Chương 3: Đánh bậy đánh bạ
Edit: cereniti
Âm nhạc từ loa phát thanh vang lên, hai đội bước vào trận, tiếng hoan hô của quần chúng nổi dậy. Cả sân tràn ngập tiếng cổ vũ.
Lương Ngân kích động, không chớp mắt nhìn chăm chú nhìn vào một cầu thủ áo xanh dương. Nếu như bạn thích một người, thì vô luận người đó ở đâu, bạn vẫn sẽ tìm được.
Tang Vũ quơ quơ tay trước mặt cô, từ tốn nói: "Ngân Ngân, ánh mắt cậu bây giờ có thể thiêu cháy hội trưởng đấy.".
Lương Ngân nghe cô nói như vậy, có chút thẹn thùng, lập tức liền quay đầu giả bộ tức giận đánh Tang Vũ, sau đó tiếp tục, mặt mày hớn hở, tâm trạng vui vẻ.
Mọi người hoan hô, Lương Ngân cũng hoan hô theo, chỉ cần nhìn thấy anh, lòng không khỏi hưng phấn, có lẽ đây chính là biểu thị mình thích anh rất nhiều chăng? Lương Ngân không rõ suy nghĩ của mình, tóm lại, cô cảm thấy mình thích anh đến điên đảo, yêu anh đến mê muội.
"Ngân Ngân, nét mặt của cậu vì sao luôn phấn khích đến vậy, nếu đàn anh thấy được, sẽ nghĩ cậu muốn ăn tươi nuốt sống anh ấy." Tang Vũ thật sự nhàm chán cực điểm. bèn lấy việc trêu ghẹo cô làm niềm vui.
"Tiểu Vũ ch.ết tiệt, cậu còn nói nữa, mình sẽ đem truyện cậu thích Cố Nhiên nói ra" Lương Ngân uy hϊế͙p͙ cô.
"Cậu . . độc nhất đúng là lòng dạ đàn bà mà, hừ!" Vừa nhắc tới Cố Nhiên, Tang Vũ liền không phản bác được, Lương Ngân biết đấy chính là chiếc xương sườn mềm của cô.
"Bắt đầu trận đấu rồi, mau xem! Mau xem ~!" Lương Ngân sợ Tang Vũ tức giận, cố ý nhắc nhở cô, âm điệu cuối kéo dài, cố tình làm nũng.
"Ừ." Tang Vũ ngồi thẳng, hờ hững nhìn, cô cũng không thể làm gì khác hơn ngồi xem với Lương Ngân.
Mộ Nghĩa quả nhiên là cầu thủ chủ chốt, dưới sự dẫn dặt của hắn, đại học B dẫn trước khá nhiều điểm.
"Wa, wa, wa. . . Hội trưởng thật lợi hại, ghi tới tận hai ba điểm!" Lương Ngân thật đúng là một kẻ mê muội chính hiệu, kéo tay Tang Vũ kêu to.
Cách xưng hô giữa Tang Vũ và Lương Ngân khác biệt là có lý do riêng: Tang Vũ nghĩ hắn là trợ lý cho thầy dạy tiếng Anh, cho nên gọi "đàn anh" là đúng nhất, mà Lương Ngân lại cảm thấy gọi "hội trưởng" sẽ khiến người ngoài dễ phân biệt “đẳng cấp” giữa hai người, hàm nghĩa bên trong là cô thích người tài giỏi hơn cô. Tang Vũ khi đó liền trợn trắng mắt nói, cậu xem phim thần tượng quá nhiều rồi! Lương Ngân xem thường nhìn cô, le lưỡi .
"Đúng, đúng, đàn anh thật tài giỏi !" Tang Vũ không khỏi tán thưởng.
"Đó là dĩ nhiên, mình biết hội trưởng rất lợi hại mà!" Giọng Lương Ngân ngọt lịm như một đứa trẻ con, làm cho Tang Vũ thật tức cười, nhưng vì chừa cho Lương Ngân chút lòng tự ái, cô vẫn nhịn.
Giờ nghỉ giữa trận.
"Tiểu Vũ, mình đi xem hội trưởng chút, cậu cứ ở đây chờ mình!" Lương Ngân đứng dậy, muốn đi mua mấy ly nước cho Mộ Nghĩa, bởi vì giữa trận, cô thấy Mộ Nghĩa đổ mồ hôi rất nhiều, nhìn từ nơi xa anh giống như bị mắc mưa vậy.
"Được, cậu nhớ cẩn thận đó!" Tang Vũ nháy mắt với Lương Ngân, hàm nghĩa nhớ cẩn thận sắc lang!
"Hừ." Lương Ngân xem thường nhìn cô, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Lương Ngân đi con đường mòn dọc sân vận động, mua mấy chai nước, đi tới phòng nghỉ.
Phòng nghỉ tại sân thể dục nằm dưới lòng đất cực kì âm u, Lương Ngân không khỏi rùng mình, tiếp tục đi vào bên trong, vừa đúng nghe được tiếng cười đùa của một vài nam sinh, cô âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã tìm đúng nơi.
Đến hành lang, trên tường có bảng ghi chữ hướng dẫn đường đi của phòng nghỉ đội bóng rổ, đi tới cánh cửa khép hờ bên cạnh, Lương Ngân hít một hơi thật sâu, liền giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa. Sau đó cô vừa ngẩng đầu liền phát hiện một nam sinh để trần nửa người trên.
