Chương 20: Bình thản là phúc
Buổi tối bốn người Lương Ngân về nhà ăn cơm đều là phân công chia đều, ví dụ ai về trước thì làm đồ ăn trước , sau đó gần như mỗi tuần đều có hai lần cơ hội như vậy. Nhưng mà gần đây, xét thấy mọi người đều bận rộn, tính đảm đan của Lương Ngân lại trỗi dậy, sau khi trở về nhà trước tiên làm cơm xong, rồi xuống cửa hàng dọn dẹp đồ một chút chuẩn bị đóng cửa. Có lúc , Lương Ngôn cũng sẽ ở lại cùng các chị một đêm, lúc đó công việc của Lương Ngân lập tức sẽ ít đi một chút.
Tang Vũ là người trở về đầu tiên , vẻ mặt mệt mỏi, tinh thần sa sút.
" Tang Vũ , cậu về rồi à! Có mệt không vậy?" Lương Ngân cũng không để ý bản thân bận rộn cả ngày, vội vàng hỏi thăm Tang Vũ , gần đây cuộc sống của Tang Vũ không được tốt, cô phải giúp đỡ cô ấy mới được.
" Ngân Ngân, mình không muốn thi nghiên cứu sinh hơn nữa càng không muốn " anh ấy " đi ." "Anh ấy" mà Tang Vũ chỉ chính là Cố Nhiên.
" Tiểu Vũ, cậu..... nếu như cậu không muốn anh ấy đi lập tức cùng anh ấy nói đi! Cậu như thế này , mình rất đau lòng." Lương Ngân ôm lấy Tang Vũ, vỗ lưng cô an ủi.
" Mình không thể nói được, đây là cơ hội tốt đối với anh ấy, mình không thể nói." Thật ra nói rồi thì phải làm thế nào đây? Cô có tư cách gì đi thích quý công tử có bối cảnh gia đình tốt như vậy chứ ? Lại không có lí do gì không cho người ta đi ? Lòng Tang Vũ thật sự rất đau.
" Haiz ! " Lương Ngân chỉ có thể thở dài , cô cũng không biết như thế nào cho phải nữa.
" Ngân Ngân, bọn họ đã về chưa?" Văn Tiêu Nghệ vừa vào phòng thay đôi dép lê đã ngửi thấy mùi đồ ăn, nhìn thấy Lương Ngân đang ở phòng khách đọc sách.
" Tiểu Vũ đã về rồi, cậu ấy đi ngủ trước , gần đây trạng thái của cậu ấy không tốt lắm, cơm tối cũng không có ăn nữa! " Lương Ngân nói xong trong lòng không khỏi thở dài.
" Lại không ăn cơm tối, cậu ấy nếu thích Cố Nhiên như vậy thì thổ lộ đi chứ. Ít ra còn có cơ hội! Lúc đầu khi mình thích Nhậm Nghĩa cũng như vậy, cứ giấu ở trong lòng thật là khó chịu , sau này nói ra thì tốt rồi." Văn Tiêu Nghệ rất ngây thơ.
" Tiểu Vũ nghĩ chưa thông thôi!"
Trong lòng mỗi người đều có một phòng tuyến như vậy, bất luận ai cũng không thể tiến vào chiếm giữ, vì vậy bọn họ hiểu Tang Vũ, chỉ có thể cổ vũ cho cô.
Đàm Cẩm Niên trở về liền ngã mình trên ghế sô pha hét to: "Âu Dương Húc ch.ết tiệt, khốn kiếp, lưu manh, Sát Thiên Đao đấy! Mình muốn giết anh ta rồi!"
"Trời ạ, Cẩm Niên mình thật không biết cậu là người thô lỗ như vậy, cậu có thể bớt thô lỗ không?" Văn Tiêu Nghệ trêu chọc cô.
"Các cậu không biết đâu Âu Dương Húc tìm mình khắp nơi, án lệ của mình mấy ngày xắp tới đều bị anh ta làm loạn cả lên, trời ạ!" Mình muốn bóp ch.ết anh ta.
