Chương 42

Triệu Thần không thể nói rõ mình có cảm giác gì, đột nhiên anh thấy, bất luận mình làm thế nào thì cũng chỉ là một người ngoài.


Trong bóng đêm, đèn đường mờ vàng chiếu xuống, anh đứng bên cạnh nhìn Tô Tần và Nghiêm Qua, thậm chí là đứng trước mặt một người xa lạ, anh giống như một người ngoài cuộc, nhìn câu chuyện diễn ra trước mắt, từ đầu đến cuối không có vai của mình.


Lần đầu tiên anh có cảm giác vô lực như thế, mặc kệ bản thân là nam sinh nổi tiếng trong đám nữ sinh, nhân duyên có tốt bao nhiêu thì lúc này đây chỉ có thể phối hợp diễn một vai người ngoài cuộc.


Anh nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Tô Tần, khi đó còn hy vọng hai người có thể làm bạn rất thân, nhưng dần dà anh mới phát hiện, bất luận anh có làm gì cũng chỉ là một học trưởng mà cậu quen biết không hơn, không còn cái gì khác.


Có đôi khi quan hệ giữa người với người kì quái như thế, bạn vô cùng muốn gần gũi người kia, nhưng bất luận thế nào, bạn cũng không thể chạm đến người ta dù chỉ một ít. Bạn nguyện ý vì đối phương mà nỗ lực hết thảy, bất kể là đồng tính hay dị tính, bạn đều muốn đối tốt với đối phương vô điều kiện, tựa như đối phương là khắc tinh của cuộc đời bạn, bạn không cần hồi báo gì, nhưng người gần gũi nhất với đối phương lại không phải là bạn.


Sẽ có một người mà bạn rất thích, một người mà bạn muốn trở thành bạn tốt, người mà bạn mong quan hệ của hai người sẽ khiến những người khác phải ước ao đố kỵ, nhưng bạn lại không thể thực hiện.


available on google playdownload on app store


Hôm nay, phát hiện này khắc sâu trong lòng Triệu Thần, quan hệ của anh với Tô Tần là như thế. Lần đầu tiên anh muốn đối thật tốt với một ai đó, muốn giao cả bản thân cho người kia, chỉ để đổi lấy chút tín nhiệm, hay thậm chí chỉ là một khuôn mặt tươi cười, nhưng quan hệ của anh với Tô Tần cứ mãi không gần chẳng xa, cứ như hai người mới quen biết.


Lần đầu tiên Triệu Thần hâm mộ Lưu Bị, hâm mộ Trương Dũng Nghĩa, hay thậm chí hâm mộ cả Trần Miểu.
Lúc Nghiêm Qua nói, gió lạnh thổi qua gương mặt mọi người, Tô Tần mím môi, “Chỉ là tôi thấy y học không thích hợp với mình.”


Hiển nhiên Nghiêm Qua không nghĩ như vậy, anh nói: “Nếu đã có cơ hội, em không thể buông bỏ.”
Tiết Phi có chút ngạc nhiên, anh ta nhìn Tô Tần rồi lại nhìn Nghiêm Qua, “Anh là ai?”


“Tôi là.. người thuê chung phòng.. với em ấy.” Nghiêm Qua nhìn về phía người kia, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, “Cậu nói cậu là bạn của Thường Dịch?”
Tiết Phi buồn bực, “Anh cũng biết Thường Dịch?”


“Tôi không biết.” Nghiêm Qua bình tĩnh nhìn người kia, nói: “Nói với Thường Dịch, Tô Tần đã không còn bất cứ quan hệ gì với hắn, Tô Tần muốn làm hay không muốn làm cái gì, không tới lượt hắn quan tâm.”


