Chương 21: Còn nói nữa tôi hôn cô bây giờ!
Tiểu Nguyệt Nhi vừa mở cửa ra đã thấy một lớn một nhỏ nằm đè lên nhau trên giường.
- Hử! Hai người đang làm gì vậy?
Vũ Bình quay đầu lại, cả người cậu che hết mặt của Đông Phong:
- Không có gì đâu ạ! Em và anh ấy chỉ đang chơi tí thôi!
La Đông Phong lúc này mới kịp tỉnh táo, cậu nhanh chóng bấm nút, khuôn mặt cậu lại quay trở về. Cậu ngẩng đầu lên chào:
- A! Tiểu Nguyệt Nhi! Chào!
Cũng chính vì những biểu cảm cực kì kì lạ này mà cô lại càng nghi ngờ hơn bao giờ hết.
Cô đảo mắt sang phía Vũ Bình, sau đó đưa đĩa gà rán cho cậu:
- Cho em nè! Chị thấy nó ở trên bàn mà chưa đụng tới nên nghĩ chắc em phải khổ sở lắm mới nhịn được.
Trông thấy đĩa gà rán trước mặt, Vũ Bình vui mừng nhận lấy. Sau đó thì nhai nhồm nhoàm chẳng có ý tứ gì. Tiểu Nguyệt Nhi bật cười:
- Thật là! Ăn từ từ thôi! Không ai lấy mất đâu!
Vũ Bình vừa ăn vừa nói:
- Em biết! Nhưng ngon quá không cưỡng lại được!
- Chậc!
Đông Phong nằm trên giường chép miệng. Cậu ngao ngán nhìn Vũ Bình, nó ăn nhiều thế mà sao không béo nhỉ? Cậu nhớ hồi cậu bằng Vũ Bình, chỉ ăn quá đà một bữa thôi cũng tăng mấy cân rồi.
Ăn xong miệng thịt cuối cùng thì Vũ Bình cầm đĩa chạy xuống tầng, vừa chạy vừa kêu:
- Em bị nghẹn rồi!
Tiểu Nguyệt Nhi lắc đầu:
- Trời ạ!
Đến khi cậu nhóc đi xuống phía dưới rồi, Tiểu Nguyệt Nhi mới bật cười sảng khoái:
- Haha! Quả nhiên chỉ có mỗi Vũ Bình là giống ngày xưa thôi!
Nghe thế, La Đông Phong lật người lại hỏi:
- Còn tôi?
Tiểu Nguyệt Nhi cúi xuống, con mắt lạnh lẽo đâm vào cậu:
- Khác hẳn! Từ khi anh làm mất nụ hôn đầu của tôi!
Nghe đến đây, Đông Phong bịt tai lại chán chường:
- Trời ạ! Đừng nói đến chuyện này nữa được không? Mất nụ hôn đầu tôi cũng "cay" lắm chứ!
Tiểu Nguyệt Nhi còn chưa chịu thôi:
- Sao dừng được chứ! Đang kể hay. Tiếp nhá, sau đó thì...
Cô còn chưa kịp nói gì, La Đông Phong đột nhiên ngồi bật dậy bịt miệng cô lại:
- Còn nói nữa tôi hôn cô bây giờ!
Ặc! Chắc chẳng còn cách bắt im lặng nào biến thái hơn nữa.
Ấy thế mà với một người con gái đang chuẩn bị với tuổi thanh xuân như cô thì câu nói này cũng làm cô lúng túng.
La Đông Phong nhìn thấy khuôn mặt sợ sệt, lại còn đổ mồ hôi hột của Tiểu Nguyệt Nhi thì không nhịn được mà bật cười sằng sặc:
- Haha! Không ngờ bây giờ cô cũng nhạy cảm ghê nhỉ!
Tiểu Nguyệt Nhi thấy cậu cười mình, tức muốn xì khói, thế là cô vơ đại một vật gì đó gần tay ném thằng vào mặt Đông Phong.
Thấy cô ném vật thể không xác định vào người mình, biểu cảm của cậu không phải sợ sệt mà là lo lắng, cậu liền chạy lại phía cô nhanh như chớp:
- Coi chừng!
- Hả!
Cô còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra thì tay cô đã ném vật thể bay đi mất rồi.
Và nó...đáp một phát không thể nhẹ nhàng hơn vào mặt Đông Phong.
- Ui da!
Cậu sờ sờ chiếc mũi tội nghiệp một lúc sau đó giơ bàn tay lúc nãy đã kịp thời bắt được vật đó. Cậu thở dài:
- Phù! May quá! Chiếc cúp quý giá của mình!
Cậu vuốt ve chiếc cúp như là bảo bối, sau đó trừng mắt nhìn Tiểu Nguyệt Nhi.
Dưới chỗ Vũ Bình, vừa dọn đĩa gã vào bồn rửa, uống mấy ngụm nước cho đỡ nghẹn thì bỗng nhiên trên tầng nghe cái rầm.
Cậu giật mình, sau đó chạy hết tốc lực lên trên gác:
- Hai người kia lại làm gì rồi!?