Chương 2
La Cầm nghĩ rằng, có thể mini truy tìm bị rớt ra không chừng, đều do chính mình đính không chặt, nàng hướng đến Đường Tâm Nhu lấy một cái mini truy tìm khác, quyết định đêm nay sẽ thử lại một lần nữa, hơn nữa không thể dán trên người hắn. Nhất định phải đính thật chặt chẽ.
Đến tối, chuông cửa vang lên, La Cầm nhìn đồng hồ trên tường, Jayson thật đúng giờ, hắn thực sự có mặt lúc 7h. Chưa bao giờ muộn.
Nàng mở cửa ra, một đóa hoa được đưa đến trước mặt.
"Cho ngươi"
Đem bó hoa giao cho nàng đồng thời, cánh tay ôm lấy thắt lưng mãnh khảnh của nàng đem vào lòng. ở môi nàng ấn tiếp một nụ hôn.
Vì nụ hôn, làm tim nàng đập thật nhanh, sau nụ hôn triền miên, nàng lôi kéo hắn.
"Đừng vội! Ăn cơm nha"
"Ta có vẻ muốn ăn ngươi"
Mặt nàng đỏ lên:"Nói ngọt"
Hai người đi đến bên bàn ăn, nhìn trên bàn đầy đồ ăn ngon.
"Khó được ngươi chủ động mời ta đến dùng cơm, còn tự mình xuống bếp, thực là ngoài ý muốn của ta, ngươi không phải không thích nấu ăn sao?"
"Khó được thôi, ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào một chút cũng không sai."
Nàng công tác thì giỏi giang, nhưng trù nghệ lại thấp kém, mắt thầy thời gian đã đến gần, làm cho nàng phải đi mua đem về, bộ dáng sung sướng.
Trên thực tế, chỉ có một đĩa trứng chiên là do nàng làm, các món khác đều là mua về, bởi vì sợ nàng mất mặt nên hắn cũng không dám nói.
"Nhanh ăn đi"
Hôm nay nàng mời hắn đến nhà, mục đích là, thừa dịp hắn qua đêm ở nàh nàng, nàng sẽ có thời gian và bình tỉnh để đem mini truy tìm lưu lại trên quần áo của hắn, bởi vì khi hắn rời đi, tất nhiên cũng là mặc quần áo.
Nàng đi đến phía sau hắn, thuận tiện kiểm tr.a lổ tai hắn, không thể tưởng tượng được, nàng đạ thấy mini truy tìm.
Nàng trong lòng kinh ngạc, nhưng mặt ngoài vẫn tar16n tỉnh ngồi xuống, trong lòng nghĩ mãi không ra.
"Hôm nay ban ngày,ngươi ở đâu?"
Hắn cười cười:"Sao lại đột nhiên hỏi như thế?"
"Bởi vì ngươi luôn luôn thần bí, ta nghĩ, ngươi không phải là có người nữ nhân khác ở bên ngoài chứ?"
"Đương nhiên là không có khả năng đó, ta đã có ngươi, như thế nào lại đi tìm nữ nhân ở nơi khác"
"Nếu như ngươi thích nữ nhân khác, cứ nói một tiếng, ta nhất định sẽ thả ngươi đi"
Jayson giơ giơ mi lên."Hy vọng đây không phải là cái cớ mà ngươi lấy ra để đá ta đấy chứ? Ta thật sự thương tâm"
"Phải không? Công tử đào hoa cũng sợ bị đá?"
"Trời đất chứng giám, khi ở cùng một chổ với ngươi, ta thực sự ngoan"
"Ngươi còn chưa trả lời ta, ban ngày ngươi ở nơi nào?"
"Là nha, nếu như ngươi muốn nghe, ta sẽ tường thuật lại thật chi tiết, bất quá ta tin tưởng, tại bữa tối tốt đẹp này đây, ngươi sẽ không muốn nghe."
Nàng trong lòng thầm mắng, hệ thống định vị rõ ràng biểu hiển hắn ở torng biệt thự, vì sao hắn lại nói dối? Nàng càng nghĩ càng khả nghi.
