Chương 35: Lá ngân hạnh vàng óng rơi vào tóc hai người.
Editor: Alice
Ngày cuối tuần trời quang mây tạnh , Mạnh Vãn định ngủ một giấc sau đó dậy kéo bạn trai vừa đi nước ngoài về đi dạo công viên. Nhưng người tính không bằng trời tính, cô không ngờ rằng cả buổi trưa của mình đều trôi qua trên giường.
Lục Triều Thanh đã dùng hết ba hộp, mà thời gian cái sau lại càng dài hơn cái trước. Mạnh Vãn và những chiếc bao đã cùng nhau chứng kiến quá trình tiến bộ của anh.
Ánh nắng ấm áp chiếu soi qua khung cửa sổ, nụ hôn của Lục Triều Thanh chuyển dời từ bờ vai đến mặt Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn đầu hàng, nắm lấy tóc anh: "Đủ rồi, hai chân em đau lắm."
Thì ra đây là một công việc tốn sức đến vậy.
Lục Triều Thanh ngẩng đầu đối diện với đôi mắt ướt át của bạn gái. Dường như cô rất ngượng ngùng, gương mặt ửng hồng, trán rịn một tầng mồ hôi mỏng. Đôi môi hơi hé mở, hô hấp bị anh dẫn dắt lúc nặng lúc nhẹ, tiếng rên trầm thấp mê người.
Lục Triều Thanh phát hiện ra anh rất hưởng thụ chuyện này.
Có lẽ cô mệt rồi.
Anh không thể không tăng nhanh tiết tấu.
Mạnh Vãn nhắm mắt lại, bình thường giáo sư vật lý chỉ lạnh lùng hờ hững, làm gì cũng chậm rãi khoan thai, nhưng hiện giờ trong mắt anh hiện rõ sự nóng vội và mất kiềm chế mà cô chưa từng thấy. Nhưng cô thích điều đó, thích thân thể anh, trong lòng cũng thích, lúc trước cô đã từng khẳng định như sấm rền trước mặt mẹ rằng họ không hợp nhau, nhưng giờ khi thực sự yêu, Mạnh Vãn mới thấy cô đã tự vả mình một cái thật đau rồi.
Kết thúc, Lục Triều Thanh đắp chăn ôm Mạnh Vãn nghỉ ngơi.
Mạnh Vãn gối đầu lên tay anh, nhìn rèm cửa rồi đánh anh một cái: "Đều tại anh, hôm nay em lại không đi làm được rồi."
Lục Triều Thanh chẳng thấy hối lỗi gì, nhìn cô nói: "Bình thường em cũng hay nghỉ mà?"
Mạnh Vãn mạnh miệng: "Nhưng hôm nay em không muốn nghỉ."
Lục Triều Thanh đành nói: "Vậy chiều anh đưa em đi."
Mạnh Vãn trừng mắt, chống tay dậy hỏi: "Anh muốn em đi làm?"
Tóc dài của cô rơi toán loạn trên bờ vai, Lục Triều Thanh nhìn theo những sợi tóc đen nhánh liền thấy cảnh xuân nửa kín nửa hở sau tấm chăn. Mạnh Vãn nhìn theo ánh mắt anh, vội vàng nằm xuống kéo chăn che kín người. Lục Triều Thanh ôm bạn gái thơm tho ngào ngạt, rất muốn bảo cô nghỉ làm hôm nay cùng mình.
"Nói nhanh, anh có muốn em đi làm không?" Mạnh Vãn thúc giục.
Cô họng anh chuyển động, nắm tay cô thật chặt: "Hôm nay đừng đi."
Mạnh Vãn cười trộm, ôm vai anh hỏi: "Không đi làm thì chiều ở nhà làm gì?"
Lục Triều Thanh nghĩ nghĩ: "Cùng nhau xem ti vi."
Cô không muốn đâu, tinh lực của anh dồi dào quá rồi, hai người cứ ru rú ở nhà rồi lỡ đâu anh lại đòi "đi ngủ" thì làm sao?
"Dậy thôi, chúng ta đi ăn trước, sau đó sẽ đi dạo bờ hồ." Mạnh Vãn sảng khoái nói.
Lục Triều Thanh liền đi tắm trước.
Mạnh Vãn ngồi trên giường một lát rồi đứng lên mặc quần áo, xương sống và thắt lưng đều đau nhức, nhưng kiểu đau lại không giống lần đi leo núi.
Nửa tiếng sau, hai người nắm tay nhau vào thang máy.