Tiết Phi có chút giận, chế giễu nói: “Ồ, mạnh miệng nhỉ, anh làm cái vẻ mặt trâu kia cho ai xem? Cho bò xem hả? Anh biết Thường Dịch là ai chứ?”
“Tôi biết nhà hắn giúp đỡ Tô Tần.” Nghiêm Qua nói từng chữ một, “Là nhà hắn, là Thường gia, chứ không phải Thường Dịch.”


Tiết Phi chán ghét nói: “Thế giới này điên rồi, được giúp xong liền đổi mặt, con mẹ nó đúng là khiến con người ta ghê tởm.” Nói xong anh ta xoay người đi, còn nói với bạn mình: “Bây giờ như vậy đấy, làm việc tốt xong đổi lại kết cục này.”


Sắc mặt Tô Tần có chút khó coi, cậu muốn giải thích mấy câu, nhưng lại bị Nghiêm Qua giữ lại.
“Đi về.”
Tô Tần phát giận, “Anh có biết anh vừa nói cái gì không?”
“Anh nói là đi về!” Đột nhiên Nghiêm Qua lớn tiếng quát.


Tô Tần bị dọa sợ, mở to mắt nhìn anh. Triệu Thần nhíu mày, tiến lên kéo cánh tay Nghiêm Qua, “Anh làm cái gì vậy?”
Nét mặt Nghiêm Qua vẫn còn vẻ tức giận, nhìn qua có chút đáng sợ, ôn hòa ngày thường mất sạch.
“Chuyện của chúng tôi, không cần cậu phải quản!”


Nói rồi bỏ mặc Triệu Thần mà kéo tay Tô Tần đi, Tô Tần quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Thần hạ tay xuống, sắc mặt ẩn trong bóng đêm không thể thấy rõ ràng.
“Triệu Thần!” Đột nhiên cậu hô: “Xin lỗi, lần sau tôi mời anh đi ăn đồ nướng.”


Triệu Thần sửng sốt, ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng lưng Tô Tần bị kéo đi. Anh nhìn thật lâu, đột nhiên cười thành tiếng, là bất đắc dĩ rồi đến tự giễu.
Hóa ra Triệu Thần anh cũng có lúc như này, chỉ biết đứng trơ mắt nhìn.


Đột nhiên anh muốn uống rượu, phát tiết cái cảm giác thất bại này, vì vậy anh mò lấy điện thoại, lật danh bạ nửa ngày, cuối cùng dừng trước tên Lưu Bị.


Đêm đó, Triệu Thần và Lưu Bị uống tới say mèm, Lưu Bị một mực nói mình thất tình, Triệu Thần còn cười nhạo cậu, “Người yêu còn chẳng có, lấy đâu ra thất tình?”


Lưu Bị càng thêm khó chịu, “Thì đấy.. ngay cả yêu còn chưa được đã thất tình.” Cậu vừa khóc vừa cười ngồi dậy, “Con mẹ nó toàn mấy chuyện bực mình!”
Nghiêm Qua kêu taxi, sau đó nhét Tô Tần vào trong, rất nhanh hai người trở về nhà.


Tô Tần bị kéo đi không dám lên tiếng, vào đến nhà, còn chưa kịp bật đèn đã bị Nghiêm Qua đè xuống.


Lưng bị đè vào tường, động một chút là đau muốn ch.ết. Tô Tần thấy trên sô pha có một cặp mắt màu vàng đang ngẩng lên, đó là Meo Meo bị đánh thức, ánh mắt của nó trong bóng đêm đen kịt có chút dọa người.


Nhưng sắc mặt của Nghiêm Qua lúc này so với nó còn dọa người hơn, tuy rằng không thấy rõ, nhưng Tô Tần có thể cảm nhận được.
“Em…”


“Em lại vì người kia mà bỏ qua việc học của mình!” Tay anh đấm mạnh vào tường, bụi tường rơi xuống. Vai Tô Tần rụt về trong vô thức, lại không ngăn được phẫn nộ của Nghiêm Qua.