Nàng nói với chính mình, nhất định phải tr.a ra bí mật của Jayson.
Khi La Cầm tỉnh lại, quả nhiên Jayson đã đi mất.
Nàng rất nhanh nhảy xuống giường, mặc quần áo vào, mở xe chạy thẳng đến biệt thự của Jayson, đem xe dừng cách biệt thự không xa, quả nhiên khi đến gần biệt thự, vòng cổ liền có phản ứng, điểm đỏ thong thả lóe sáng.
Là một phóng viên, nàng cũng luyện công phi tah n thể lưu loát, nàng ở trên cây đại thụ, lặng lẽ trèo tường mà qua.
Nàng lưu loát nhãy xuống chổ hai con chó săn.
"Thế nào! Cho các ngươi ăn, đừng gọi bậy nha"Nàng sờ sờ lên đầu con chó, đem xương và đồ ăn vặt cho chúng, cẩu nhị phe phẩy đuôi, cao hứng theo làm nũng với nàng, bởi vì nàng rất thích động vật, chỉ cần đối đãi tốt với nó, nhất định sẽ được hồi đáp.
Nàng lặng lẽ đi qua hoa viên, lúc nãy nữ quản gia ở hoa viên tu bổ nah nh cây, cho nàng cơ hội thuận lợi đi vào nhà.
Dựa theo biểu hiện của thiết bị định vị, Jayson đang ở thư phòng, nàng đi vào thư phòng, tìm từ đầu đến đuôi, chính là không tìm thấy Jayson.
Không đúng nha, rõ ràng rín hiệu lóe đỏ ở đây, nhưng nàng lại thủy chung không tìm thấy một ai.
Nàng tìm thật lâu, bổng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, khẳng định là nữ quản gia.
Nàng nhanh chóng trốn vào, không thể để quản gia thấy nàng, nàng tìm một chổ trốn đi, đúng lúc này, không biết nàng đụng phải cái gì, cư nhiên có một cánh cửa mở ra?!
Nàng kinh ngạc, mắt mở lớn, không nghĩ đến trong phòng sách này lại có một cửa ngầm thông tới phòng khác, vì cái gì mà lại thiết kế cửa ngầm này? Còn cố ý giấu ở sau giá sách làm cho người ta không biết nơi này có cửa ngầm.
Nghi hoặc của nàng bị khơi dậy, nàng lớn mật tò mò đi vào, lúc vào cửa ngầm đột nhiên lóe sáng, chiếu khắp cảnh vật trong phòng.
La Cầm tò mò nhìn bốn phía, nơi này đặt rất nhiều tủ lạnh, bởi vì là thủy tinh, cho nên có thể thấy vật phẩm bên trong, nàng có cảm giác có điểm giống như cửa hàng đồ uống, bên trong trưng bày đồ uống như rượu nho, trong bình là một chất lỏng màu đỏ, nàng tò mò mở cửa tủ lạnh ra, lấy một chai đã vơi đi một nữa, bên trên còn có nhãn, ghi chú rõ năm 1990, nữ tính, b hình.
Rượu bình thường ghi rõ năm, nàng có thể lý giải được, vì sao còn ghi nữ tính? Thoạt nhìn dường như chỉ nhóm máu.
Không hiểu vì sao có một cổ khí lạnh đánh úp lại, làm cho lưng nàng không khỏi lạnh đi.
Nàng lắc đầu, không có khả năng, bên trong làm sao có thể là máu?
Nhưng nếu là rượu nho, làm sao lại phải ghi như vậy? Nơi này cũng không giống với nơi chứa rượu bình thường,
Nàng càng nghĩ càng khả nghi, vì thế đem cái bình mở ra, tò mò ngửi, lại nghe thấy mùi máu tươi nồng nặc, nhịn không được cảm thấy khiếp sợ, nhưng nàng lại tự nói với chính mình, Jayson là một pháp y, nói không chừng nơi này liên quan đến công tác của hắn, cất giữ nhiều máu như thế này, hẳn là có cái gì dặc biệt, tỷ như là nghiên cứu.