Cẩm Niên, Âu Dương người đó hoàn hảo mà, thời gian chúng ta ở lớp anh ta cũng rất lịch sự, nữ sinh lớp mình đều nói anh ta là hòa thượng chuyển thế, không cùng nữ sinh nói chuyện bao giờ. Các cậu hôm nay như vậy... Có lẽ nói không chừng sẽ có chút phát triển nha ...!" Lương Ngân cố ý kéo dài chữ cuối cùng ra chọc cô.
"Quên đi, nếu MR. RIGHTER của mình thật sự chính là anh ta, mình không chừng phải tổn thọ 10 năm rồi, ăn cơm đi, Tiểu Vũ đâu?"
Lương Ngân cùng Văn Tiêu Nghệ hai người ngủ một tư thế, mọi người liền im lặng, lặng lẽ ăn cơm, sau đó ai bận việc nấy.
Lương Ngân cuộc sống tiếp tục gợn sóng cũng chẳng sao, gió êm sóng lặng, bình thản là phúc.
Thời tiết tháng mười hai không thể so với thời tiết tháng chín, buổi sáng lúc rời khỏi giường Lương Ngân cảm thấy một bên mũi của mình đã không thông, hô hấp khó chịu vô cùng, sau khi tắm rửa xong cô liền hắt xì ba lần, cô hướng về gương nhìn thấy mặt cô ửng hồng không bình thường, xem ra cô đã bị cảm rồi.
Lúc ra cửa cố ý trùm vào áo lông, đồng thời lại mặc áo khoác, mới cùng Tang Vũ trở lại trường học cho tới trưa, thời gian còn lại Tang Vũ phải đi thư viện ôn tập, cô thu xếp về trước để trông tiệm, lại tiếp tục đi đến lớp ôn luyện.
Trên đường đi có tuyết đọng, đi lên kẽo kẹt kẽo kẹt, mọi người vốn bước đi không giống nhau, hình như đi ra âm thanh rất hài hòa, hòa lẫn, Lương Ngân vừa đi vừa hưởng thụ con đường hòa âm.
Vệ Nam vừa cắm chìa khóa vào trong ổ liền nhìn thấy quệt màu lam, cô chải cái đuôi ngựa thật cao, lúc này đi bộ rất không đàng hoàng, một hồi đi mau, một hồi đi thong thả, một hồi nữa sôi nổi, hoạt bát cực kỳ, Vệ Nam cứ như vậy nhìn cô, ngây người một hồi, đến khi cô đi xa mới kịp phản ứng, vội vàng di chuyển xe đuổi kịp cái màu lam kia.
"Lương Ngân!" Lương Ngân lên tiếng trả lời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc xe Lexus màu đen cửa kính xe mở ra, nhìn lộ ra nửa người trên của Vệ Nam, sau đó Lương Ngân cười híp mắt đi tới.
"Anh Vệ Nam." Nghe tiếng gọi này trong lòng Vệ Nam cảm thấy ngọt ngào.
"Anh làm sao đến nơi này ?" Lương Ngân hỏi.
"À, anh đưa em gái của bạn." Trình Dĩ Mạt em gái của Trình Mạt Nhiễm, tiểu quỷ khó chơi thích anh. Nhưng trước giờ Vệ Nam là một người ít lời, cũng chưa nói nhiều như vậy.
"Lên xe , anh đưa em đi về." Vệ Nam nghĩ tiểu nha đầu này nhất định là trở về cửa tiệm của cô.
"Không cần anh Vệ Nam, em tự ngồi xe buýt trở về cũng được rồi, anh mau trở lại công ty đi, anh là người bận rộn mà!" Lương Ngân thỉnh thoảng cười híp mắt, Vệ Nam cảm thấy nụ cười của cô cực kỳ ấm áp.