“Em không có mắt mũi à? Em giao nộp cả cuộc sống của mình à? Còn nói là sinh viên ưu tú của học viện dược? Đầu óc em bị xi măng đổ vào hả? Hả?”
Tô Tần bị mắng nửa ngày, cuối cùng nói: “Ai nói là tôi vì anh ta mà buông..”


“Em còn dám nói không phải? Em còn dám nói là không phải?!” Nghiêm Qua không đợi cậu nói xong đã gầm lên.
Tô Tần yên lặng, nửa ngày cũng không hé răng.


Nghiêm Qua giận quá mức, cuối cùng buông Tô Tần ra, đi tới đi lui trong phòng, bởi vì không nhìn thấy gì, không cẩn thận bị đụng phải bàn trà. Meo Meo ở trên ghế bị dọa sợ, kêu ‘meo’ một tiếng rồi chạy đi.


Tô Tần nghe thấy tiếng động trong phòng, đột nhiên cảm thấy lòng mình bình thản, những tâm tình cuộn sóng ngày trước đều không thấy, mà thay vào đó là cảm động tràn đầy. Nghiêm Qua vì mình mà tức giận, phát hiện này lại khiến lòng cậu sinh ra niềm vui sướng nhàn nhạt.


Đêm tối tựa như mang đến sự bảo vệ, bởi vì không nhìn thấy gì, nên suy nghĩ trong lòng cũng dễ dàng tuôn trào.
Tô Tần sờ tới ghế sô pha rồi ngồi xuống, cởi giầy, theo thói quen nâng chân lên.
“Nhà Thường Dịch làm bất động sản.” Cậu nói.


Nghiêm Qua đứng tại chỗ, không nói chuyện, Tô Tần biết anh đang nhìn về phía mình.
“Anh ấy vẫn muốn mở một bệnh viện tư nhân, hoặc là đầu tư vào một bệnh viện, anh ấy cảm thấy rất hứng thú với y học. Khi đó chúng tôi có nói, tôi học y, anh ấy mở bệnh viện, sau đó tôi làm bác sĩ của anh ấy.”


Nghiêm Qua nghe cậu nhạt giọng kể chuyện cũ, tâm tình đố kị dần bao phủ đỉnh đầu.
“Làm bác sĩ, vì Thường Dịch mà tôi bắt đầu ước mơ như vậy, cho nên lúc chia tay với anh ta, ước mơ này cũng bị tôi bài xích, cho nên tôi mới chọn học viện dược.”


Tô Tần nói: “Cũng không phải tôi vì anh ta mà buông bỏ cuộc sống của mình, chỉ là bởi ước mơ này vì anh ta mà ra, nếu không có quãng thời gian ấy, có lẽ tôi cũng ôm ước mơ này.”
Nghiêm Qua nói: “Vậy em thực sự không muốn làm bác sĩ? Không có hứng thú với y học?”


Không có hứng thú sẽ chọn học viện dược sao?
Tô Tần trầm mặc một hồi, “Bây giờ tôi cũng không rõ, rốt cuộc đấy là ước mơ của tôi, hay bởi vì tôi ước mơ lâu như vậy nên nó trở thành tiềm thức gì đó.”


Nghiêm Qua đứng trong bóng đêm bình tĩnh nhìn cậu một lúc, ánh đèn ngoài cửa sổ có chút mông lung, chỉ có thể thấy cái bóng mơ hồ của Tô Tần.
Anh đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tô Tần, nói: “Em muốn chọn cái gì, anh đều sẽ giúp đỡ em, chỉ là không được vì người kia.”


Tô Tần vươn tay tới, ở trong bóng đêm bắt lấy bàn tay đặt trên đầu gối của anh. Bàn tay rất to, rất dày, rất có cảm giác an toàn, trên các khớp xương có vết chai, nhưng không ảnh hưởng tới cảm giác đáng tin cậy mà nó mang lại.