Bởi vì dù sao cũng là máu, đặt ở nơi rõ ràng đương nhiên không tốt lắm, cho nên mới làm căn phòng này, nàng càng nghĩ càng có đạo lý.
Nàng lại nhìn chung quanh, ngoài ý muốn phát hiện một cầu thnag thông xuống tầng hầm, một thông đạo âm u, làm người ta tự dưng sợ hãi, nàng cảm thấy có điều không tốt, tựa hồ có một thanh âm không cho nàng đi xuống, nhưng lòng hiếu kì nổi lên, khiến nàng dù thế nào cũng phải tìm tòi, đến tột cùng, làm nàng càng tới gần thông đạo, hồng quanh càng phát sáng, làm nàng hiểu được Jayson đang ở phía dưới.
La Cầm nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Nàng biết chính mình không thể quay đầu, đây chính là cơ hội duy nhất để nàng tìm ra lí đo vì sao ban ngày Jayson biến mất, nàng thực sự muốn biết Jayson có bí mật gì?
Dựa theo cầu thang đi xuống phía dưới, may mắn có ngọn đèn, làm cho nàng miễn cưỡng có thể nhìn thấy phía dưới, ánh mắt nàng dần dần thích ứng, thế nhưng nàng nhìn thấy một bộ quan tài.
Người này làm sao có thể có quan tài? Hơn nữa là quan tài kiểu Tây Âu, trên quan tài còn có khắc một con số, 1703. May mắn là lá gan của nàng đủ lớn, trời sanh tính tình bình tỉnh, cho nên mới không sợ tới mức lập tức quay đầu bước đi, hơn nữa vòng cổ cùa nàng cho thấy nàng đã tìm được mục tiêu (Sunny: La Cầm tỉ ui, hok mau chạy thì đừng hối hận nhá ^^~)
Jayson ở trong quan tài? Làm sao có thể?
Nhưng nhìn quanh bốn phía, trừ bộ quan tài này ra, căn bản là không có chổ cho người ẩn nấp.
Tuy rằng nội tâm nàng không tin, nhưng vẫn đi lên phái trước, không tự mình chứng thực nàng không thể hết hy vọng.
Nàng cầm cái chai trong tay, chậm rãi, lại gần quan tài, hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí đẩy cửa quan tài ra.
Cho dù nội tâm đã chuẩn bị thật tốt, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn làm cho nàng giật mình.
Jayson đang nằm ở trong quan tài, cho dù bên trong u ám, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai mắt Jayson nhắm chặt, hai tay mười ngón đan vào nhau đặt ở trước bụng, thoạt nhìn tựa như đang yên giấc, nhưng sắc mặt hắn lại trắng bệch, rất giống với người ch.ết.
La Cầm nhịn không được lui về sau, không cẩn thận đánh đổ cái chai, thoáng chốc mùi máu tươi tràn ngập bốn phía, mùi máu bay tới bên trong quan tài, kinh động đến Jayson đang yên giấc.
La Cầm cả người kinh sợ, hai chân như bị dính trên mặt đất, sợ tới mức không thể động đậy được, một đôi mắt hoảng sợ nhìn Jason đang đi ra từ trong quan tài (Sunny: đấy đấy đã nói rùi màh tỉ hok chịu tin, sợ chưa, hýt chạy đc rùi hả tỉ?)
Không! Hắn không phải là Jayson, bởi vì đôi mắt màu lam đã biến thành màu hồng tỏa sáng, trên miệng hắn răng nanh cũng dài ra, bén nhọn đến dọa người, mười móng tay, cái nào cũng vừa nhọn vừa dài.
Vẻ mặt hắn dữ tợn, như là mới trở về từ địa ngục, đôi mắt giận dữ nhìn chầm chầm vào nàng, hơn nữa còn chậm rãi vương móng tay bén nhọn về nàng.