Giang Thành là địa điểm du lịch nổi tiếng trong nước, có rất nhiều thắng cảnh đẹp. Mạnh Vãn lớn lên ở nơi đây nên đã quá quen với những điểm du lịch này rồi. Nhưng nếu cùng người yêu đẹp trai đi dạo thì cảnh đẹp ý vui cũng chỉ làm nền.
"Em muốn ăn mứt quả."
Hai người đang đi dạo ven hồ thì có một nhà ba người đi tới, đứa bé gái cầm một xiên mứt dây tây đỏ mọng. Mạnh Vãn thấy thèm nên bảo Lục Triều Thanh đi mua. Anh nhìn đứa bé sáu bảy tuổi, lại nhìn bạn gái bên cạnh đã hai mươi tuổi, cảm thấy cô thật ngây thơ =.=
"Em muốn ăn vị gì?"
Hai người đi một đoạn nữa mới thấy mấy sạp hàng bán mứt quả ở xa xa, Lục Triều Thanh lên tiếng hỏi.
Dâu tây quá to, không thể một lần ăn hết được nên Mạnh Vãn chọn quả sơn trà.
Cô đứng chờ ở ven hồ, Lục Triều Thanh đi mua sơn trà. Đợi một lúc liền thấy anh tay không trở về.
Gương mặt cô lộ vẻ nghi hoặc.
Lục Triều Thanh vừa cất điện thoại vào túi vừa hỏi: "Em mang tiền lẻ không? Bên đó họ chỉ lấy tiền mặt."
Mạnh Vãn sốc thực sự, giờ mấy chú dì bán rau với hoa quả gần nhà còn có bảng quét mã, thời nào rồi mà còn chỉ lấy tiền mặt? Cô mở túi xách lục mãi cũng chả thấy đồng nào.
"Thôi không ăn nữa vậy." Mạnh Vãn ngoái nhìn sạp bán mứt lần nữa rồi kéo tay anh rời đi.
Lục Triều Thanh cảm thấy cô lúc này giống như đứa bé đáng thương vậy.
"Chờ một chút." Anh kéo tay cô ra, quay lại sạp bán mứt một lần nữa. Khách mua hàng xếp thành hàng dài, Lục Triều Thanh đứng bên cạnh quan sát một hồi, cuối cùng chạy qua bắt chuyện với một bà lão có vẻ thân thiện, hy vọng có thể chuyển khoản rồi đổi được ít tiền lẻ.
Bà lão dẫn cháu trai đến mua mứt quả, bà có vẻ vô hại nhưng thật ra là người rất cảnh giác, nghi ngờ hỏi Lục Triều Thanh: "Cậu muốn mua mứt quả?" Bà đã từng nghe qua loại lừa đảo qua chuyển khoản này rồi, nếu người nhờ vả là một cháu gái nhỏ thì còn tin được, nhưng một cậu trai hai mươi tuổi muốn mua loại đồ ăn này, bà không tin lắm.
Lục Triều Thanh gật đầu.
Bà lão không tin anh, cũng không phản ứng gì, chỉ mua cho cháu trai một xiên kẹo hồ lô rồi đi luôn, còn quay sang dặn cháu trai không được bị mấy đối tượng như vậy lừa.
Lục Triều Thanh: ...
"Chuyện gì vậy?" Mạnh Vãn tò mò đi tới.
Lục Triều Thanh bất đắc dĩ kể lại câu chuyện.
Mạnh Vãn bật cười, cầm tay anh lần nữa: "Được rồi, em không muốn ăn nữa."
Lục Triều Thanh đang định nói gì đó thì đột nhiên có hai nam nữ sinh trông giống sinh viên đại học chạy tới, nữ sinh hơi mũm mĩm, trên cổ đeo máy ảnh DSL, hào hứng hỏi: "Xin hỏi hai anh chị là một cặp đúng không ạ?"
Mạnh Vãn gật đầu, nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Nữ sinh mũm mĩm che miệng cười, khuôn mặt ửng hồng, ngượng ngùng khoát tay với nam sinh phía sau giới thiệu: "Chúng em là người của tòa soạn Giang Thành, đang thực tập một hoạt động trên weibo là operations, bọn em phải làm một bộ ảnh chụp những đôi tình nhân đường phố, thấy hai người rất đẹp đôi, có thể cho chúng em chụp vài bức không?"
Lời mời này thật ngoài ý muốn, Mạnh Vãn nhìn Lục Triều Thanh, cô thì thế nào cũng được, nhưng anh không phải kiểu người thích phô trương.