Cậu vuốt nhẹ một hồi, sau đó đan tay cùng năm ngón tay của Nghiêm Qua, nắm thật chặt.
“Cảm ơn.” Cậu bình tĩnh nói.
Ngón cái của Nghiêm Qua chậm rãi vuốt lên ngón tay Tô Tần, hai người đều không nói chuyện, qua một lúc Nghiêm Qua đột nhiên nói: “Xin lõi, anh không nên giận dữ với em.”


Tô Tần cười rộ lên, “Ừ, thật sự rất đáng sợ.”
Nghiêm Qua ngượng ngùng, “Chỉ là thấy sức ảnh hưởng của tên ấy với em lớn như vậy, anh có chút.. không khống chế được.”
Tô Tần mím môi, “Đấy là trước đây, bây giờ.. không còn như vậy.”


Hình bóng người kia trong lòng cậu đã chậm rãi phai nhạt, nếu không có Nghiêm Qua, có lẽ cậu vẫn bị nỗi đau này giày vò, nhưng Nghiêm Qua dùng sự ấm áp của anh, từng chút, từng chút một, xua tan đi lo lắng trong lòng cậu.
Bây giờ, người có sức ảnh hưởng lớn nhất với cậu, tuyệt đối không phải người kia.


Đột nhiên Tô Tần thấy thoải mái trở lại, cậu hỏi, “Anh tìm việc thế nào rồi?”
“Ba ngày sau tới phỏng vấn.” Nghiêm Qua nói.
“Tìm được nhanh như vậy sao?” Tô Tần vô cùng ngạc nhiên, lập tức hỏi: “Công ty nào?”


“Công ty chứng khoán.” Nghiêm Qua nói: “Chuyên ngành của anh là Kỹ thuật tài chính.”
Đột nhiên Tô Tần cảm thấy Nghiêm Qua thật đáng kinh ngạc, tất cả các việc làm thêm của anh đều không có một chút liên quan gì tới công việc chuyên môn, vậy mà anh vẫn có thể vui vẻ làm được.


Phải biết rằng những người có bằng cấp tốt trên đời này, đều không muốn khi làm việc phải xem sắc mặt người khác. Nhưng Nghiêm Qua lại làm được, thậm chí còn thấy không hề gì. Chỉ là anh muốn tìm cho mình một đáp án, từ góc độ của người khác mà nói, có lẽ anh vô cùng tùy tiện, so với những rằng buộc của người khác, anh lại có vẻ tự do.


Loại tự do này trong mắt mỗi người lại một khác nhau, giống như gia đình của Nghiêm Qua sẽ nghĩ đây là chơi bời lêu lổng; như những bạn cũ của anh là vô dụng, hay như những người không biết Nghiêm Qua sẽ thấy anh không có chút cầu tiến, và như Tô Tần, sẽ cảm thấy anh không có chút lo lắng hay ý thức trách nhiệm nào.


Đây là hiện thực, nếu muốn làm theo ý mình sẽ phải đối diện với rất nhiều phán xét của người khác. Bọn họ dùng những quy luật cũ của xã hội để rằng buộc bạn, nếu bạn không làm theo, bạn là người thất bại.


Có lẽ bây giờ Nghiêm Qua không có tiền, không có nhà, không có xe, không có bối cảnh hay không có quyền gì. Nhưng anh có chính bản thân mình, sẽ có lúc anh vì người khác mà nỗ lực tìm ra giá trị của bản thân, mà không ai bắt anh phải làm vậy.


Đột nhiên Tô Tần muốn khóc, loại xung động muốn khóc này chẳng biết đến từ đâu, nhưng cậu thực sự cảm động. Không phải Nghiêm Qua không làm được, rồi lý do Nghiêm Qua làm lại xuất phát từ chính bản thân cậu, còn gì lãng mạn hơn điều này chứ?
Nghiêm Qua cả kinh, anh thấy bàn tay Tô Tần run nhè nhẹ.