"Cầm...."
Từ trong vô thức thân thiết, ôn nhu gọi, giờ phút này bên tai nàng chỉ nghe thấy, tiếng kêu giống như Satan muốn lấy mạng nàng, bàn tay đặt lên vai nàng làm cho người ta sợ hãi, nàng như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, không chút suy nghĩ liền hung hăn cắn xuống tay hắn, sau đó xoay người bỏ chạy ra ngoài.
Đến giờ phút này, theo bản năng hô lớn, nàng vẫn không thể tin vào lời nói của mình
"Cứu mạng nha! Ma cà rồng nha –" (Chys: bó tay dzý tỉ này, nhất định muốn bik bí mật của ng’ ta mà, sao bi giờ lại bỏ chạy oy’ *ngơ ngác nhìn theo lắc lắc đầu*)
Sờ poi chương sau ^0^:
"Jayson là ma cà rồng"
"Ngươi biết"
"Chạy mau! Hắn đến để hút máu người! Các người sao còn đứng bất động như thế? Nhanh trốn đi"
Bạn tốt Giang Mật Nhã là ma cà rồng?
Bạn trai của nàng ấy Chung Dịch Luân cũng là ma cà rồng.?
Trong gian phòng có tới ba ma cà rồng.?
Nàng không sợ sao? Đi lừa quỷ đi, nàng sợ đến mức không nói nên lời.
Ban đêm, chuông cửa nhà Giang Mật Nhã kêu lớn, nghe ra được người rung chuông đang thực sự rất vội.
Giang Mật Nhã đang muốn cùng bạn trai ân ái đi ngủ, vẫn còn mặc áo ngủ, vội vàng ra mở cửa, biết người đến chính là La Cầm bạn tốt của nàng, nàng thập phần khinh ngạc, La Cầm bình tỉnh của ngày thường rất ít khi có biêu hiên bối rối như thế này.
"Phát sinh chuyện gì? Vì sao sắc mặt ngươi tái nhợt"
Trong phòng ngủ đi ra một nam tử tướng mạo tuấn lãng, có gương mặt Phương Đông, lập thể dung hợp Phương Tây, là Chung Dịch Luân bạn tai của Ginag Mật Nhã, hắn cũng quan tâm hỏi, "Làm sao vậy?"
La Cầm thần sắc hỗn loạn bối rối xin lỗi: "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý đến phiền nhiễu các người.
"Nói cái gì, chúng ta là bạn mà, mặc kệ có phát sinh chuyện gì? Ngươi đếu có tểh tới tìm ta"
Nghe được Mật Nhã nói như thế, La Cầm cảm động trong lòng, không hổ là bạn tốt của nàng, không uổng phí ngày thường nàng trân trọng nàng ấy.
Ngồi ở sô pha, Chung Dịch Luân đưa cho nàng li nước.
"Cám ơn"
Sự việc vừa xảy ra kia, làm nàng cả ngày đều khiếp sợ, hơn nữa ở bên ngoài thật lâu, cho dù trời đã tối cũng không dám về nhà, cho nên nữa đêm mới đến nhà Mật Nhã, nàng không thể nghĩ đến người thứ hai. Nàng cùng Mật Nhã từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Mật Nhã đối với nàng chưa bao giờ có thái độ hoài nghi, là người mà nàng có thể tin tưởng, mà nàng cho rằng, chỉ có Mật Nhã là tin tưởng nàng.
Sau khi uống li nước, La Cầm dần hồi phục tinh thần, ngẩn đầu nhìn Mật Nhã.
"Có chuyện này, ngươi nhất định phải tin ta, không được cho ta là điên!"
"Ngươi chậm rãi nói, ta nhật định tin. Đừng khẩn trương, mặc kệ là chuyện gì, ta nhất định tin ngươi"
"Thật không?"
"Đương nhiên là thật, chúng ta là tỷ muội nha, quen biết lâu như vậy, ta lừa gạt ngươi khi nào?"
