Chương 50-1: Kết thúc (1)
"Bộp..." Vừa đi đến nửa ra khỏi phòng, không hiểu sao chiếc gối từ đâu bay tới chọi vô đầu Tuấn Khải khiến anh dừng bước nhưng người vẫn không quay lại.
"Vương Tuấn Khải!..." Giọng Linh vang lên gọi tên anh. Lúc này thì anh mới giật mình liền quay người lại.
Linh ngồi trên giường nở nụ cười tươi rói hướng về phía anh, cả Thế Anh cũng vậy, ngồi cạnh Linh mỉm cười.
"Tuấn Khải, anh định để em ở đây làm dâu nhà họ Hoàng thật hả?" Linh tắt nụ cười, chau mày với vẻ đáng yêu nói với Tuấn Khải. Anh đứng chôn chân ở đó không hiểu chuyện gì cả, mồm há hốc ra nhìn Linh với ánh mắt khó hiểu. Mọi chuyện vầy là sao chứ?
"Sao thế?...Em nhớ lại hết rồi, vậy anh để em làm vợ Thế Anh nhé!" Linh cười cười tỏ ý trêu trọc Tuấn Khải. Lúc này mà cô còn trêu anh, cô không để ý khuôn mặt méo mó, nhăn lại hay cố tình không quan tâm mà đi trêu anh được. Tuấn Khải nghe xong câu này, niểm vui sướng từ đâu ùa đến ập vào người anh đẩy lùi cái đau khổ vừa nãy. Tuấn Khải liền chạy đến bên giường ôm lấy Linh, siết chặt cô trong vòng tay mình. Cô bị siết chặt như thế hơi đau nhưng cô chẳng phàn nàn gì, cô vòng tay mình ra sau lưng anh đáp trả cái ôm của anh.
"Anh nhớ em lắm đấy! Thật tốt khi em nhớ lại!" Tuấn Khải nới lỏng tay mình vì biết mình siết chặt cô như thế sẽ làm đau cô, anh dịu dàng nói. Linh không nói gì cô chỉ dụi dụi đầu vào ngực anh như một con mèo ngoãn ngoãn.
Thế Anh lặng lẽ mỉm cười nhìn Linh và Tuấn Khải, thầm chúc mừng cho hai người họ khi đã trở về bên nhau rồi ra khỏi phòng, anh không muốn làm phiền không gian riêng tư của họ.
"Vừa nãy là em với Thế Anh đùa anh sao?" Tuấn Khải trong người đang rất vui nhưng tự nhiên nghĩ đến chuyện vừa nãy khiến anh pha chút bực tức buông nhẹ người cô ra hỏi.
"Rõ ràng như thế mà anh còn hỏi hả? Trông mặt anh lúc vào phòng méo mó đến nỗi em phải cố nhịn cười. Em làm việc để trừng trị anh tội dám để em ở đây." Nụ cười tinh nghịch nở trên môi Linh, cô rất là khoái chí khi lừa được Khải chuyện vừa nãy.
"Hừ...Em thật quá đáng. Vì tốt cho em nên bất đắc dĩ anh mới để em cho Thế Anh chăm sóc..Có biết lúc đó cảm giác của anh như thế nào không?" Tuấn Khải phẫn nộ, anh nhăn mặt lên nói rồi quay đi chỗ khác không thèm nhìn Linh.
"Ơ...Thôi mà! Đừng giận em nữa! Cho em xin lỗi nha nha nha nha!" Linh làm vẻ mặt đáng thương, mắt chớp chớp, long lanh giựt giựt tay áo Khải. Đây là lần đầu tiên cô làm nũng với người khác, vẻ đáng yêu của cô khiến Khải mềm lòng, trông cô như đang câu dẫn người khác vậy.
"Hừ...Lần này anh tạm tha đấy! Để hôm sau anh phạt em...À, giờ anh biết em mới chính là người sinh ra Lực Hấp Dẫn." Tuấn Khải không cưỡng lại được vẻ đáng yêu của cô mà quay ra cười tươi để lộ chiếc răng khểnh, tiện tay nhéo mũi Linh cái.
"Hi hi..."
