cảnh hai người đi theo họ, nên đã đồng loạt lui ra đỡ Bạch Ngọc Ni và Cửu Hoàn Đoạt Mệnh dậy chuẩn bị đi về.
Giác Nhiên hòa thượng lại nhìn Nhạc Hạc trầm giọng :
- Nhạc Hạc, ngươi phải hiểu rõ hậu quả của việc không theo bọn ta về Ngũ Lão hội, các ngươi hãy chờ xem.
Nhạc Hạc :
- Trước sau gì ta cùng sẽ đến, lúc đó các ngươi sẽ biết ai là hung thủ đã sát hại Ngũ lão.
Giác Nhiên hòa thương “ừ” mộ tiếng, rồi quay sang Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Tiền bối đã có dũng khí giúp đỡ bọn họ, xin chớ rời khỏi núi này.
Thổ Địa Công Phòng Vũ lắc đầu cười :
- Không được, lão đã quyết định ngao du tứ hải tìm kiếm tên đồ đệ phản nghịch không thể ở đây để chờ các ngươi, đành hẹn gặp lại sau.
Giác Nhiên hòa thượng :
- Được!
Dứt lời vẫy tay gọi bốn đồng bọn rồi cất bước xuống núi.
Sau khi nhìn bọn họ đi xa, Thổ Địa Công Phòng Vũ nói với tiểu đồng :
- Tiểu mao đầu, hãy mau đi lấy thuốc!
Tiểu đồng liền chạy vào trong miếu.
Thổ Địa Công Phòng Vũ ra hiệu cho Nhạc Hạc ngồi xuống rồi xem xét vết thương của hắn :
- Không nghiêm trọng lắm, vài ngày sau sẽ khỏi.
Cảnh Huệ Khanh nhìn thấy vết thương vẫn còn chảy máu nên nhíu mày hỏi :
- Sao vẫn còn chảy máu vậy?
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Không sao đâu, lão có thuốc cầm máu đây.
Lúc này tiểu đồng đã xách một thùng thuốc trở lại dưới gốc cây. Thổ Địa Công liền mở thùng thuốc, lấy ra một cái bình sứ nhỏ :
- Mau đi lấy một chén nước.
Tiểu đồng lại đi vào trong miếu.
Thổ Địa Công mở nắp bình sứ, đổ một chút bột trắng lên vết thương, đợi tiểu đồng mang nước đến lại đổ ra một chút để Nhạc Hạc uống với chén nước, quả nhiên không bao lâu đã cầm máu ở vết thương.
Cảnh Huệ Khanh :
- Đây là loại linh dược gì mà công hiệu thần tốc như vậy?
Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :
- Vân Nam Bạch dược.
Cảnh Huệ Khanh :
- Thì ra là Vân Nam Bạch dược, nghe nói loại thuốc này cầm máu rất nhanh, quả nhiên không sai.
Thổ Địa Công Phòng Vũ lại lịnh cho Nhạc Hạc cởi bỏ chiếc áo dính đầy máu, lau sạch những vết máu trên lưng hắn, sau đó lại sức một loai thuốc khác lên vết thương dùng một miếng vải trắng băng bó vết thương lại.
Nhạc Hạc cảm kích nói :
- Hôm nay, nếu không nhờ lão tiền bối ra tay cứu giúp, vãn bối chỉ sợ không tránh nổi cái ch.ết.
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Không, ngươi ra tay còn khách sáo quá, nếu không họ đã bại dưới tay ngươi lâu rồi.
Nhạc Hạc thở dài :
- Quả thật vãn bối không muốn làm tổn thương họ, nhưng dù sao đi nữa qua sự việc hôm nay, Ngũ Lão hội càng nhận định vãn bối là hung thủ giết người.
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Không sao, nếu tìm được hung thủ thật sự thì sẽ rửa sạch tội danh của ngươi.
Nhạc Hạc lai thở dài :
- Bây giờ không còn chút manh mối, e rằng không dễ gì kiếm được hắn...
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Nếu tìm được tên nghịch đồ của lão thì sẽ có manh mối, hắn đã lấy cắp vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” của ngươi, đã chứng tỏ rằng hắn có liên can với tên hung thủ.
