Chương 34
Ánh mắt trên đỉnh đầu có chút sẫm lại, không hiểu sao Tô Tần cảm thấy cổ mình rất nặng, không tài nào ngẩng đầu lên nổi. Sau đó cậu nghe thấy thanh âm hờ hững của Nghiêm Qua, “Em vẫn còn liên lạc với tên ấy?”
Tô Tần lắc đầu trong vô thức, ngón tay vốn do dự không biết tại sao lại nhấn xuống nút tắt, thậm chí khi tắt rồi vẫn còn nhấn mạnh xuống, thẳng đến khi điện thoại tắt máy.
Nghiêm Qua không nói gì, hai người cùng đi ăn, sau đó lại tới siêu thị mua ít đồ, bầu không khi trên đường hơi trầm xuống, Tô Tần có cảm giác như mình đang chột dạ.
Đến khi vào cửa, đột nhiên Nghiêm Qua nói: “Thật ra em nên nhận máy.”
Tô Tần vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Nghiêm Qua nói: “Xem tên ấy muốn nói gì, có lẽ là nói xin lỗi.”
Tô Tần nghe thấy thanh âm của mình: “Không có khả năng.”
Cậu nói vô cùng dứt khoát, thậm chí còn bị chính thanh âm kiên quyết của mình dọa sợ.
Nghiêm Qua ngồi trên ghế sô pha nhìn cậu, “Vì sao không có khả năng.”
Tô Tần mím môi, “Nếu anh muốn biết, vậy trước tiên anh kể chuyện đã xảy ra khi trở về cho tôi nghe.”
Nghiêm Qua ồ một tiếng, “Lại còn có điều kiện.”
Tô Tần nghe anh nói xong câu này thì không lên tiếng, tức giận và nghi hoặc trong lòng vốn đã xẹp xuống nay lại dâng lên.
“Anh không nói thì sau này đừng hỏi chuyện của tôi nữa.” Tô Tần bỏ đồ vào tủ lạnh, sau đó đóng sầm của tủ, xoay người trở về phòng.
Trong phòng khách, Nghiêm Qua có vẻ vô cùng an tĩnh.
Ngày hôm sau Tô Tần không làm bữa sáng cho Nghiêm Qua, cậu ra ngoài ăn chút bánh quẩy và sữa đậu nành rồi đến trường. Loại phản kháng trong yên lặng này trong mắt Nghiêm Qua hiển nhiên vô cùng ấu trĩ, nhưng hết lần này tới lần khác cậu lại chọn cách này.
Nghiêm Qua phiền não ngồi trong phòng khách xoa xoa đầu, sau đó cũng xuống nhà ăn bánh quẩy và sữa đậu nành, vốn định ăn xong rồi lên nhà nghỉ ngơi, thế nhưng thần xui quỷ khiến thế nào lại đi tới trạm xe bus.
Đợi đến lúc anh phản ứng kịp, thì đã lên xe đi tới Nam đại rồi.
Lúc ra căn tin ăn bữa trưa, Tô Tần gặp phải Lưu Bị, đối phương hỏi: “Sao không mở máy?”
Lúc này cậu mới nhớ ra hôm qua tắt máy vẫn chưa bật lên.
Vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Không muốn mở.”
Lưu Bị lập tức phát hiện cậu có tâm sự, liền bưng đĩa cơm ngồi xuống, “Vì ồn? Hay là phải làm thí nghiệm giải phẫu chuột?”
“Cái đấy năm ba mới có thể làm.” Tô Tần thờ ơ nói.
“Có cái này thật sao?” Lưu Bị có vẻ không đành lòng, lại hoài nghi nhìn Tô Tần, “Cậu xuống tay được không?”
Tô Tần muốn tránh mấy vấn đề này, bị hỏi cũng chỉ ợm ờ vài tiếng. Lưu Bị nheo mắt lại, “Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Tô Tần ăn vài miếng cơm, sau đó đặt đũa xuống, nói: “Nếu như cậu thích một người, cậu có kể hết mọi chuyện cho người ấy nghe không?”
Lưu Bị sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Tô Tần lại hỏi vấn đề này, “Cái này, để mình nghĩ một chút..”
Lưu Bị ngậm đũa, khuôn mày cau chặt lại, qua một lúc nói: “Phải xem tình huống thế nào đã.”
Tô Tần tò mò nhìn cậu ta, “Tình huống gì?”
“Nếu là chuyện tương đối phiền phức, một mình mình buồn thôi là đủ rồi, hà tất phải liên lụy đến người khác?”
Thật ra ngay từ đầu Tô Tần không hề nghĩ tới cái này, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, trầm mặc một hồi rồi lại hỏi: “Nếu như đối phương không đồng ý cho cậu giấu thì sao?”