"À...Làm sao em nhớ lại được thế?"
"Tại vì em nghe được cuộc nói chuyện của anh với Thế Anh có nói rằng em là bạn gái anh, lúc đó em hơi sốc, không hiểu hai anh đang nói gì, em liền tìm kiếm thông tin trên mạng về bạn gái của anh. Thông tin đương nhiên là có nhắc tới em, em rất chi là khó hiểu, muốn hỏi sự việc ra sao nhưng lại muốn tự tìm hiểu. Sau đó đầu em có cái gì đó cảm giác cần phải nhớ ra nhưng càng cố nhớ lại càng đau nên chắc tại em ép mình quá khiến ngất đi. Trong lúc bất tỉnh, một giấc mơ lạ tái hiện lại vài việc trước kia, nó không chi tiết lắm, nó như một cuốn phim tua nhanh vậy. Em thức giấc và nhớ ra tất cả nhờ giấc mơ đó." Linh bắt đầu giải thích cho Khải nghe về việc tại sao cô lấy lại được kí ức của mình. Giọng cô đều đều vang lên khắp căn phòng.
"Thật mệt cho em khi tìm lại kí ức...Thôi em thu dọn đồ đạc đi nha! Anh còn đưa về nhà." Tuấn Khải chăm chú nghe xong rồi thấy thương cô vì cô phải chịu mệt mỏi như thế. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc với ánh nhìn trìu mến, luyến tiếc không muốn xa cô, đứng dậy để cô xếp đồ.
"Dạ!"
Anh toan ra khỏi phòng nhưng nhân lúc Linh không chú ý tới anh, với chiếc vali để dọn đồ thì anh hôn chụt một cái lên chiếc má phớt hồng của cô rồi đi nhanh ra khỏi phòng. Linh hơi giật mình nhưng cũng mỉm cười e thẹn nhìn theo bóng lưng Tuấn Khải.
"Cạch..."
Tuấn Khải bước ra ngoài phòng khách nhìn thấy Thế Anh đang ngồi trầm ngâm trên ghế sofa liền ngồi xuống bên cạnh. Thế Anh không phản ứng gì, mắt anh vẫn nhìn đi hướng khác vào khoảng không vô định.
"Cảm ơn anh vì đã chăm sóc Linh giúp tôi!" Tuấn Khải lên tiếng.
"Không có gì phải cảm ơn đâu. Linh là người con gái tôi yêu nhất mà, tôi có thể chăm sóc cô ấy cả đời cũng được...Nhưng giờ cô ấy chọn anh rồi mà ngay từ đầu tôi cũng có được chọn đâu." Thê Anh cười nhạt.
"Lúc trước tôi thấy con người anh không được đàng hoàng...Giờ tôi mới thấy anh rất tốt! Cho tôi xin lỗi về mấy chuyện trước kia tôi nghĩ xấu về anh." Giọng Khải trầm ấm vang lên. Thế Anh bên cạnh lặng im lắng nghe từng lời Khải nói.
"Không sao! Hãy nhớ tôi thua anh ở việc không dành được tình yêu của Linh nhưng không có nghĩa mấy chuyện khác tôi thua anh đâu. Hứa với tôi, chăm sóc cô ấy thật tốt vào." Thế Anh ngồi thẳng dậy, chìa tay ra chiếc mặt Tuấn Khải. Tuấn Khải cười, anh đưa tay mình ta đập nhẹ vào tay Thế Anh.
"Chắc chắn tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy cả đời! Tôi sẽ chờ xem anh sẽ hơn tôi ở việc gì?" Khải nhe răng cười nhìn Thế Anh, Thế Anh cũng gật gật đầu mỉm cười lại.
Vừa lúc đó, Linh kéo vali đi ra, quần áo đã thay và tóc cũng chải. Cô mặc một chiếc váy trễ vai màu trắng, ngắn tới đầu gối, mái tóc xoăn đuôi màu hạt dẻ quen thuộc vẫn xõa ra. Nhìn thấy Thế Anh và Tuấn Khải đang ngồi trên sofa, cô tươi cười đi đến.