Rồi quay sang nói với tên tiểu đồng :
- Tiểu mao đầu, mau đi nấu cơm đi.
Tiểu đồng vâng lệnh rồi đi vào trong miếu.
Nhạc Hạc :
- Vì đồ đệ này của lão tiền bối cũng khá lắm chứ.
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Hắn nguyên là một cô nhi chăn bò cho người ta ở chân núi, lão thấy hắn căn cốt cũng khá nên thu nhận làm đồ đệ, lão dạy hắn võ công, hắn nấu cơm cho lão, đôi bên cùng có lợi.
Nhạc Hạc nói :
- Hắn tên là gì?
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Hắn không danh không tánh, mọi người đều gọi hắn là Tiểu Tam Tử, lão đã đặt một cái tên cho hắn là Lỗ Tiểu Phúc.
Cảnh Huệ Khanh nói :
- Hắn rất thông minh, lại giàu lòng chính nghĩa, tương lai sẽ là một đại hiệp khách.
Thổ Địa Công Phòng Vũ cười :
- Tánh tình của hắn rất ương ngạnh, mai này xuống núi còn mong hai vị chỉ giáo, chỉ giáo để hắn đừng đi vào con đường xấu.
Nhạc Hạc cười :
- Hắn đánh cờ rất khá, những đứa trẻ thích đánh cờ, ít khi thành người xấu.
Thổ Địa Công Phòng Vũ :
- Là lão dạy hắn đánh cờ đấy, ban đầu chấp hắn con xe, bây giờ chỉ còn chấp có hai nước.
Nhạc Hạc :
- Hình như hai nước cũng sắp không còn chấp được nữa.
Thổ Địa Công Phòng Vũ nói :
- Đúng vậy, tên tiểu tử đó càng đánh càng hay, bây giờ lão muốn thắng hắn cũng khó. Đúng rồi, lão đệ đánh cờ cùng khá, chúng ta thử đánh một ván xem sao?
Cảnh Huệ Khanh :
- Không được, hắn đã bị thượng nên nghỉ ngơi một chút.
Nhạc Hạc :
- Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi, để tiểu đệ đánh với lão tiền bối một ván.
Một già một trẻ liền vào bàn sát phạt với nhau.
* * * * *
Nghỉ ở thổ địa miếu một đêm, sáng ngày hôm sau hai người liền từ biệt Thổ Địa Công Phòng Vũ để đến thành Trường An.
Đi hơn nữa ngày đá đến thành Trường An.
Trước tiên hai người ra phố để mua thêm vài bộ quần áo sau đó đến ở trọ một khách sạn, sau khi dùng cơm ở khách sạn, Nhạc Hạc gọi một tiểu nhị đến hỏi :
- Tiểu nhị ca, ngươi có biết Thích tú danh gia Mai lão phu nhân ở đâu không?
Tiểu nhị :
- Bà ta ở hẻm Trường Hưng cửa An Phước, khách quan muốn tìm bà ta đến hẻm Trường Hưng hỏi sẽ biết ngay.
Nhạc Hạc :
- Cám ơn.
Tiểu nhị :
- Không cần khách sáo.
Hai người liền đi ra ngoài.
Cảnh Huệ Khanh :
- Thật sự ngươi muốn tìm Mai lão phu nhân.
Nhạc Hạc gật đầu :
- Đương nhiên, tuy vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” đã bị lấy cấp nhưng đã đến đây, thì nên đến hỏi xem sao vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” đó đã được Ngũ lão xác định không phải lã đồ giả mạo, thì chúng ta hỏi xem bà ta có từng làm thêm vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn”
nào khác không...
Cảnh Huệ Khanh :
- Nếu bà ta nói không có...
Nhạc Hạc :
- Vậy tức là “Ngũ Lão lịnh tiễn” do Ngũ Lão hội cất giữ đã bị người ta lén lấy đi một vuông.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nhưng đã hơn mười năm, nếu những vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” do Ngũ Lão hội cất giữ bị mất đi một vuông, lẽ nào họ không phát hiện.