“Cái này..” Lưu Bị có vẻ nghĩ không ra, qua một lúc mới nói: “Nếu như muốn ở chung với nhau cả đời, có lẽ sẽ nói đi, dù sao cả đời cũng rất dài, có người nhà thì sao phải chịu khổ một mình?”
Người nhà… cả đời…
Tô Tần ɭϊếʍƈ môi một cái, cúi đầu lặng lẽ ăn.
Lúc ra khỏi căn tin, Tô Tần và Lưu Bị thấy phía trước chỗ bảng thông báo có rất nhiều người vây quanh.
“Đang làm cái gì vậy?” Hai bọn họ chen qua, chỉ thấy Ôn Tiểu Vạn đứng trong đám người, hơn nữa còn là người đứng đầu.
Tô Tần nhìn thoáng qua thông báo, trên đấy viết cuối tuần triển khai đại hội thể thao mùa thu, sau đó còn viết thêm đại hội kể chuyện ma cuối hè. Tổ chức là câu lạc bộ thể thao và câu lạc bộ nghiên cứu thần quái.
Lưu Bị ngạc nhiên, “Đại hội thể thao mùa thu?”
Tô Tần còn đọc tiếp: “Địa điểm ở sân tập thể thao, đến khi ấy mong tất cả mọi người cùng tham gia, cùng hoạt động và đổ mồ hôi để xây dựng tình hữu nghị và ghi dấu ấn tuổi thanh xuân…”
Ôn Tiểu Vạn lui ra ngoài, liếc mắt thấy Tô Tần.
“Tô Tần!”
“Chị học trưởng.” Tô Tần lễ phép gật đầu, “Đây là gì vậy?”
“Hoạt động câu lạc bộ ấy mà, à, em còn chưa tham gia câu lạc bộ nào.” Ôn Tiểu Vạn giải thích, “Trường ta thông qua các hoạt động hàng năm của các câu lạc bộ để bình chọn câu lạc bộ ưu tú, câu lạc bộ ưu tú thì sẽ được hưởng chính sách ưu đãi trong năm tiếp theo.”
Lưu Bị hiếu kỳ, “Ví dụ như?”
“Trong một năm có thể xin hỗ trợ kinh phí một lần, không phải báo cáo hoạt động của nhóm, có thể được hội sinh viên giúp không công một lần.”
Lưu Bị nhìn tờ thông báo trên kia, “Cho nên đại hội thể thao này được tổ chức để câu lạc bộ kia vùng lên?”
“Có lên được hay không phải xem năng lực của câu lạc bộ nữa.” Ôn Tiểu Vạn nâng tay lên vuốt tóc, “Tháng nào trường cũng có hoạt động của mấy câu lạc bộ, nhưng không nhiều nhóm có thể thành công thu hút được mọi người.”
Tô Tần cảm thấy hết sức hứng thú với đại hội kể chuyện ma kia.
Lưu Bị để ý đến tầm mắt của cậu, hỏi: “Cậu thích mấy cái thần quái gì đó sao?”
“Không phải.” Tô Tần lắc đầu, “Thấy mới mẻ.”
Ôn Tiểu Vạn cười nói: “Thích thì chơi một chút, đừng suốt ngày vùi đầu vào đống sách vở, ngón tay chị đẩy đẩy trán Tô Tần, động tác giống một chị lớn, Tô Tần gật đầu, nhìn nụ cười rực rỡ của chị, tâm tình cũng dịu đi một chút.
Lúc tiết chiều kết thúc xong, khi ấy hẵng còn khá sớm. Tô Tần chuẩn bị đến nhà trẻ làm thêm, lúc đi ra khỏi phòng học thì thấy thân ảnh quen thuộc đứng bên vườn hoa.
Nghiêm Qua ôm tay tựa vào một gốc cây, bóng cây che đi biểu tình trên khuôn mặt. Mọi người đi ngang qua không khỏi hiếu kỳ quan sát người này, Trần Minh và Viên Kiệt đi từ phía sau tới, thấy cậu đứng ở cửa thì đẩy một cái.
“Nghĩ gì vậy?” Viên Kiệt nhìn theo ánh mắt cậu, “Người quen?”
“Ừ…” Tô Tần gật đầu, chậm chạp kéo quai cặp đi tới.
“Sao anh lại ở đây?”
“Tìm em.” Nghiêm Qua nhìn Trần Minh và Viên Kiệt đang không ngừng quan sát mình ở bên cạnh, cười cười hỏi, “Bạn học của em?”
“Ừ.” Tô Tần còn đang buồn bực vì sao anh lại xuất hiện ở đây, “Không phải ở nhà nghỉ ngơi sao?”
“Ừ, cho nên ra ngoài đi dạo.”
Tới trường học đi dạo?