"Hai người nói chuyện gì đấy?" Linh kéo vali tới trước mặt hai kẻ kia hỏi.
"Chuyện vặt ấy mà...Thôi chúng tôi phải về đây." Tuấn Khải trả lời cô rồi đứng dậy quay ra nói với Thế Anh.
"Tôi ra tiễn hai người..." Thế Anh gật nhẹ đầu, đứng dậy. Ba người lần lượt đi ra ngoài cổng.
"Cảm ơn anh trong suốt thời gian qua!" Ra đến cổng, Linh quay người lại hướng ánh mắt biết ơn về phía Thế Anh.
"Không có gì đâu! Nay không biết là ngày gì mà được cảm ơn lắm quá." Thế Anh bật cười, liếc sang Tuấn Khải.
"Ha..ha" Tuấn Khải cười trừ khi nhận được ánh mắt của Thế Anh. Xa xa tiếng máy ảnh vang lên tách tách, chụp toàn bộ ảnh ba người đứng nói chuyện tươi cười với nhau.
------------------------------------------------------------------------------------
Linh như con chim sáo, vừa xuống xe đã chạy thẳng vào nhà nơi mà Đình Đình, Tử Vy, Vương Nguyên và Thiên Tỉ đang ngồi chơi, kệ cho Tuấn Khải phải kéo hành lý của cô vào sau.
"Tada...Xem ai về rồi đây nè!" Cô nhẹ nhàng đi đến từ sau nên cả bọn không ai để ý, cô vỗ vai Tử Vy một cái rồi reo lên vui vẻ.
Người thì đang đắm chìm trong trò chơi điện tử, người thì vừa nghe nhạc vừa lướt weibo, người thì xem tivi,...tất cả đều giật mình quay ra sau.
"Linh? Sao cậu lại ở đây?" Đình Đình ngơ ngác nhìn Linh, thắc mắc không hiểu vì sao Linh lại ở đây giờ này.
"Cậu đến đây chơi à? Ngồi xuống đây với bọn tớ." Tử Vy niềm nở cười, mời Linh ngồi xuống.
"Chào em! Đến chơi với Đình Đình và Tử Vy hả? Anh là Vương Nguyên, mời em ngồi chơi." Vương Nguyên ngẩng lên, cũng giống như Đình Đình và Tử Vy, tưởng Linh tới đây chơi nên coi Linh như khách. Từ lúc Linh tỉnh lại tới giờ chưa gặp với nói chuyện cùng cô lần nào nên Vương Nguyên nghĩ Linh chưa biết anh nên tiện thể anh chào cô giới thiệu tên mình luôn.
"Em cứ tự nhiên. Anh là Thiên Tỉ." Thiên Tỉ cũng như Vương Nguyên, đứng dậy, lấy cốc rót nước cho Linh.
Ài, xem ra không một ai biết Linh đã nhớ lại được tất cả, khiến niềm vui vừa nãy của cô lớn như thế nào đã bị dập tắt đi mất một nửa.
"Ơ kìa! Sao mọi người coi em như khách hết vậy trời? Nhớ lại hết rồi nhé! Trở về với mọi người rồi đây!"
"Thật sao? Oa vui quá!" Đình Đình sung sướng giật tai nghe, vứt chiếc điện thoại không thương tiếc xuống ghế đứng dậy ôm chầm lấy Linh. Tử Vy cũng thế, cô bậy dậy nhanh như lò xò, nhào tới hai người kia nhập hội. Ba cô ôm nhau nhẩy tưng tưng...Vương Nguyên với Thiên Tỉ load từng câu nói của Linh xong cười vui vẻ nhìn ba cô. Trong suốt thời gian Linh vắng bóng, giờ đã trở lại khiến không khí vui tươi hẳn lên.
"Mọi chuyện tốt đẹp quá rồi nhỉ?" Vương Nguyên quay sang nói với Thiên Tỉ. Thiên Tỉ cao lãnh không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu, trong mắt tỏ rõ niềm vui.
Khải lạch cạch kéo hành lý của Linh vào thấy cảnh trước mắt mình thấy thật hạnh phúc khi tất cả mọi người đã đông đủ.