"Anh không trở về công ty , hôm nay anh nghĩ phép, mau tới , lên xe, nếu không một lúc sau giao thông nhất định sẽ tắc nghẽn." Vệ Nam mở cửa xe cho cô. Phía sau xe chủ xe đã bắt đầu ấn còi rồi.
Lương Ngân vội vàng ngồi lên , tránh khỏi phía sau chủ xe hỗn loạn.
"Về cửa tiệm sao?" Vệ Nam khởi động xe.
"Dạ! trước tiên về nơi đó."
"Lát nữa em còn muốn đi ra ngoài sao?" Vệ Nam hỏi cô vấn đề đó.
" À , buổi chiều em còn phải dạy học sinh." Lương Ngân thành thật trả lời.
"Hả? em có học sinh sao?" Cô gái này thật không đơn giản.
"Không tính là vậy, là giáo sư nhận nhiều lớp thi vào trường cao đẳng Anh ngữ không thể dạy xuể, liền giới thiệu em dạy, thuận tiện em kiếm thêm chút tiền thôi, hi hi." Lương Ngân nói đến học sinh nét mặt cô liền khôi phục vẻ nghịch ngợm, Vệ Nam nhìn cô gò má ửng hồng nhất thời ngơ ngẫn.
"À." Vệ Nam vội thu hồi ánh mắt, trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Lương Ngân thật không chịu nổi sự im lặng như vậy, liền muốn thay đổi không khí.
"Anh Vệ Nam, em đố anh một câu!" Lúc này, xe đã đi vào đường ngoại thành của thành phố B.
"À, được."
"Anh nói trên thế giới động vật nào cao nhất.” Ặc, được trả lời ba lần." Lương Ngân nghiêng mình nhìn vệ Nam hỏi.
"Hươu cao cổ... Voi... Tinh tinh." Vệ Nam trả lời.
"Ha ha , sai rồi, là heo, sói cái, ong vò vẽ." Lương Ngân cười ha ha trả lời anh.
"Vì sao?" Vệ Nam có chút không rõ nên.
"Bởi vì Everest thôi! Ha ha, Vệ Nam anh ngốc quá! Lương Ngân vỗ tay giống như một đứa con nít.
"Ha ha." Vệ Nam thật sự không cảm thấy buồn cười, tiểu nha đầu này là đang giễu cợt anh.
Lúc này, xe đã đến trước cửa hàng Khuê Mật Ô Vuông, Lương Ngân nói anh chờ ở bên ngoài. Nhìn chị từ trong xe của Vệ Nam bước ra.
"Chị ,chị về rồi!" Sau đó nhìn Vệ Nam gật đầu cười nói:"Anh Vệ Nam." Vệ Nam cũng cười đáp lại cô, anh phát hiện Lương Ngôn còn thích cười hơn so với Lương Ngân. Bởi vì Lương Ngân những lúc vui vẻ mới có thể cười híp mắt, còn dáng vẻ Lương Ngôn khi nói vẫn có thể cười tủm tỉm, hai chị em nhiều chỗ có chút giống nhau.
"Anh Vệ Nam, vào trong ngồi đi!" Lương Ngân giống tiểu chủ nhân mời anh vào nhà.
Không được, anh còn có một số việc." Vệ Nam tạm biệt hai chị em, sau liền lái xe đi.
Lương Ngân dường như không nghỉ ngơi, học sinh của lớp ôn luyện gọi điện thoại đến nói: "Hàn Tô đánh nhau cùng người ta." Lương Ngân nghe nói vậy, liền chặn xe taxi chạy đến lớp ôn luyện.
Lúc mà Lương Ngân đến lớp ôn luyện, Hàn Tô đang ở cùng với Nhân Nữu, xung quanh không có một người nào dám lên tiếng ngăn cản, mấy nữ sinh nhìn thấy Lương Ngân tới, liền vội vàng đến bên cô nói: "Cô Lương, cô mau nhìn xem đi, Hàn Tô muốn đánh ch.ết người."
