Chương 46
“Thật ra Viên Kiệt với nam hay nữ đều được cả.” Trần Minh vuốt đốt ngón tay mình, quai hàm bên trái bị sưng đến gai mắt.
Tô Tần kinh ngạc không nói nên lời.
“Lúc quốc khánh bọn mình có hẹn sẽ đi chơi, hai hôm trước bọn mình đều ở một chỗ, đến hôm thứ ba cậu ấy nói phải bồi người nhà nên mình cũng trở về. Vừa vặn hôm ấy anh họ.. là Mẫu Trần Hạo, hẹn mấy chị em nhà mình cùng ra ngoài xem phim dịp quốc khánh, lúc tới trung tâm mua vé, vừa khéo gặp cậu ấy.”
Trần Minh dừng lại một chút, tựa như phải dùng thật nhiều khí lực mới có thể nói tiếp, nhưng giọng cậu vẫn nhỏ như muỗi kêu: “Cậu ấy cùng một nữ sinh khác.”
Tô Tần không biết an ủi người bên cạnh sao cho phải, chỉ có thế kéo Trần Minh lại gần mong có thể giảm bớt ưu tư trong lòng cậu, “Vì sao.. lại đánh cậu?”
Trần Minh tự giễu, “Mình hỏi cậu ấy, cậu ấy thẹn quá hóa giận.”
Đúng là cậu đã nói những lời rất khó nghe, nhưng nhiêu đây thì có sao? Nếu những từ khó nghe có thể làm quên đi sự sỉ nhục này, cậu không ngại nói những lời khó nghe hơn nữa.
Tô Tần mím môi, “Đối phương là ai? Quen sao?”
“Anh họ mình quen, ở học viện nghệ thuật.” Trần Minh cười rộ lên, lệ quẩn quanh hốc mắt, nhưng cậu cố nén lại, “Còn nhớ lần trước Viên Kiệt hỏi cậu chuyện của Trần Miểu không?”
Tô Tần nhíu mày, những chuyện chi tiết như vậy cậu không nhớ rõ ràng. Nhưng hình như từng có chuyện như vậy.
“Trần Miểu là sinh viên mới có nhân duyên tốt, cậu ấy biết cậu quen Trần Miểu nên muốn dùng danh tính bạn của cậu để tiếp cận cô ấy. Sau này biết cô ấy với Trương Dũng Nghĩa ở học viện thể thao qua lại với nhau thì đành thôi, nhưng nhờ Trần Miểu mà cậu ta quen được một nữ sinh khác.”
Tô Tần có một dự cảm xấu, “Bọn họ qua lại từ lúc nào?”
Từng câu từng từ Trần Minh nói, tựa như cố gằn ra, “Khi quan hệ của mình với cậu ấy gặp rắc rối được một tuần.”
Viên Kiệt lại là người như vậy. Tô Tần không ngờ, mà Trần Minh cũng không thể nghĩ tới, quan hệ của ba người thoạt đầu vốn không tốt, sau thí nghiệm mới gần gũi hơn, Tô Tần không biết cậu ta và Trần Minh qua lại với nhau từ lúc nào, nhưng cậu luôn cho rằng bọn họ rất tốt.
Nhìn Trần Minh thất vọng run rẩy trong lòng mình, đột nhiên cậu lại nhớ đến Thường Dịch.
Khi ấy bản thân cậu cũng ấu trĩ ngây thơ đến nhường nào, một năm chỉ có thể gặp mặt vài lần, có lẽ là kỳ nghỉ đông hoặc nghỉ hè, thời gian còn lại cậu đều một lòng tin tưởng tâm ý của đối phương với mình, tựa như chính cậu với anh ta.
Nhưng sự thật thì sao? Nhìn Viên Kiệt và Trần Minh đột nhiên cậu hiểu, trong mắt đối phương có lẽ mình chỉ là một món đồ chơi mà thôi, có lẽ bởi tò mò và mới mẻ.