Bà Hồng với ông Kiệt lúc đó đang trên tầng, khi thấy tiếng cười nói vui vẻ của cả bọn nên xuống xem thử chuyện gì vui vậy...
"Linh đấy hả cháu?" Bà Hồng mừng rỡ đi xuống khi thấy Linh đang ngồi hàn huyên với cả bọn.
"Bác gái...bác trai!" Linh thấy bà Hồng và ông Kiệt liền chạy đến ôm lấy rồi cúi chào ông Kiệt.
Linh vì hợp đồng của căn nhà kia đã hủy nên giờ ở lại nhà Khải. Tin tức cô nhớ lại và trở về nhà anh sống ngay đêm hôm đó đã được cập nhật, dường như cánh báo trí đánh hơi được rất nhanh nhất cử nhất động của một Idol nổi tiếng như anh. Nhưng việc Linh ở nhà Thế Anh thì bị lộ ra ngoài khiến cộng đồng Tứ Diệp Thảo kinh ngạc. May là Tuấn Khải điềm tĩnh giải thích rõ mọi chuyện và đính chính lại rằng Thế Anh là người tốt, anh gửi Linh ở đấy để tránh ồn ào khi ở bên anh nên chuyện đó coi như được êm xuôi tuy trong vòng mấy ngày qua nó đã gây mưa, gây gió. Các bài báo mới chỉ đăng được ít phút mà đã đứng đầu các trang web tin tức, lượt đọc vượt cả mấy bài báo đăng từ mấy ngày trước.
Dương Thiên Lam, Lục Ánh Tuyết và Lục Ánh Nguyệt đang sống bình thản qua ngày sau cái hôm kinh hoàng bị phát hiện đột nhập vào nhà Khải đến giờ lại kinh hãi một lần nữa. Đọc cái tiêu đề bài báo "Linh-Bạn gái Vương Tuấn Khải tìm lại được trí nhớ" không thôi đã khiến Dương Thiên Lam với hai đứa em mình tái mét mặt và toát mồ hôi hột. Việc lần trước khi nhận tội với Khải xong tưởng anh sẽ trình báo với công an nhưng không thấy động tĩnh gì nên Thiên Lam nghĩ anh chưa có bằng chứng xác thực nên nhẹ nhõm được mấy ngày, giờ thấy tin dữ trước mặt...Cô ta sợ Linh sẽ đi khai báo vì cô vừa là nhân chứng vừa là nạn nhận của tai nạn lần trước.
---------------------------------------------------------
Dần dần 2 ngày trôi qua yên bình đối với Dương Thiên Lam, Lục Ánh Tuyết và Lục Ánh Nguyệt, đi học cũng không thấy có động tĩnh gì nhưng luôn phải tránh mặt Linh, Đình Đình, Tử Vy. Tuy thấy bình lặng như thế mà lòng không hề yên tâm, luôn lo ngay ngáy, cảm giác sắp có chuyện xảy ra. Sự lo lắng đó cũng không phải thừa, đến lúc gặp chuyện chẳng lành, giác quan thứ 6 của con người đúng là lúc nào cũng nhạy lên.
------------------------------------------------
"Ba cô Dương Thiên Lam, Lục Ánh Tuyết, Lục Ánh Nguyệt xin theo chúng tôi về sở lấy lời khai. Chúng tôi vừa nhận được đơn khai báo cô Thiên Lam có hành vi gây thương tích cho người khác và Ánh Nguyệt, Ánh Tuyết là đồng phạm bao che..." Cảnh sát ập vào nhà Thiên Lam bất ngờ, giơ tấm thẻ hành nghề lên trước mặt cả ba, dõng dạc ra lệnh. Cả ba giật mình khiếp đảm, cái ngày khủng khiếp nhất đời ba người có lẽ là khi nghe xong lời thông báo đó.
Sự việc đó đã gây chấn động dư luận mạng và cộng đồng Tứ Diệp Thảo. Nhờ sự bào chữa của luật sư và Linh lên tiếng nói đỡ để giảm nhẹ tội cho Thiên Lam thêm cả việc bố Thiên Lam chạy án nên cả 3 không phải đi tù. Thế nhưng 3 người từ đó bị tảy chay bởi các Tứ Diệp Thảo, từ xưa đã gây ấn tượng không tốt với những người xung quanh vì tính khí đanh đá của Dương Thiên Lam, giờ thì khiến ai gặp cũng ghét ba người đó...