Nhạc Hạc :
- Có thể Ngũ lão sợ mất mặt nên không dám công khai việc vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” bị mất cắp.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nhưng hôm đó Ngũ lão nói rằng họ đã đặt Mai lão phu nhân làm ra năm mươi vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” và đã dùng hết hai mươi bảy vuông, hiện giờ họ còn giữ lại hai mươi ba vuông, việc này Ngũ Lão hội có ghi chép rõ ràng, đâu có thể che giấu được.
Nhạc Hạc im lặng vì hắn cùng nghĩ không ra câu trả lời.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nếu vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” bị mất cắp không phải là vật giả mạo, mà Mai lão phu nhân lại không hề làm thêm một vuông nào, Ngũ Lão hội cũng không hề bị mất cắp, thì vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” bị mất cắp của ngươi từ đâu mà ra?
Nhạc Hạc :
- Vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” bị mất cấp đó tỷ tỷ cũng đã từng thấy, còn rất mới, không thể nào là của người khác nhận được của Ngũ Lão hội rồi tẩy đi những nét chữ trên đó rồi mạo danh viết những chữ khác lên.
Cảnh Huệ Khanh :
- Không sai những chữ đó viết bằng mực, dù có tẩy cách nào cũng không sạch được.
Nhạc Hạc :
- Như vậy, rất có thể trong hai mươi ba vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” mà hiện nay Ngũ Lão hội đang cất giữ có một vuông là vật giả mạo.
Cảnh Huệ Khanh :
- Ngươi muốn nói, có người làm giả một vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn”, rồi đến Ngũ Lão hội đổi lấy một vuông thật?
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy.
Cảnh Huệ Khanh gật đầu :
- Có thể như vậy lắm, rất tiếc chúng ta không thể đem hai mươi ba vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn” còn lại đến nhờ Mai lão phu nhân giám định.
Nhạc Hạc đứng dậy :
- Thôi chúng ta đi!
Hai người đi về phía cửa An Phước.
Cảnh Huệ Khanh :
- Trong lá thư của Kim Húc thông báo với bọn Giác Nhiên hòa thượng đến Chung Nam sơn để bắt chúng ta, có thể cũng nhắc đến việc chúng ta sẽ đến tìm Mai lão phu nhân, ngươi nghĩ họ có thể đợi chúng ta ở chỗ Mai lão phu nhân để phục kích không?
Nhạc Hạc nói :
- Chắc không đâu, hôm qua sau khi họ xuống núi chắc đã vội về Ngũ Lão hội để báo tin.
Cảnh Huệ Khanh :
- Chúng ta nên cẩn thận là hơn.
Nhạc Hạc gật đầu :
- Đương nhiên.
Hai người đều là lần đầu tiên đến Trường An nên bị hấp dẫn bởi cảnh tượng phồn hoa trên đường phố, vừa đi vừa thưởng thức bất giác đã đến cửa An Phước.
Nhạc Hạc hôi một người qua đường đỉa điểm của hẻm Trường Hưng rồi đi thêm vài trăm bước đã đứng trong hẻm Trường Hưng.
Trong hẻm rất ồn ào thì ra có một người ch.ết đang chuẩn bị đưa đám, cả con hẻm rất lộn xộn.
Nhạc Hạc hỏi một thiếu niên :
- Tiểu đệ, cò phải Mai lão phu nhân ở trong con hẻm này?
Thiếu niên gật đầu :
- Không sai.
Nhạc Hạc :
- Xin hỏi bà ta ở căn nhà nào?
Thiếu niên hỏi lại :
- Ngươi tìm ai?
Nhạc Hạc :
- Tìm Mai lão phu nhân.
Thiếu niên chỉ khẩu quan tài được phủ bằng lụa gấm :
- Bà ta ở trong đó đó.
Nhạc Hạc ngạc nhiên :
- Ủa bà ta ch.ết rồi sao?
Thiếu niên :
- Đúng vậy.
Nhạc Hạc kinh ngạc hồi lâu, lại hỏi :
- Vì sao bà ta ch.ết?