Ngay từ đầu Viên Kiệt đã tỏ ra không có hứng thú với đồng tính, tuy cũng không tỏ ra bài xích, nhưng vì sao cậu ta lại tìm tới Trần Minh? Vì chung một phòng ngủ? Vì nhìn Hoàng Hưng và Chu Võ bên nhau? Hay chỉ bởi vì tò mò?
Trong lòng cậu nóng như lửa đốt, không chỉ vì Trần Minh, mà còn vì bản thân mình cũng đã từng quá đỗi ngây thơ ấu trĩ.
Nếu Thường Dịch có thể nói chia tay dễ dàng như vậy, có lẽ ngay từ đầu anh ta đã chẳng tận tâm tận lực gì. Sao cậu lại dễ dàng rơi vào cái bẫy ấy như vậy.
Cảm giác bất đắc dĩ và nực cười bởi vì chuyện của Trần Minh mà càng nặng thêm, cậu kéo tay Trần Minh đứng lên, “Thẹn quá hóa giận thì có thể đánh người sao? Mình đi tìm cậu ta nói lý lẽ.”
Trần Minh kéo tay cậu, “Không được!”
Sắc mặt Tô Tần đen như đáy nồi, không nén được lửa giận, “Sao lại không được? Mình muốn nói sự thật cho cô gái kia! Không thể để cô ấy bị lừa!”
Trần Minh lắc đầu, “Đừng làm lớn chuyện, sẽ truyền ra ngoài.”
Tô Tần sửng sốt, lúc này mới nhớ nếu như mình tìm Viên Kiệt tính sổ, động tay là một việc làm vô cùng ngu xuẩn, nhưng nếu không giáo huấn cậu ta, sao có thể nuốt trôi cơn tức này?
Tô Tần nhìn gò má sưng đỏ của Trần Minh, viền mắt đỏ lên, ngón tay lại nắm chặt thành quyền.
“Mình đi gặp riêng cậu ta.” Tô Tần buông Trần Minh rồi trực tiếp xông ra ngoài, Trần Minh muốn đuổi theo nhưng không kịp. Tô Tần vốn không phải người ưa vận động, nhưng từ nhỏ đã lao động tốn sức, tuy thân thể nhỏ gầy nhưng tốc độ hành động lại rất nhanh. Trần Minh thì là con mọt sách chân chính, luận về khí lực hay thể lực, đều kém xa Tô Tần.
Rất nhanh Tô Tần đã đến phòng tự học của học viện dược và tìm thấy Viên Kiệt, cậu ta còn có thể làm như không có gì mà cười nói với bạn học khác.
Tô Tần bước lên vài bước, “Tôi có chuyện cần nói với cậu.”
Thanh âm lạnh lùng mang theo lửa giận bị kìm nén, mọi người xung quanh đều tò mò nhìn qua.
Viên Kiệt liếc mắt nhìn cậu một cái, nhíu mày nhưng vẫn đứng lên. Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng học, sau đó rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh tòa nhà dạy học.
“Có chuyện gì.” Viên Kiệt ôm tay dựa vào tường, lạnh lùng nhìn cậu.
Tô Tần không thể tin đây là người bạn trước kia luôn tươi cười với cậu, mà có khi chữ ‘bạn’ này chỉ có một mình cậu nghĩ vậy.
Cậu giữ ưu tư kia lại, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Vì sao lại đánh người?”
“Bởi vì miệng cậu ta thối.”
Tim Tô Tần bị nhéo một chút, giống như khi thấy mặt khác của Thường Dịch. Một mặt khác ngoài ôn hòa lễ độ, coi thường cậu như vậy, thậm chí có khi còn thấy nực cười.
“Sao lúc hai người qua lại thì không chê!” Tô Tần có chút không khống chế được, thanh âm hơi vút cao.
Viên Kiệt buồn cười nói, “Lúc ấy cậu ta không tệ.” Nói rồi nhếch khóe miệng, “Cậu hiểu tôi nói gì mà.”