_________________________________________________
5 năm sau...
Ngày tốt nghiệp đại học của Linh, Đình Đình và Tử Vy cũng đã đến. Không khí của buổi lễ trang trọng, uy nghi, hồi hộp của những sinh viên năm cuối chờ nhận được bằng tốt nghiệp và cũng có phần luyến tiếc khi phải xa ngôi trường thân yêu gắn bó suốt nhiều năm qua. TFBOYS đặc biệt hôm đó xin nghỉ để đi dự buổi lễ tốt nghiệp của ba cô, các Tứ Diệp Thảo biết được cũng tập trung khá đông ở trước trường để gặp thần tượng của họ, vừa hay có thể nhìn ba người người con gái may mắn nhất trên đời này đối với họ tốt nghiệp đại học.
Buổi lễ tốt nghiệp kết thúc tốt đẹp, Linh, Đình Đình và Tử Vy rạng rỡ cầm bằng tốt nghiệp chụp ảnh kỉ niệm cùng bạn bè, thầy cô...Tiếng reo hò của những học sinh tốt nghiệp vang vọng khắp trường. Trên nền trời xanh xanh, mây trắng bay nhè nhẹ được nhuộm một góc đủ màu sắc cầu vồng bởi những quả bóng bay xanh, đỏ, tím, vàng của tất cả học sinh trường thả lên.
Ôm bằng tốt nghiệp trên tay, vừa nói chuyện vừa đi bên nhau ra đến cổng trường học thì ba cô đã thấy hình dáng quen thuộc của ba anh đứng trước xe ô tô màu đen sang trọng vẫy tay cười chờ ba cô. Ba cô nhìn nhau rồi cười tiến nhanh về phía ba anh...
"Hôm nay chúng ta đi xem phim chứ?" Thiên Tỉ giơ tay cầm 6 chiếc vé xem phim lên, xòe ra trước mặt ba cô. Ba cô nhíu mày nhìn tấm vé xem phim trên tay Thiên Tỉ.
"Không đồng ý thì vẫn phải đi. Bọn anh đã mất công mãi mới tìm được phim hay đấy." Vương Nguyên khua khua tay trước mặt làm vẻ mặt nghiêm nghị.
"Được thôi! Lâu rồi em chưa đi xem phim." Tử Vy nhỉ nhảnh kéo tay Thiên Tỉ, dựa vào vai anh vẻ thích thú, tay không quên lấy một tấm vé xem thử tên phim.
Linh và Đình Đình mỉm cười gật gù đồng ý, đi xem phim hay đi đâu không quan trọng miễn là cả bọn được ở bên nhau là được. Đình Đình theo Tử Vy, cũng đưa tay lấy hai tấm, một tấm đưa cho Linh đế xem xét.
"ỦA?" Ba cô nhất tề đồng thanh, tròn xoe mắt khi đọc mấy dòng chữ trên tấm vé. Nhìn vé mặt không hiểu gì của ba cô khiến ba anh phì cười.
"Sao tên phim lại là "Xem rồi biết"?" Tử Vy đưa ánh mắt thắc mắc lên quét quanh khuôn mặt ba anh.
"Nội dung thì không được giới thiệu, poster hình nhân vật thì không thấy. Các anh chọn phim kiểu gì thế?" Linh nhíu mày lật qua lật lại cái vé xem phim mà mình cầm trên tay.
"Ầy! Bọn anh thấy nó bí ẩn vậy mới hay. Cứ đi xem rồi biết!... Bác tài, dừng xe ở chỗ này cho bọn cháu..." Tuấn Khải trả lời Linh và quay ra nói với bác tài xế xe rồi giữ lấy ba chiếc vé cho ba anh.
"Dừng đây làm gì thế?" Đình Đình ngó khung cảnh bên ngoài cửa xe rồi hỏi.