La Cầm muốn nghe, chính là những lời nói này, có Mật Nhã cam đoan, nàng hít một hơi sâu, nói từng chữ thật rõ ràng"
"Jayson là ma cà rồng"
Nàng trừng mắt nhìn Mật Nhã, Mật Nhã cũng trừng mắt nhìn nàng, thời gian như ngưng lại, La Cầm lại nói một lần nữa.
"Ngươi không tin ta?"
"Không phải không tin, mà là khiếp sợ, trên thực tế, Giang Mật Nhã chẳng những tin lời La Cầm nói, hơn nữa còn biết về sự tồn tại của ma cà rồng sớm hơn La Cầm, bởi vì bạn trai của nàng Chung Dịch Luân chính là ma cà rồng, àm chính nàng cũng là mộ nữa ma cà rồng.
Bí mật này, bọn họ không cho La Cầm biết, nhưng hiện tại bây giờ, có người làm hỏng sự tình, đem bí mật về ma cà rồng tiết lộ ra ngoài.
Nàng và Chung Dịch Luân lặng lẽ trao đổi bằng ánh mắt, sau đó làm bộ không có việc gì trấn an La Cầm.
"Ngươi bình tỉnh một chút, nói cho ta biết sao lại thế này? Ngươi làm sao lại nói như vậy?"
La Cầm đem tình hình nàng thấy ở tầng hầm nhà Jayson, nhất thời nói cho bọn họ.
"Ngươi....cắn hắn?"
"Đúng vậy, ta cắn hắn, bằng không chẳng lẽ chờ hắn đến cắn ta sao?" La Cầm không phát hiện ra vẻ khác thường trên mặt Mật Nhã, nét kinh ngạc của nàng cũng là giống chính mình, nói Jayson là ma cà rồng, nhất định không có người tin.
Giang Mật Nhã vội vàng nháy mắt với Chung Dịch Luân, gọi hắn đừng thôi miên tẩy đi trí nhớ của La Cầm, bởi vì Mật Nhã muốn làm rõ một chuyện.
"Ngươi là sao có thể cắn hắn? Có đụng đến máu của hắn không?"
La Cầm nhìn nàng, "Đương nhiên không có! Ta cắn hắn chỉ là tự vệ, làm sao có thể uống máu hắn? Ta cũng không phải......oa!" La Cầm sợ tới mức nhãy dựng lên, chỉ vào cửa sổ, không biết tự bao giờ đã có người đứng ở đấy, kinh hoàng kêu to. "Hắn tới rồi, Ma cà rồng ở phái sau ngươi"
Bóng dáng đứng ở cửa sổ, không phải ai khác, đúng là Jayson, hăn xuất hiện làm La Cầm sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, một bên tìm vũ khí, một bên sốt ruột hô to.
"Chạy mau! Hắn đến để hút máu người! Các người sao còn đứng bất động như thế? Nhanh trốn đi"
Mật Nhã bước lên phái trước tấn an La Cầm. "Đừng khẩn trương, không có việc gì?"
"Như thế nào mà không có việc gì? Ta nói hắn là ma cà rồng, ngươi phài tin tưởng ta,"
Mật Nhã cười khổ nói: "Ta biết"
Do nhất thời kích động, sắc mặt La Cầm trắng bệch, tuy rằng có chút khẩn trương, nhưng không hoàn toàn mất đi lí trí cùng sức phán đoán, không khỏi sửng sốt nói
"Ngươi biết"
Mật Nhã gật đầu, tin tưởng trả lời nàng "Đúng vậy, ta biết"
"Mật Nhã" Chung Dịch Luân kêu nàng, hắn biết nàng muốn nói cái gì, vẻ mặt không ủng hộ, nhưng Mật Nhã cũng mặc kệ, nàng không muốn gạt bạn tốt của mình.