Tô Tần như bị dội một gáo nước lạnh, cậu nhớ tới những gì mình không cẩn thận nghe được ở ký túc xá. Nếu cậu là Trần Minh, có lẽ hôm nay nghe Viên Kiệt nói vậy, sẽ dùng dao đâm cậu ta đến ch.ết mới thôi.
“Cuối cùng cậu thấy thế nào? Hiếu kỳ? Mới mẻ?”
Viên Kiệt nhún vai, “Có lẽ là hiếu kỳ đi, thật ra tôi vô ý mới phát hiện cậu ta là gay, cảm thấy rất hứng thú không biết con trai với con trai thì thế nào, tuy rằng ban đầu có chút ý xấu, nhưng thật ra rất thoải mái.”
Nói rồi cậu ta cười: “Không phải lo mang thai, không phải sao?”
Viên Kiệt không thể ngờ, nam sinh thoạt nhìn nho nho nhã nhã, yên lặng thế này, lại có một ngày mạnh mẽ như bão nổi. Cậu giơ nắm đấm nhỏ ra đánh vào người, đau đến không thở nổi.
Đột nhiên bị đấm khiến Viên Kiệt không kịp phản ứng, thậm chí lời vừa mới dứt, trên mặt vẫn còn vẻ tươi cười, sau đó trước mắt đột nhiên tối sầm lại.
Bị đánh thẳng vào mắt khiến trong đầu cậu ta nổ đoàng một tiếng, hai bên tai ù ù. Cậu ta ôm mắt ngửa về phía sau, gáy đụng vào tường, đau nhức.
“Cái! Con mẹ nó mày..!” Cậu ta chống tay đỡ lấy tường, nắm đấm tiếp theo lại tới.
Có rất nhiều kiểu đánh nhau. Điên cuồng, không còn hình tượng, dữ tợn, hay thậm chí là cắn xé, rống giận.
Nhưng lúc Tô Tần đánh người, đến một thanh âm cũng chẳng có, an tĩnh cực điểm. Có lẽ chỉ có thể dùng từ đáng sợ để hình dung.
Cậu không nói một tiếng, nắm tay không ngừng hướng tới trước mặt Viên Kiệt. Viên Kiệt che mặt, cậu lại lấy chân đạp, mỗi một lần xuống chân đều hướng vào những địa phương đau nhất trên người, nhưng lại tránh các bộ phận trọng yếu ra, không để bị thương lục phủ ngũ tạng.
Trên mặt trên người Viên Kiệt chẳng mấy mà ứ máu lại thành từng mảng, tiếng kêu của cậu ta khiến các sinh viên khác kéo đến, mọi người đi tới luống cuống giữ Tô Tần lại, ngay cả Hoàng Hưng và Chu Võ cũng bị kinh động.
Lúc Chu Võ xuất hiện, bầu không khí xung quanh nhất thời giảm tới không độ. Vẻ mặt vô biểu tình của anh ta khiến đám đông run sợ, thầm nghĩ Tô Tần xui xẻo rồi, nhưng Chu Võ đảo mắt nhìn hai người một chút, chỉ thản nhiên nói: “Tới phòng làm việc của tôi.”
Tin sinh viên tài năng của học viện dược đánh người rất nhanh thì truyền lên diễn đàn, rất nhiều người hiếu kỳ, cũng có những người châm chọc.
“Bọn nhà quê tới, bản chất như vậy đấy!”
“Đây mà là sinh viên ưu tú sao! Thành tích tốt để làm cái rắm gì chứ!”
“Sao lại cấp học bổng cho người như thế! Trường bị thiếu não à!”
Đương nhiên cũng có những ý kiến bất đồng.
“Còn chưa biết xảy ra chuyện gì đã vội kết luận?”
“Tôi thấy Tô Tần là một người rất tốt, nhất định đối phương chọc cậu ấy!”