"Bọn anh có chút việc, các em cứ về trước đi...Bác tài! Nhờ bác cả!" Vương Nguyên trả lời Đình Đình với nụ cười bí ẩn, rồi gọi bác tài, nháy mắt một cái. Bác tài xế xe không trả lời, nhận được ánh mắt của anh liền cười cười gật gù đầu.
"Các anh đi còn về sớm đấy. 6 giờ tối chiếu, giờ là 4 giờ chiều rồi." Tử Vy giơ tay đeo đồng hồ lên xem rồi nhắc nhở ba anh.
"Về muộn mà trễ hẹn đừng trách em đấy Vương Nguyên!" Đình Đình liếc Vương Nguyên khi anh nhảy xuống xe.
"Biết rồi! Không cần em nhắc!" Vương Nguyên tiện tay nhéo mũi Đình Đình một cái rồi nhảy xuống xe. Đình Đình bị nhéo bất ngờ liền lườm Vương Nguyên một cái.
Mở cửa bước vào nhà, ba cô ngạc nhiên khi thấy ba hộp quà to đùng để trước bàn, mỗi hộp quà đều ghi tên người nhận là Linh, Đình Đình, Tử Vy theo thứ tự từ trái qua phải. Ba cô tò mò liền mở ba hộp quà ra, bên trong là ba chiếc váy trắng rất đẹp, hoa văn giản dị không cầu kì nhưng rất tinh tế. Thắc mắc không hiểu chuyện gì, định liếc sang hỏi nhau thì cũng chỉ nhận lại ánh mắt ngơ ngác của đối phương. Đang còn lơ ngơ không biết chuyện gì thì tiếng bác tài xế xe vang lên từ sau ba cô.
"Các cậu ấy dặn tôi nói lại với ba cô là nhận được váy thì các cô hãy mặc vào, trang điểm đẹp vào nữa. Chuẩn bị xong tôi sẽ chở ba cô đến chỗ các cậu ấy."
Linh, Đình Đình và Tử Vy nhoẻn miệng cười. Hôm nay ba anh định bày trò gì đây, không trực tiếp nói lại thông qua người khác. Không nói gì thêm, ba cô làm theo lời dặn, cùng nhau lên tầng thay váy và chuẩn bị...
Ba cô xúng xinh trong bộ trang phục màu trắng mà ba anh chọn, kể ra ba anh thật có mắt thẩm mĩ. Linh mặc một chiếc đầm ren, dáng đầm ôm với thiết kế tay lỡ trẻ trung, tôn dáng cho cô. Chiếc váy của Đình Đình có cổ chữ V rất sexy, đặc biệt dáng xòe xếp ly điệu đà. Một body đẹp như của Tử Vy rất tự tin khoe ra, chiếc đầm body sát nách, thắt nơ ở eo khiến cô vừa đẹp vừa quyến rũ. Bước ra khỏi cổng đã thấy bác tài xế mở cửa sẵn đứng đó chờ ba cô. Ngồi trên xe tâm trạng của ai cũng giống nhau, đều chung cảm giác hồi hộp, tò mò, rất muốn gặp người mình yêu. Ba anh đã đặc biệt chuẩn bị cho ba cô những bộ váy đẹp như thế này thì không biết các anh định làm gì, thật bí ẩn!
Chiếc xe dừng trước rạp chiếu phim, ba cô đưa vé cho người kiểm soát. Xem xét ba chiếc vé xong anh ta vừa nhìn ba cô một lượt vừa cười thầm, xem ra đây là ba cô gái đặc biệt của tối nay. Anh ta rút quyển sổ nhỏ từ trong túi, mở ra đọc.
"Linh, em đi tới hết dãy rồi đến căn phòng cuối cùng. Đình Đình, em căn phòng của em ở số 2 còn Tử Vy, em vào phòng số 4 nhé!...Đây là lời mà ba chàng trai trẻ vừa nãy dặn anh nói lại với bọn em." Anh kiểm soát đọc xong một hồi cho ba cô nghe, mỉm cười gấp quyển sổ lại nói.
"Vâng! Cảm ơn anh!" Ba cô cúi người cảm ơn người kiểm soát, nhanh chóng bước vào trong.