Thiếu niên :
- Già rồi thì phải ch.ết, bà ta đã bảy mươi chín tuổi...
Nhạc Hạc quay đầu lại nhìn Cảnh Huệ Khanh, buồn bã :
- Sao lại đúng lúc như vậy? Sao lại đúng lúc như vậy?
Cảnh Huệ Khanh nhíu mày suy nghĩ giây lát lại hỏi thiếu niên :
- Có phải Mai lão phu nhân bị bệnh ch.ết không?
Thiếu niên gật đầu :
- Đúng vậy, bà ta bị bệnh nhiều năm, mấy hôm trước nàng dâu của bà ta thấy trễ quá mà bà ta chưa dậy, mới vào trong phòng xem xét và phát hiện bà ta đã ch.ết.
Cảnh Huệ Khanh lại hỏi :
- Vậy cái nghề thích tú điêu luyện của bà ta có truyền lại cho ai không?
Thiếu niên :
- Hình như không có, cả ba nàng dâu của bà ta đều không thích thú gì cái nghề đó.
Cảnh Huệ Khanh gật đầu cám ơn thiếu niên xong kéo Nhạc Hạc sang một bên :
- Chúng ta đi thôi!
Nhạc Hạc :
- Sao chúng ta không hỏi thăm người nhà của bà ta?
Cảnh Huệ Khanh lắc đầu kéo hắn đi ra khỏi hẻm, vừa đi vừa nói :
- Họ đang chuẩn bị đưa đám, ngay lúc này mà hỏi những việc đó thì không tiện cho lắm.
Nhạc Hạc :
- Mai lão phu nhân là người duy nhất có thể giải đáp những nghi vấn về “Ngũ Lão lịnh tiễn” của chúng ta, bây giờ đà ch.ết rồi, biết làm sao bây giờ?
Cảnh Huệ Khanh :
- Ta đang nghi có thể bà ta không phải ch.ết vì bệnh.
Nhạc Hạc :
- ý của a tỷ tỷ là...
Cảnh Huệ Khanh :
- Mười năm trước nếu những người giả mạo Ngũ lão có đến đây yêu cầu Mai lão phu nhân làm thêm một vuông “Ngũ Lão lịnh tiễn”, vậy thì cái ch.ết của Mai lão phu nhân có thể là một hành động sát nhân diệt khẩu.
Nhạc Hạc :
- Có lý!
Cảnh Huệ Khanh :
- Nhưng việc này không thể xác định được, nếu Mai lão phu nhân bị tên hung thủ sát hại thì thủ pháp sát nhân của hắn phải rất cao minh, ngay cả con của bà ta cũng không biết mẹ mình là do hắn giết.
Nhạc Hạc :
- Chúng ta hỏi thử con của bà ta xem sao?
Cảnh Huệ Khanh lắc đầu :
- Vô dụng, dù con bà ta có biết được mẹ mình là do hắn giết, họ cũng không bao giờ thừa nhận, vì điều này có liên quan đến danh tiếng của gia đình họ.
Nhạc Hạc :
- Muốn biết bà ta có phải ch.ết dưới tay hung thủ hay không chỉ có một cách...
Cảnh Huệ Khanh :
- Khai quan nghiệm thi?
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy!
Cảnh Huệ Khanh :
- Không thể được, đừng nói đến con của bà ta không chấp nhận việc này, chính ngươi cùng không chịu làm việc này.
Nhạc Hạc than thở :
- Không sai, tiểu đệ không thể nào làm những việc như vây, chắc chúng ta đành phải bỏ lỡ đầu mối truy xét vậy.
Cảnh Huệ Khanh :
- Bây giờ chúng ta chỉ còn cách truy xét từ phía Kim Húc hoặc Thần Quyền Đặng Thịnh Long, nếu tìm được họ thì chắc sẽ có manh mối.
Nhạc Hạc :
- Vấn đề ở chỗ chúng ta không biết họ ẩn núp ở đâu.