Tô Tần không nói gì, Nghiêm Qua cũng nhận ra lý do này có chút miễn cưỡng, anh cười hề hề, “Tới từ buổi sáng rồi, đi lang thang trong trường mãi, còn chơi bóng cùng mấy người.”
Nghiêm Qua duỗi tay làm vài động tác, đắc ý dạt dào, “Đừng nhìn anh như vậy, hồi còn học đại học anh cũng là chủ lực của đội đó.”
Tô Tần không mặn không nhạt ồ một tiếng, cũng không rõ anh chạy tới đây làm cái gì, xoay người đi đến cổng trường.
Nghiêm Qua đi theo sau, “Em đi làm thêm?”
“Ừ.”
“Anh cũng đi với.”
Tô Tần dừng bước nhìn anh đầy nghi hoặc, “Tôi đi làm anh đi theo làm gì?”
“Chơi.. với mấy em nhỏ.” Nghiêm Qua nói như đương nhiên.
Tô Tần nhíu mày, “Có việc gì thì nói thẳng đi.”
Nghiêm Qua thở dài, “Anh muốn xin lỗi.”
Dường như đã nghĩ đến, lại cũng như không ngờ, Tô Tần mở to mắt nhìn anh một hồi: “Xin lỗi cái gì cơ?”
Nghiêm Qua bĩu môi, “Anh luôn hỏi chuyện của em, nhưng lại không cho em biết chuyện của mình.”
Anh gãi gãi cổ, “Như vậy là không được, anh thích em, phải thẳng thắn cho em biết mới phải.”
Không nghĩ anh sẽ nhắc tới hai chữ ‘thích em’ này, Tô Tần sửng sốt một chút, mặt có hơi nóng lên.
“Anh không cần phải nói nữa.” Cậu cũng không biết mình đang giận dỗi với ai, kéo quai cặp đi tới phía trước, “Bây giờ tôi không muốn biết.”
“Đừng vậy mà.” Nghiêm Qua bước theo sau cậu, “Bây giờ anh sẽ nói hết mà.”
Tô Tần còn đang định nói, đầu bên kia có vài người chạy vội tới, đi đầu là Triệu Thần. Mấy người chạm mặt nhau, Triệu Thần có chút giật mình.
“Chính là anh ta…” Nam sinh đi theo Triệu Thần bất bình nói: “Anh ta dùng bạo lực trong bóng rổ!”
Tô Tần quay đầu lại, phát hiện có mấy con ngươi nhìn chằm chằm về phía Nghiêm Qua, Triệu Thần không ngờ sẽ gặp lại Nghiêm Qua như thế này, sửng sốt một chút rồi nhanh chóng hoàn hồn: “Nghiêm.. tiên sinh.”
Lúc này đây, giáo dưỡng tốt bắt đầu phát huy tác dụng, khi những người khác tỏ vẻ bất bình tức giận thì anh vẫn có vẻ rất bình tĩnh.
“Nghe nói một mình anh cậy mạnh hϊế͙p͙ yếu với một nửa số thành viên trong đội bóng chúng tôi.”
Nghiêm Qua hừ một tiếng, “Bọn nó muốn tranh tài với anh, không được sao?”
“Đương nhiên được.” Triệu Thần mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn còn mang theo tinh thần của tuổi trẻ, “Chỉ là anh đụng nọ chạm kia, thắng như vậy rất không công bằng.”
Tô Tần không nói gì nhìn Nghiêm Qua, ánh mắt tỏ ý —— Anh lớn như vậy còn bắt nạt học sinh? Không biết xấu hổ sao?
Nghiêm Qua thấp giọng nói: “Tại nghĩ chuyện của em, trong lòng phiền muộn, nên ra tay hơi nặng một chút…”
Hiển nhiên những người khác không cảm thấy tâm trạng anh ta nặng nề – chỉ một chút.
Triệu Thần tựa như người giám hộ của đám trẻ, tỏ thái độ: “Anh khiến cho các thành viên trong đội bóng cảm thấy bị bẽ mặt.”
Nghiêm Qua khẽ nở nụ cười, “Cái gì của anh đây cũng lớn hơn bọn chúng, thua thì có gì phải mất mặt.”
Triều Thần lại nghiêm mặt nói: “Tôi với anh một đấu một, coi như kết thúc chuyện này.”
Nghiêm Qua thu tiếu ý trên môi lại, nhìn đối phương một hồi: “Chú em nghiêm túc?”
“Đương nhiên.”
Tô Tần cảm giác như hai người đang nỗ lực giương cung bạt kiếm, đang định nói vài câu, Nghiêm Qua lại đột nhiên nói: “Được.”
Sao câu chuyện lại đổi thành thế này?