“Sao vậy?” Anh nghi hoặc quay lại, vươn tay lần tìm khuôn mặt cậu.
Viền mắt Tô Tần ướt nước, thế nhưng không rơi lệ. Nghiêm Qua hôn trán cậu một cái, “Làm sao vậy? Hả?”
Trong bóng tối, thanh âm anh hơi khàn khàn, dễ nghe hơn mọi tiếng ca khác trên trần đời.


Đột nhiên Tô Tần ngẩng đầu, vươn tay vuốt lên mặt Nghiêm Qua, dán đôi môi mình lên. 


Nghiêm Qua sửng sốt, nhưng rất nhanh đã đè Tô Tần xuống sô pha. Hai người dây dưa cùng một chỗ, nụ hôn triền miên cứ như vậy mà khắc sâu, lưỡi nóng ran quấn quít, còn mang tới thanh âm ɖâʍ-mỹ, niềm vui đột nhiên vỡ òa, tới nhanh như vậy, khiến không kịp phòng bị.


Quần áo trên người Tô Tần bị cởi ra, qυầи ɭót cũng bị kéo xuống, tiếng thở dốc đan vào nhau, ngoài cửa ồn ào như vậy, lại tựa như một thế giới cách biệt, xa xôi đến nỗi không chân thực.


Chân thực là ở đây, cơ thể nóng bỏng, tiếng thở dốc nặng nề, mười ngón tay hai người cùng quấn quít, Tô Tần khẽ ngân nga, cơ thể không tự chủ cong lên.


Nụ hôn của Nghiêm Qua rơi từ cằm xuống cổ, mạnh mẽ lưu lại dấu vết của riêng mình, sau đó lại vụn vặt đi xuống, rơi xuống xương quai xanh, sau đó là tới trước ngực.
Đầu lưỡi khiêu khích, gương mặt Tô Tần đỏ bừng, ánh mắt trở nên mông lung.


Meo Meo nằm ngủ trong góc phòng, thi thoảng nghe thấy thanh âm động tình của Tô Tần ở trên ghế sô pha mà giật giật tai, đuôi phe phẩy bên chân.


Bên sô pha truyền tới tiếng kẽo kẹt, dường như đang điên cuồng lung lay, thanh âm Tô Tần không khống chế được mỗi lúc một lớn, trong hỗn loạn còn có tiếng thở gấp khàn khàn của Nghiêm Qua.
Cuối cùng bọn họ cũng ở cùng một chỗ, Nghiêm Qua hôn lên cơ thể trơn bóng của Tô Tần, hạnh phúc nghĩ.


Tô Tần không nghĩ lần đầu tiên lại đau như thế, Nghiêm Qua không có kinh nghiệm gì, hai người lúng túng ma sát cùng một chỗ, không đợi Tô Tần chuẩn bị tốt, Nghiêm Qua đã đột nhiên tiến vào.
“A!”
Tô Tần kêu đến thảm thiết, có cảm giác mình bị chảy máu rồi.


Nghiêm Qua thở phì phò ở phía sau nói xin lỗi, tay chân luống cuống muốn tìm gì đó, Tô Tần kéo tay anh, “Đừng.. đừng nhúc nhích..”
Nghiêm Qua không dám động, anh cúi xuống hôn môi Tô Tần một cái, ngón tay lại vòng ra phía trước an ủi người anh em đã uể oải trong chớp mắt.


Cả người Tô Tần đều căng thẳng, Nghiêm Qua nói: “Thả lỏng.. Tô Tần.. Em thả lỏng…”
Thật ra anh cũng không khá hơn là mấy, hạ thân quặn đau từng đợt.
Tô Tần liên tục hít sâu, cuối cùng dễ chịu hơn được một chút, mà người anh em của Tô Tần cũng đang rục rịch tỉnh dậy.