Cảnh Huệ Khanh :
- Chúng ta hãy đến Ngũ Lão hội lén lút điều tr.a một phen nếu không có manh mối gì, chỉ còn cách đi tìm kiếm khắp chân trời gốc biển, sẽ có ngày chúng ta tìm được họ.
Nhạc Hạc :
- Chỉ còn cách giải quyết như vậy, bao giờ chúng ta khởi hành?
Cảnh Huệ Khanh :
- Trời đã sụp tối, chúng ta trọ ở lại khách sạn một đêm, sáng mai lên đường.
Nhạc Hạc :
- Từ đây đến Lư Sơn Ngũ Lão phong còn hơn mấy ngàn dặm, tiểu đệ muốn thuận đường về Lai Dương thăm lại mẫu thân được không?
Cảnh Huệ Khanh :
- Tốt, ngươi cũng nên kể lại những việc xảy ra ở Quỷ bảo cho lệnh đường được rõ.
Nhạc Hạc :
- Đã hơn ba, bốn năm ta không gặp mẫu thân không biết sức khỏe của mẫu thân ra sao?
Cảnh Huệ Khanh :
- Lệnh đường dọn đến Nhạc Dương đâu có cậu của ngươi chăm sóc, chắc không sao đâu.
Hai người vừa đi vừa nói không bao lâu đã về đến khách sạn, do cái ch.ết của Mai lão phu nhân nên hai người đều cảm thấy trong lòng buồn rười rượi. Tối hôm đó cả hai người đều không hề rời khỏi khách sạn và về phòng ngủ rất sớm.
Hôm sau tính tiền xong, ra phố mua một ít lương khô, hai người liền cưỡi ngựa xuất thành, đi về phía đông nam.
Trên đường đi hai người lân la hỏi thăm tin tức của Thần Quyền Đặng Thịnh Long và Kim Húc, nhưng không thu hoạch được gì cả.
Đi hơn mười ngày đã đến thành Nhạc Dương ở mé Động Đình hồ.
Mươi năm trước, lúc Cảnh Huệ khanh đến Tiên Hoa Thiên Khiếm báo cho mẹ con của họ biết Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực đã bị hại, mẹ của Nhạc Hạc đã dũng cảm quyết định đến gặp Thiên Ngoại Quái Tẩu Lỗ Ba Công, hầu xin lão nhận Nhạc Hạc làm đồ đệ rồi dọn đến thành Nhạc Dương để ở với đứa em trai, giữa thời gian đó Nhạc Hạc có đến thăm mẹ một lần cách nay ba bốn năm.
Cảnh huệ Khanh nói :
- Cậu của ngươi làm nghề gì?
Nhạc Hạc nói :
- Cậu ta là một người buôn vải, có mở một tiệm vải tên là Trương Ký ở thành Nhạc Dương này, buôn bán cũng khá lắm.
Cảnh Huệ Khanh nói :
- Lệnh đường ở nhờ nhà của cậu ngươi?
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy!
Cảnh Huệ Khanh :
- Lệnh đường rất tội nghiệp, sau này phải cố gắng phụng dưỡng.
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy, sau này khi trả được thù cha, tiểu đệ sẽ đem mẫu thân trở về Tiên Hoa Thiên Khiếm và không bao giờ rời xa mẫu thân nữa.
Cảnh Huệ Khanh :
- Đến lúc đó ngươi cũng nên lập gia thất, cưới một nàng dâu về để hầu hạ lệnh đường.
Nhạc Hạc đỏ mặt :
- Vậy sao?
Cảnh Huệ Khanh mỉm cười :
- Những năm gần đây, ngươi vì việc trả thù không ngó ngàng gì đến việc khác, thật ra ở tuổi của ngươi, cũng nên tìm một đối tượng.
Nhạc Hạc :
- Nếu đệ cần phải tìm một đối tượng thì tỷ tỷ cùng nên như vậy.
Cảnh Huệ Khanh lắc đầu :
- Tỷ tỷ không muốn lấy chồng.
Nhạc Hạc :
- Tại sao?
Cảnh Huệ Khanh :
- Ta không biết.