Lương Ngân vỗ tay mấy nữ sinh , phải đi can ngăn.
"Hàn Tô, em mau buông tay!" Lương Ngân chạy đến phía trước, kéo Hàn Tô đang muốn đập xuống quả đấm, lúc này Hàn Tô như một con báo hung dữ, trong ánh mắt đỏ rực, giống như muốn giết người phía dưới.
"Cứu mạng, Cô lương." Cậu con trai phía dưới HànTô thấy cứu tinh đến, bất luận hắn cầu xin tha thứ thế nào, HànTô cũng không buông tay ra, hiện tại mặt mình nhất định sưng như cái bánh bao rồi.
"Hàn Tô , em nghe lời, nhanh lên, cậu ấy cũng sắp bị em đánh ch.ết rồi, em nếu không đứng lên, cô sẽ không để ý đến em." Lương Ngân dùng cách đe dọa.
Hàn Tô vừa nghe Lương Ngân uy hϊế͙p͙, liền lập tức dao động, lúc này Lương Ngân trong lòng rất sợ, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh buông cánh tay Hàn Tô ra, đứng dậy đi ra.
"Lương Ngân, đừng đi, em không đánh." Hàn Tô vội vàng đứng lên giữ chặt Lương Ngân.
Bị đánh cậu con trai đã được đưa đi phòng cấp cứu, Hàn Tô cùng Lương Ngân trở về văn phòng, mấy nữ sinh cầu cạnh cũng theo đuôi hai người.
Một cô gái thích Hàn Tô kéo tay Lương Ngân nói: "Cô Lương, cô đừng trách Hàn tô, cậu ta không phải cố ý, là Trịnh Đông khiêu khích trước... Nói rất nhiều lời khó nghe, HànTô tức giận mới cùng cậu ấy đánh nhau." Cô gái nghẹn ngào nói, Lương Ngân nghe chấn động, Hàn Tô này vẫn thật thích mình.
"Cô biết rồi, Hạ Phỉ, các em về trước đi, cô biết nên làm như thế nào, em yên tâm, cô sẽ không phạt cậu ấy đâu." Lương Ngân khuyên nhủ trước.
Văn phòng những giáo viên khác đều lên lớp dạy, chỉ còn lại Lương Ngân cùng Hàn Tô đứng cúi đầu vào tường.
"Nói đi!" Lương Ngân ngồi đối diện nhìn Hàn Tô vẫn cúi đầu.
Hàn Tô ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, lại cúi đầu, hờn dỗi nói: "Tùy cô muốn xử phạt thế nào, em đều nhận."
Lương Ngân vừa nghe, liền vui vẻ, cậu bé này sao lại bướng như vậy?
"Cô cười cái gì?" Hàn Tô nghe cô cười , trong lòng có chút không vui. Mình liều mạng vì cô ấy mà cô lại cười dễ dàng như vậy.
“Hàn Tô, cậu vẫn còn nhỏ, huống hồ gì cô cũng là giáo viên của em, giữa chúng ta không chỉ là vấn đề tuổi tác, em biết không?" Lương Ngân cố gắng giảng giải cho cậu ta.
"Vậy thì thế nào, chỉ cần em thích chưa chắc không chiếm được, hơn nữa em cũng không thể phủ nhận là em thích cô chẳng phải sao?" Hàn Tô thẳng thắng đưa ra lý do.
"Cô thích em, nhưng không phải loại thích này, thích cũng phân ra nhiều loại !"
"Cô không cần nói nhiều như vậy, đợi sau này em có năng lực, thì cô sẽ làm bạn gái của em, đây là chính miệng cô đồng ý." Hàn Tô chính là không bỏ ý định.
"Cậu bé này sao lại bướng bỉnh như vậy hả."
"Tốt lắm, em đi về, em sẽ viết kiểm điểm đưa cho cô, cô nhất định phải chờ em!" Hàn Tô cuối cùng nói một câu kiên định, sau đó bước đi khỏi văn phòng.