Lương Ngân hoảng sợ giật mình, "A" một tiếng, nam sinh cũng bị giọng cô dọa sợ mất hồn, lúc này, bên trong cửa liền truyền đến tiếng cười ầm ĩ.
Có người cười đùa: "Này, Cường Tử, sao lại có em gái tới đây? Mau giới thiệu cho mọi người.” Anh em bên trong đã bắt đầu cười trộm
Lương Ngân nhìn nam sinh kia còn đang đờ đẫn, không để ý tới người bên trong, rất lễ phép nói: "Xin chào, tôi muốn tìm hội trưởng Mộ Nghĩa."
Nam sinh bị những lời này của cô kéo lại hồn phách, sau đó mở miệng to, cười nói: "A, tôi nghĩ em tới tìm ai? Ai ngờ lại tìm đội trưởng! Đội trưởng thật có “phúc lớn” mà." Sau đó lại cười ha hả, mở cửa. Lương Ngân tự động coi thường câu sau của hắn, sau đó mở cửa ra, lại thấy một đống nam sinh đang đứng, nằm, ngồi, ai nấy đều để người trần, mặt của cô lại đỏ ửng.
Lương Ngân nhanh chóng thối lui đến phía sau cửa, lại hít sâu một hớp, cố bình tĩnh lại.
"Đội trưởng, ngoài cửa có người đẹp tìm!" Người nam sinh kia vào cửa hô to.
"Mỹ nhân? Đẹp thật à?" Có nam sinh hỏi.
"Mẹ nó, rất xinh đẹp, đội trưởng rất có phúc, là Tiểu hoa khôi khoa Anh Ngữ!" Người nam sinh kia lại hâm mộ nói.
"Mẹ nó, thiệt là, hiện tại mỹ nữ đều có chủ, thật mất hứng." Một giọng khác.
Khi Mộ Nghĩa tới, trực tiếp đóng cửa lại, tránh để người ngoài tiếp tục nghe mấy lời xấu hổ bên trong.
Lương Ngân thấy Mộ Nghĩa tới, trực tiếp đến trước mặt anh, đưa bình nước tới cho anh: "Hội trưởng, cho anh!"
Mộ Nghĩa nhìn Lương Ngân, tay cầm bình nước, lòng hắn khá vui mừng nhưng cũng không lộ ra ngoài, vẫn dùng vẻ lạnh lùng thường khi: "Cám ơn em, Lương Ngân."
"Không có gì. Không có gì." Lương Ngân vội vàng khoát tay.
"Hội trưởng anh chơi thật hay!" Mộ Nghĩa đưa Lương Ngân ra khỏi phòng nghỉ, dọc đường đi hắn không nói lời nào, Lương Ngân cất tiếng, cố phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
"À, cám ơn." Mộ Nghĩa trả lời cho có, lòng Lương Ngân có chút mất mác. Cô tin tưởng Mộ Nghĩa biết cô thích hắn, nhưng, cô luôn cảm thấy hắn ưu tú đến vậy, sao có thể để ý đến cô, chỉ là, cô muốn mình có thể đến gần hắn, đứng xa xa chú ý hắn.
"Hội trưởng anh. . . Ưm." Lương Ngân vẫn chưa nói hết lời, câu sau đã bị Mộ Nghĩa nuốt xuống.
Một tay Mộ Nghĩa cầm hai bình nước, tay kia kéo hông của Lương Ngân qua, cứ như vậy môi của hắn lại chạm phải môi cô.
Bởi vì lực quá lớn, môi Lương Ngân dập trúng răng Mộ Nghĩa, cô cảm thấy có chút đau, nhưng cô hoàn toàn không giãy giụa, Mộ Nghĩa buông lỏng tay cầm nước, hai chai nước cứ thế rơi “bịch” xuống đất.
Mộ Nghĩa dẫn người, áp Lương Ngân đến trên vách tường, tay hắn sờ dọc cánh tay của cô, lành lạnh, Lương Ngân có thể cảm giác được hơi lạnh đang chạy dọc theo cánh tay mình, đó là bàn tay mà Mộ Nghĩa vừa cầm hai chai nước.
Bốn cánh môi dán chặt với nhau, Mộ Nghĩa bắt đầu càn rỡ chiếm đoạt, lưỡi của hắn nhẹ nhàng gỡ mở hàm răng của Lương Ngân, trơn trượt đi vào.
Tay Lương Ngân hiện tai bị áp chế ở trên tường, hơi lạnh truyền đến khắp cánh tay, cô không khỏi run rẩy, khi lưỡi Mộ Nghĩa chạm vào lưỡi của cô, cô chỉ cảm thấy một tiếng “oanh” truyền bên trong đầu, giống như thứ gì đó bị nổ tung, trí óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Mộ Nghĩa hôn Lương Ngân, tay mới vừa chạm được trên vai cô, lại để xuống, hình như chính hắn lại cảm thấy rất mâu thuẫn, lại nhấc lên, trực tiếp trùm lại đôi mắt trợn to của Lương Ngân.
Lương Ngân ngẩn ra, như hiểu ý tứ của hắn, lập tức nhắm nghiền mắt lại, tiếp tục hưởng thụ loại cảm giác ướt lạnh này, hô hấp cũng không dám, hệt như đang bị vị ngọt hành hạ.
"Khụ, khụ, khụ. . ." Một hồi âm thanh ho khan cắt đứt nụ hôn mãnh liệt của hai người.