Bỗng nhiên Nhạc Hạc đưa tay chỉ dãy phố trước mặt, vui mừng nói :
- Nhìn kìa, chính là căn phố đó.
Vừa nói, vừa thúc ngựa chạy tới. Cảnh Huệ Khanh biết hắn đang nói tiệm vải Tương Ký, liền phóng ngựa chạy theo :
- Lệnh đường chắc không nhận ra ta nữa.
Nhạc Hạc ngạc nhiên :
- Tại sao?
Cảnh Huệ Khanh :
- Mười năm trước lúc ta đến nhà của ngươi chỉ là một cô nương mới mười tám tuổi, còn bây giờ...
Nàng không nói nữa vì đã đến trước tiệm vải Tương Ký.
Nhạc Hạc xuống ngựa hướng về một thương nhân trung niên, vừa mừng la lớn :
- Cậu! Cậu!
Người trung niên kia hơi ngạc nhiên, đến lúc nhìn rõ, trên mặt mới lộ vẻ vui mừng :
- Ngươi... ngươi là Hạc nhi?
Nhạc Hạc cười :
- Chính con đây!
Người trung niên liền bước ra tiệm vải :
- Tốt quá! Tốt quá! Ngươi đã về đây rồi, mấy hôm nay cậu trông con hết sức!
Nhạc Hạc nghe trong câu nói của cậu có điềm chẳng lành, liền hỏi :
- Việc gì vậy?
Người trung niên :
- Ta hỏi ngươi ở bên ngoài ngươi đã gây nên tai họa gì?
Nhạc Hạc giật mình ngạc nhiên hỏi :
- Ở nhà xảy ra việc gì?
Người trung niên liền lấy một xấp giấy từ túi áo đưa cho hắn :
- Ngươi tự xem lấy đi!
Nhạc Hạc cầm lấy xấp giấy vội vàng mở ra xem, thì thấy sắc mặt trắng bệch, hai tay run rẫy.
Thì ra trên tấm giấy trắng có viết mấy dòng chữ như sau :
“Nhạc Hạc, Muốn gặp lệnh đường, xin mời đến Ngũ Lão hội”.
Trong chớp mắt Nhạc Hạc tưởng tượng như rớt xuống mặt băng cốc, mình mẩy lạnh ngắt như sắp bị hôn mê.
Hắn kinh ngạc, run run hỏi :
- Việc này xảy ra lúc nào?
Người trung niên :
- Họ đến vào lúc nửa đêm, cách nay ba ngày, cả nhà đều không biết, sáng sớm hôm đó mợ của ngươi thấy mẹ ngươi không có ra ngoài, liền đến gõ cửa, gọi một hồi lâu không thấy động tịnh gì liền mở cửa sổ để vào trong xem xét mới phát hiện mẹ ngươi đã không ở trong phòng, bên giường để lại mảnh giấy này.
Nhạc Hạc xúc động :
- Không ai nhìn thấy họ à?
Người trung niên :
- Sự việc lan truyền ra, Đặng lão gia ở kế bên nói rằng đêm đó lúc lão dậy đi tiểu, có nhìn thấy mấy bóng đen lướt qua, có một người hình như là hòa thượng.
Nhạc Hạc liền quay sang Cảnh Huệ Khanh :
- Nhứt định là bọn Giác Nhiên hòa thượng.
Cảnh Huệ Khanh gật đầu :
- Không sai, nhưng lạ ở chỗ tại sao họ biết lệnh đường ở đây?
Nhạc Hạc :
- Đương nhiên là tên hung thủ báo cho họ biết!
Cảnh Huệ Khanh :
- Tại sao hung thủ lại biết lệnh đường ở đây?
Nhạc Hạc không thể trả lời câu hỏi này, lòng của hắn đang rối ren, đột nhiên hắn phóng lên ngựa, quay sang nói với Cảnh Huệ Khanh :
- Chúng ta mau đuổi theo!
Hai chân hắn đá vào bụng ngựa, con ngựa liền phóng nhanh. Người trung niên lớn tiếng gọi :
- Hạc nhi! Hạc nhi!
Nhạc Hạc như không hề nghe thấy, vẫn cưỡi ngựa phóng nhanh.