"La Cầm sẽ không nói, ta biết nàng"
"Nàng ta là phóng viên"
"Thì tính sao? La Cầm đối với ta tốt lắm, nàng tựa như là tỉ muội của ta, nàng sẽ không nói ra ngoài, dù sao các người không phải là có bằng hữa loài người sao?" Mật Nhã ôm La Cầm hướng Chung Dịch Luân cầu xin: "Làm cho nàng gia nhập chúng ta. Ta cam đoan nàng sẽ giữ bí mật"
Chung Dịch Luân bị nàng làm cho mềm lòng, hắn biết rất rõ tính tình của Mật Nhã, chuyện gì nàng đã quyết, là tuyệt đối không nhân nhượng, mà hắn yêu thương, chính là điểm này của nàng.
Hắn nhíu mi nhìn Jayson: "Ngươi như thế nào, mà bị phát hiện"
"Thật có lỗi, ta không phải cố ý" Jayson vẻ mặt xấu hổ, thập phần có lỗi.
La Cầm quay đầu nhìn bọn họ "Sao lại thế này? Các ngươi....đã sớm biết hắn là ma cà rồng?"
Mật Nhã kéo tay nàng, cùng ngồi trên ghế sô pha, sau đó mới thận trọng nói.
"La Cầm ngươi nói đúng, chúng ta đã sớm biết Jayson là ma cà rồng, nhưng ngươi yên tâm. Có ta ở đây, hắn sẽ không tổn thương ngươi"
Jayson nhịn không được kháng nghị: "Ta không có thương tổn nàng, cũng không tính thương tổn nàng"
"Nhưng ngươi đã dọa nàng, ta nói rồi, nếu ngươi đối với La Cầm không tốt, ta sẽ khiến cho ngươi không xong đâu"
Từ lúc Jayson muốn theo đuổi La Cầm, Mật Nhã đã nghiêm chỉnh cảnh cáo hắn, trừ phi hắn thề thực lòng đối với La Cầm, không phải là chơi đùa, cũng tuyệt đối không uống của La Cầm một giọt máu nào, nàng mới đáp ứng cho hán theo đuổi La Cầm.
Jayson cười khổ, giơ hai tay đầu hàng: "Đúng, đều là ta sai, là ta dọa nàng, ta đáng mắng" Cặp mắt màu lam hướng La Cầ,, lộ vẻ vô cùng ái náy lẫn ôn nhu. "Nhưng hãy tin tưởng ta, ta không phải là cố ý dọa nàng."
Xem biểu hiện của Jayson, Mật Nhã quyết định tạm thời tha cho hắn, nên giải quyết vấn đề của La Cầm trước.
La Cầm cảm thấy khiếp sợ cùng khả nghi: "Là ngươi nói, ngươi đã sớm biết hắn là ma cà rồng"
"Đúng vậy"
"Vẫn không nói"
Mật Nhã cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu: "Vẫn không nói, hơn nữa bây giờ ta có vài b i mật muốn nói cho ngươi nghe"
La Cầm nhìn Mật Nhã, nàng có dự cảm, bí mật mà Mật Nhã muốn nói cho nàng nghe, khẳng định sẽ làm nàng nhãy dựng lên.
"Bí mật gì?"
Giang Mật Nhã nít sâu một hơi, ý đồ muốn dùng ngữ khí nhẹ nhất, để không dọa đến La Cầm.
"Trên thực tế, ta và Chung Dịch Luân, cả hai cũng là ma cà rồng."
La Cầm thiếu chút nữa không nhãy dựng lên, trừng mắt nhìn nàng "Ngươi cũng là ma cà rồng?"
"Đúng vậy!"
Nếu là trước kia, La Cầm một chữ cũng không tin, chỉ biết là đầu của Mật Nhã hỏng rồi, nhưng chính mắt nhìn thấy Jayson biến thành ma cà rồng, tính tình hoàn toàn không giống nhau.
Bạn tốt Giang Mật Nhã là ma cà rồng?
Bạn trai của nàng ấy Chung Dịch Luân cũng là ma cà rồng.?
Trong gian phòng có tới ba ma cà rồng.?
Nàng không sợ sao? Đi lừa quỷ đi, nàng sợ đến mức không nói nên lời.