“Đâu ra cái chuyện được học bổng thì không được đánh người? Mấy người phịa ra à? Đạo lý đơn giản như vậy còn không hiểu, đúng là đám não tàn.”
Diễn đàn xôn xao hết cả lên, quần chúng tới xem đông đảo, mà lúc này cái người vừa mắng người khác não tàn kia vội tắt máy vi tính, cầm áo khoác chạy ra ngoài.
Trương Dũng Nghĩa buông tạp chí trong tay nhìn cậu ta, “Lưu Bị? Đi đâu vậy?”
“Học viện dược!”
Trương Dũng Nghĩa nâng mi, “Rốt cuộc cũng rời núi rồi sao? Tôi còn tưởng ông định đổi nghề trồng nấm.”
Lưu Bị trừng cậu ta, “Tô Tần xảy ra chuyện rồi!”
“Cái gì?!”
Bên ngoài học viện dược có mấy người không hẹn mà gặp, tin đồn này lan tới chỗ Trần Miểu, Triệu Thần, bởi vì liên quan đến xét duyệt học bổng mà Triệu Lập, Ôn Tiểu Vạn cũng đến.
Ánh mắt Triệu Thần nhìn về phía Lưu Bị có chút sâu xa, Lưu Bị xấu hổ, không dám nhìn thẳng mà đi vào trong.
Trương Dũng Nghĩa hiếu kỳ, “Triệu Thần làm sao vậy?”
“Sao?”
“Không phải bình thường ông với anh ấy rất thân nhau sao?”
“…Rất thân cái gì? Sao tôi không biết?”
Trương Dũng Nghĩa lại càng mờ mịt, “Tôi nói chứ, người anh em này, ông giấu tôi hơi nhiều chuyện rồi đấy.”
Lưu Bị bĩu môi, “Ông lo chuyện yêu đương của ông là đủ rồi.”
Trương Dũng Nghĩa có một loại ảo giác, chỉ cần nhắc tới chuyện yêu đương, vị trí của mấy anh em kết nghĩa đều rớt bụp xuống.
Cửa phòng làm việc khép hờ, ngoài cửa có một người đang đứng, là Trần Minh.
Lưu Bị đi đầu nhận ra cậu ta, kinh ngạc nói: “Gì cơ, người Tô Tần đánh là cậu sao?”
Trần Minh quay đầu lại, ánh mắt u ám, khẽ lắc đầu, chỉ chỉ vào phía bên trong.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, Triệu Lập đi tới, lễ phép giơ tay lên gõ cửa.
“Ai vậy?”
“Triệu Lập.”
“Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, mọi người lập tức kéo vào nhìn.
Chu Võ và Hoàng Hưng đều ở trong phòng làm việc, Hoàng Hưng ngồi trên ghế xoay, ánh đèn sáng chiếu tới mái tóc đen tựa như sương trắng rơi trên tóc. Gương mặt anh vẫn rất nhã nhặn, không thấy có chút giận dữ gì.
Vẻ mặt Chu Võ thì vạn năm không đổi, khoanh tay tựa lưng vào ghế, có hai người đứng trước mặt, một là Viên Kiệt mặt đầy vết thương, hai là Tô Tần mặt vô biểu tình chắp tay sau lưng.
Triệu Lập bình tĩnh nhìn qua hai người, vừa đi vào vừa nói: “Thầy, hội sinh viên phải biết rõ sự tình, chúng em cần xét xem có nên tiếp tục cấp học bổng cho Tô Tần hay không.”
Sắc mặt Trần Minh trắng nhợt, bật thốt lên: “Chuyện không liên quan tới Tô Tần, cậu ấy là vì giúp em.. Mọi người đừng rút học bổng của cậu ấy.”
Mọi người đều biết học bổng có ý nghĩa như nào với Tô Tần, Tô Tần nhíu mày, nói: “Đã làm thì phải chịu, em đánh người là sai, em sẽ nhận trừng phạt.”
Điều duy nhất khiến cậu hối hận là, đánh chưa đủ nặng.