Cảnh Huệ Khanh liền lên ngựa đuổi theo, la lớn :
- Chậm một chút, coi chừng đụng phải người ta...
Nhạc Hạc như không màng tất cả, cưỡi ngựa phóng bạt mạng, khiến mọi người đi trên phố đều vội vàng né tránh, trong chốc lát đã ra khỏi cửa đông thành Nhạc Dương.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nhạc Hạc, gấp quá sẽ hư việc, ngươi phóng ngựa như vậy chỉ đi hơn nửa ngày con ngựa sẽ ch.ết.
Nhạc Hạc nghe nói như vậy, mới cố gắng khống chế sự xúc động, kéo ngựa đi chậm lại.
Cảnh Huệ Khanh lướt tới đi sánh vai với hắn :
- Họ bắt cóc lệnh đường đã hai ngày ba đêm, không tài nào đuổi kịp nữa, chúng ta đã biết họ mang lệnh đường đến Ngũ Lão hội, không cần quá vội vã.
Nhạc Hạc :
- Từ đây đến Lư Sơn Ngũ Lão phong, còn hơn năm sáu ngày đường nếu họ không đi bằng ngựa, chúng ta rất có thể đuổi kịp.
Cảnh Huệ Khanh cắt lời :
- Nếu họ không cưỡi ngựa thì cũng phải thuê xe, không lẽ mang theo lệnh đường mà họ lại đi bộ hay sao?
Nhạc Hạc nghiến răng :
- Năm tên này thật đê tiện, gia mẫu đâu có thù oán gì với họ mà họ lại phải bắt cóc.
Cảnh Huệ Khanh :
- Họ bắt cóc lệnh đường là muốn buộc ngươi phải đến Ngũ Lão hội để tự thú, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?
Nhạc Hạc :
- Đường đường một Ngũ Lão hội lại sử dụng những thủ đoạn hạ lưu như vậy có khác gì bọn phỉ tặc đâu?
Cảnh Huệ Khanh an ủi :
- Ngươi hãy bình tĩnh, ta tin rằng họ không dám làm gì lệnh đường đâu, người mà họ cần là ngươi chứ đâu phải là lệnh đường.
Nhạc Hạc trầm tư giây lát, rồi thở dài nói :
- Họ dùng chiêu này thật quá ác độc.
Cảnh Huệ Khanh :
- Kẻ ác độc chính là hung thủ, chứ không phải họ.
Nhạc Hạc rơi nước mắt :
- Ta phải làm gì bây giờ?
Cảnh Huệ Khanh :
- Ngươi chịu nghe lời của ta không?
Nhạc Hạc :
- Tỷ tỷ có kế hoạch gì?
Cảnh Huệ Khanh :
- Ta hỏi ngươi, ngươi có biết sau khi ngươi đến Ngũ Lão hội thì sẽ có kết quả gì?
Nhạc Hạc :
- Họ sẽ phóng thích gia mẫu và bắt giam ta.
Cảnh Huệ Khanh :
- Rồi sao nữa?
Nhạc Hạc :
- Đợi khi người của Ngũ đại phái đến đông đủ sẽ họp lại để thẩm vấn ta, nếu ta không đưa ra được những chứng cứ xác thực để chứng minh ta vô tội, thì họ sẽ tố cáo ta đã sát hại Ngũ lão và xử ta tội ch.ết.
Cảnh Huệ Khanh :
- Mà hiện giờ ngươi không hề có một chứng cứ xác thực nào đủ để chứng minh ngươi không phải là hung thủ, có đúng không?
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy!
Cảnh Huệ Khanh :
- Vậy nếu ngươi bị họ giam cầm thì chỉ có một con đường ch.ết, đúng không?
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy!
Cảnh Huệ Khanh :
- Nếu ngươi không lộ diện họ sẽ đối xử với lệnh đường như thế nào?
Nhạc Hạc :
- Ta không biết!
Cảnh Huệ Khanh :
- Ta cho ngươi biết, nếu ngươi không lộ diên họ chỉ còn cách tiếp tục giam cầm lệnh đường, mà không dám sát hại.