“Có ổn không?” Anh hôn tai Tô Tần một cái.
Sắc mặt Tô Tần có chút mất tự nhiên mà ửng hồng, cả người động tình đến đỏ ửng. Đáng tiếc không bật đèn nên Nghiêm Qua không thể nhìn thấy.


Hai người cứ duy trì không nhúc nhích như vậy, mãi đến khi Tô Tần cảm thấy cơn đau kia qua rồi, hoặc có lẽ là đã tê dại.


Vui sướng dần trở về với cơ thể, đầu cũng bắt đầu mông lung. Kinh nghiệm thực chiến của Nghiêm Qua không xong nhưng kỹ thuật bàn tay thì trót lọt, ngón tay linh hoạt khiêu khích, rất nhanh Tô Tần đã thở hổn hển.
“Anh đừng như vậy..” Tô Tần cảm thấy xấu hổ: “Em muốn ra!”


Nghiêm Qua thấy tinh thần cậu đã trở về, cơ thể bắt đầu di chuyển. Tô Tần a một tiếng, Nghiêm Qua lập tức dừng lại, chỉ cảm thấy đây là cơn dằn vặt khó chịu nhất trần đời.
“Đau sao?”
“Có chút..” Tô Tần đưa lưng về phía Nghiêm Qua, không biết làm sao cho phải.


Nghiêm Qua sờ lên cái lưng trơn bóng của cậu, chậm rãi nói: “Nếu không được thì thôi.” Mặc dù anh cũng rất khó chịu, nhưng không thể miễn cưỡng..
Anh nói, sau đó chậm chạp lui ra, Tô Tần đột nhiên giữ tay anh lại, “Đừng.. anh.. anh không cần..”


Đột nhiên Nghiêm Qua nghĩ, lúc Tô Tần nói ra mấy lời này, chắc mặt đỏ như từ trong nước sôi ra.
Anh cúi người xuống hôn bờ vai cậu, có chút trách hờn mà cắn một cái.
“Rốt cuộc muốn thế nào, em nhanh nói đi!”


Tô Tần mím môi, Nghiêm Qua chặn kín dục vọng của cậu, khiến cậu có chút mất tỉnh táo.
“Không, cũng không phải rất đau, anh..” Cậu không biết nên nói thế nào, trong thân thể dâng lên cảm giác trống rỗng, thế nào cũng thấy không đủ.


Lửa nóng của Nghiêm Qua dường như lấp đi cho cậu, nhưng vẫn thiếu chút gì đó.
Nghiêm Qua không nói mà chỉ nhẹ nhàng động, thanh âm khàn khàn bên tai, “Bây giờ em có nói gì anh cũng không ngừng nữa!”


Anh đung đưa vòng eo, khắc chế xung động muốn xuyên xỏ. Tiếng ngâm của cậu dần biến điệu, cơ thể không tự chủ nghênh đón động tác của anh.


Ánh mắt Nghiêm Qua ánh lên tia mừng rỡ, tảng đá trong lòng âm thầm rơi xuống. Anh cúi xuống hôn cổ Tô Tần, bàn tay đang nắm lấy Tiểu Tô dời đi, đổi thành xoa xoa điểm ngực nhô ra, Tô Tần đang vui đột nhiên thấy thiếu gì đó, không thỏa mãn mà kề sát vào trong lòng Nghiêm Qua.


Cả người Nghiêm Qua nóng như lửa đốt. Đột nhiên anh thẳng người, bàn tay giữ lấy hông Tô Tần mãnh liệt luật động.
Mỗi một lần đều như muốn in dấu lên người Tô Tần, mỗi một lần đều khắc sâu như muốn chiếm làm của riêng.


Tô Tần kêu a một tiếng, cả người như nhũn ra, lại bị Nghiêm Qua liên tục kéo về phía sau. Hai mắt cậu thất thần, sô pha vang lên tiếng kẽo kẹt, khuấy động bản hòa tấu của hai người.
“A… Ừm.. a… ưm…” Tô Tần kêu vài tiếng xong nhanh chóng che miệng lại.