Tô Tần đứng bên sân bóng rổ, vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người giằng co. Lưu Bị và Đại Dũng hay tin cũng chạy tới, ngoài sân bóng tụ tập rất nhiều người hiếu kỳ đến xem náo nhiệt.
Cuộc sống đại học vốn không thể thiếu mấy tin đồn, thuở thiếu thời, ai cũng muốn nhập vai anh hùng, tuy rằng sau này nhớ lại sẽ thấy rất ngây thơ, nhưng ở thời điểm đó, lại coi đấy như một chuyện rất đỗi quan trọng trong sinh mệnh.
Trọng tài là một thành viên trong đội bóng rổ, đàn anh của nhóm Lưu Bị.
Lưu Bị trợn to mắt, “Sao lại thành thế này?”
Tô Tần bất đắc dĩ, “Mình cũng rất muốn biết.”
Đang nói xuống vài câu, tiếng còi ở bên kia đã vang lên.
Vẫn là lần đầu tiên Tô Tần được nhìn Nghiêm Qua chơi bóng, thân thể cường tráng dưới ánh mặt trời, trên gương mặt mang theo ý cười, rồi lại có chút kiêu ngạo không nói nên lời.
Triệu Thần xoay bóng, tuy vẫn có vẻ trầm ổn như cũ, nhưng có thể nhìn thấy thế tiến công của anh hôm nay rất sắc bén, có chút bất đồng với mọi khi.
Động tác giả hơn người, lấy đà nhảy lên ném vào rổ. Bóng rơi xuống giữa rổ, còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị Nghiêm Qua bắt lấy.
Lưu Bị nhìn hoa cả mắt, chỉ chốc lát hai người đã bằng điểm nhau.
“Chú già lợi hại quá!” Lưu Bị vô cùng kinh ngạc, “Bọn họ đấu mười quả?”
“Ừ.” Tô Tần gật đầu, “Ai đạt quả thứ mười trước sẽ thắng.”
Trọng tài có chút kinh hãi, hai người tấn công phòng thủ hết sức nhanh chóng, di chuyển ào ào như gió lốc, cả sân tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng giày ma sát chói tai trên sân.
Tuy trời đã bắt đầu lạnh, nhưng không gây trở ngại cho hai người, mồ hôi vẫn thấm đẫm áo sơ mi, dán chặt vào cơ thể, thân ảnh rắn chắc lộ ra.
Hai người đều đã được chín quả, thêm một quả nữa sẽ quyết định thắng thua.
Triệu Thần đột nhiên quay lại, tiếng bóng hung hăng nện trên sân. Mọi người cả kinh hô một tiếng, chỉ thấy Nghiêm Qua ngăn cản Triệu Thần theo bản năng, nhưng không nghĩ đối phương đang đập bóng xong đột nhiên buông lỏng tay, bóng rổ ở bên phải, Triệu Thần đi bên trái, bóng và người tách nhau ra, sau đó nhanh chóng chạy ra phía sau Nghiêm Qua, Triệu Thần nhảy ba bước lên lấy đà ——
Thình thịch!
Nghiêm Qua nhanh chóng xoay người, nhảy lên một cái.
Hiển nhiên Triệu Thần không nghĩ thân thể đối phương lại linh hoạt đến mức này, còn đang ngạc nhiên, bóng đã ở trong tay Nghiêm Qua rồi.
Tim Tô Tần như nhảy lên tận cuống họng, vô thức mong đợi Nghiêm Qua thắng.
Triệu Thần lập tức quay về thế phòng thủ, nhưng lúc này đây anh lại đoán sai rồi.
Nghiêm Qua đột nhiên dừng bước, không chút do dự nào mà nhảy lên ném bóng vào rổ.
Ba điểm! Mọi người ồ lên!
Lưu Bị há hốc mồm, Nghiêm Qua quay đầu hướng gò má Tô Tần tặng một nụ hôn gió.
Sắc mặt Triệu Thần hơi tái, nhưng vẫn phong độ như cũ mà vươn tay ra, “Tôi thua.”
Nghiêm Qua cười, hào phóng bắt tay lại, “Tuổi trẻ khó tránh khỏi gặp thất bại.”
Sắc mặt Triệu Thần khẽ đổi, thấy đối phương quay đầu nhìn về phía Tô Tần, Tô Tần cũng đáp lại ánh mắt.
Dưới ánh mặt trời, Tô Tần mặc sơ mi trắng, đeo cặp sách trên vai, đứng lặng yên ở nơi đó, mái tóc đen bị gió thổi mà khẽ bay, trên gương mặt vô tội còn phớt hồng.
Đột nhiên Triệu Thần nghĩ, nếu mỗi lần thi đấu xong, quay đầu có thể thấy một người đang đợi mình như vậy, có lẽ sẽ rất hạnh phúc.