Nhạc Hạc :
- Tại sao?
Cảnh Huệ Khanh :
- Ngũ Lão hội cũng giống như một võ lâm quan phủ, mấy chục năm qua tôn chỉ của họ là công chính nghiêm minh, giải quyết những thị phi trong võ lâm, nếu họ sát hại lệnh đường thì sẽ đi ngược lại tôn chỉ lập hội của họ và như vậy Ngũ Lão hội cũng chẳng khác gì những bang hội bình thường khác nên ta quả quyết họ không dám sát hại lệnh đường.
Nhạc Hạc :
- Ý của tỷ tỷ là...
Cảnh Huệ Khanh :
- Nếu ngươi đến tự thú, thì ngươi ch.ết chắc, còn mong gì trả thù cho lệnh tôn.
Nhạc Hạc :
- Tỷ tỷ cho rằng tiểu đệ không nên đến Ngũ Lão hội?
Cảnh Huệ Khanh :
- Sau khi bắt được hung thủ rồi đến cũng không muộn.
Nhạc Hạc :
- Nhưng mà gia mẫu...
Cảnh Huệ Khanh cắt ngang :
- Lệnh đường sẽ không ch.ết mà chỉ chịu sự đày đoạ, không nguy hiểm đến tánh mạng.
Nhạc Hạc lắc đầu :
- Không! Tiểu đệ không thể nhìn gia mẫu chịu sự đày đọa trong ngục tù của Ngũ Lão hội, tiểu đệ phải đi cứu gia mẫu.
Cảnh Huệ Khanh :
- Cứu bằng cách nào?
Nhạc Hạc :
- Nếu sử dụng vũ lực họ sẽ càng quả quyết tiểu đệ là hung thủ đã sát hại Ngũ lão, cho nên...
Cảnh Huệ Khanh :
- Cho nên ngươi dự định đến nộp mình để cứu lệnh đường?
Nhạc Hạc :
- Đúng ấy!
Cảnh Huệ Khanh nhíu mày :
- Nói như vậy ngươi quyết định đầu hàng trước hung thủ?
Nhạc Hạc đau khổ :
- Dù sao chăng nữa, tiểu đệ không thể nhìn gia mẫu bị đày đọa.
Cảnh Huệ Khanh nổi giận :
- Nhưng ta đã nói, họ chỉ giam cầm mà không dám sát hại lệnh đường.
Nhạc Hạc :
- Không hẳn đâu, người của Ngũ đại phái đâu hẳn là ai ai cũng chí công vô tư, vì muốn trả thù cho Ngũ lão, họ có thể làm bất cứ điều gì.
Cảnh Huệ Khanh lại to tiếng :
- Người của Ngũ đại phái đâu hẳn ai ai cũng là kẻ tiểu nhân vô thức, ta bảo đảm họ chắc chắn không dám sát hại lệnh đường.
Nhạc Hạc lại rơi nước mắt :
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng ép ta nữa, ta thà ch.ết cũng không để cho gia mẫu chịu tội!
Cảnh Huệ Khanh tức tối :
- Thật là ngốc nghếch, nếu ngươi đến Ngũ Lão hội để nộp mình, lệnh đường chắc đau lòng lắm, mười mấy năm nay lệnh đường chịu khổ chịu cực chỉ hy vọng ngươi có thể trả thù cho lệnh tôn, mà bây giờ ngươi lai khuất phục dưới âm mưu của hung thủ, thật là điên rồ.
Nhạc Hạc không lên tiếng.
Cảnh Huệ Khanh với nét mặt giận dữ lại tiếp :
- Vì muốn không để cho lệnh đường chịu sự đày đọa ngươi dám bỏ cả việc trả thù cho lệnh tôn và tình nguyện bỏ cả tính mạng của mình, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy thì lệnh đường sẽ vui sướng sao, sẽ cho ngươi là một đứa con hiếu thảo sao? Ngươi nên suy nghĩ kỹ xem!
Nhạc Hạc vẫn không lên tiếng hình như đã quyết định điều gì.