Nghiêm Qua thở phì phò, “Đừng nhịn, kêu ra.” Anh nói, thắt lưng lại hung hăng va chạm.
“A!” Tô Tần mạnh mẽ lắc đầu, không biết là khổ sở hay vui vẻ.
Khóe mắt có lệ tràn, Nghiêm Qua ra vào rất nhanh mà lại nặng nề, tạo ra thanh âm ɖâʍ-mỹ.


“Chậm..” Tô Tần không nói được thành câu hoàn chỉnh, cứ ưm ưm a a, muốn trốn khỏi khoái cảm của bản thân, rồi lại bị người phía sau kéo trở về.
Đầu gối như nhũn ra, gần như không quỵ nổi, đột nhiên Nghiêm Qua lật cậu lên, không đợi Tô Tần nói đã mãnh liệt hôn xuống.


Cậu dựa lưng vào ghế sô pha, da ghế lạnh băng cọ sát vào lưng, hạ thân Nghiêm Qua nóng như lửa đốt, hai chân bị tách ra ngượng ngùng, không tự chủ mà vắt lên eo người đàn ông.
“Tô Tần…” Nghiêm Qua trở nên say sưa, vô số khoái cảm chồng chất, hận không thể ăn người dưới thân.


Cơ thể Tô Tần tựa như con thuyền nhỏ gặp sóng to gió lớn, bị ép buộc mà lắc lư, cậu mơ màng nắm lấy tay Nghiêm Qua, tựa như nắm lấy cây rơm rạ cuối cùng. Dục vọng dâng trào liên tục vỗ vào bụng, cứ như vậy mà mau chóng phóng ra.


“Không.. em không..” Nước mắt Tô Tần như rớt xuống, đầu mê loạn, eo không tự chủ mà cong lên, “Nghiêm Qua.. ưm….”
“Tô Tần!” Hai người gần như bắn cùng lúc, dịch trắng của Tô Tần dính vào ngực Nghiêm Qua.


Hai người tựa như mới trải qua đại chiến, qua thật lâu, trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng họ thở hổn hển.
Tiếng mạt chược vang lên từ nhà kế bên, chủ thuê nhà đêm nào cũng hẹn người đến đánh.


Tiếng nói cười ở cách tường truyền tới, Tô Tần mệt đến mức không nhấc nổi đầu ngón tay, cảm giác trong thân thể vẫn còn lưu dấu vết của cuộc chiến kịch liệt.
Sau cùng, đau đớn bắt đầu lan tràn, cậu khó chịu hừ một tiếng.


Nghiêm Qua cẩn thận rời khỏi cơ thể cậu, trong bóng tối lần tìm khăn giấy lau, cuối cùng ôm cậu vào phòng tắm.
Hai người đều lặng im không nói chuyện, Tô Tần tựa như một tế phẩm, bị rửa sạch rồi ôm lên, sau đó nhét vào trong chăn.


Nghiêm Qua cũng tắm rất nhanh rồi đi tới, lúc này Tô Tần mới cả giận: “Phòng anh không ở đây.”
Nghiêm Qua mặt dày nói: “Còn phân anh em cái gì chứ.”
Tô Tần không còn sức để cãi nhau với anh, muốn nghiêng người, lại kêu a một tiếng. Thắt lưng như rã rời.


“Không sao chứ?” Nghiêm Qua áy náy, “Đều tại anh, mai anh đi mua thuốc.”
Sau đó anh cẩn thận kéo cậu ôm vào lòng, như dỗ trẻ con mà chậm rãi vuốt lưng cậu.
“Ngủ đi, mai sẽ tốt thôi.”
Tô Tần bi ai nghĩ, mai phải đi học thế nào đây? Nhưng rất nhanh cơn mệt mỏi đã kéo cậu vào bóng tối.






Truyện liên quan