Lục Triều Thanh cúi đầu hỏi cô: "Em muốn chụp không?"
Mạnh Vãn cười: "Thế nào cũng được, anh thì sao?"
Lục Triều Thanh đã hiểu, anh ngẩng đầu hỏi cô gái mũm mĩm: "Cô có tiền mặt không?"
Nữ sinh mũm mĩm: ...
Mạnh Vãn nhanh chóng hiểu ý anh, xém chút nữa là cười lộn ruột rồi.
Lục Triều Thanh lấy điện thoại ra nói với nữ sinh mũm mĩm: "Chúng tôi cần chút tiền mặt để mua đồ, cô đưa tôi tiền mặt, tôi chuyển khoản cho cô."
Nữ sinh mũm mĩm giờ mới bừng tỉnh, lục túi xách lấy ra một ít tiền lẻ.
Thế là Lục Triều Thanh trao đổi một trăm tệ với cô gái, thật ra mứt quả chỉ có mười đồng một xiên thôi, nhưng anh đổi dư tiền để phòng trường hợp Mạnh Vãn đòi ăn những thứ khác nữa.
Nữ sinh mũm mĩm sau khi biết Mạnh Vãn muốn ăn mứt quả liền chờ Lục Triều Thanh đi mua trước, sau đó cô bắt đầu hướng dẫn cho hai người cách tạo dáng, muốn hai người giả như đang đi bộ. Mạnh Vãn ngửa đầu giơ mứt quả tới miệng anh, còn Lục Triều Thanh chỉ cần cúi xuống ăn là được.
Mạnh Vãn thấy cũng ổn, sau đó đi cùng Lục Triều Thanh đến ven hồ, ngửa đầu hỏi anh: "Thế nào, chuẩn bị xong chưa?"
Lục Triều Thanh nhíu mày: "Anh không thích ăn sơn trà." Chua lắm.
Mạnh Vãn hất cằm về phía nữ sinh đang giơ máy ảnh, nhỏ giọng nói: "Thù lao cũng nhận rồi, giờ anh đổi ý đã muộn."
Nói xong, Mạnh Vãn huơ huơ xiên mứt quả đã bị cô cắn một miếng trước mặt anh, nhìn chằm chằm một cách hả hê.
Lục Triều Thanh nhíu mày, cúi đầu cắn một miếng.
Trong mắt Mạnh Vãn lúc này chỉ có bạn trai mình, còn không quan tâm nữ sinh kia sẽ chụp thế nào.
Thấy Lục Triều Thanh mặt không đổi sắc ăn quả sơn trà, Mạnh Vãn mới đến chỗ nữ sinh để xem ảnh.
"Sáng mai chắc sẽ đăng ảnh thôi, chị có thể chú ý xem." Trước khi chia tay, nữ sinh mũm mĩm nói với Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn cười nói được.
Hai thực tập sinh lại tiếp tục đi tìm các cặp đôi, Mạnh Vãn quay lại cạnh Lục Triều Thanh, một tay kéo bạn trai, một tay cầm xiên mứt quả ăn. Ăn xong một xiên, miệng cô dính đầy mứt hồng nhuận, ướt át.
Lục Triều Thanh không thích ăn sơn trà, nhưng anh thích môi của bạn gái.
Lúc đầu Mạnh Vãn là người kéo anh đi dạo, nhưng sau khi cô ném xiên mứt đã ăn xong vào thùng rác, Lục Triều Thanh bỗng nhiên nắm chặt lấy tay cô đi về phía bên cạnh.
"Đi đâu vậy?" Mạnh Vãn khó hiểu hỏi. Chỗ hai người đang đi cảnh sắc không được đẹp lắm, đã thế còn vắng tanh.
Lục Triều Thanh không nói gì. Hai người đi một lát liền thấy một cây ngân hạnh xum xuê, lá cây vàng óng.
Mạnh Vãn rất thích, vui vẻ lấy điện thoại đưa cho Lục Triều Thanh rồi chạy đến đứng dưới gốc cây để anh chụp ảnh.
Lục Triều Thanh đành phải kiềm chế lại khát vọng trong lòng, dùng kĩ thuật sứt sẹo chụp cho cô vài bức.
Hôm nay tâm tình của cô rất tốt nên không tính sổ với anh.
Cô đang định đi chỗ khác chụp ảnh thì đột nhiên bị Lục Triều Thanh kéo đến chỗ cây ngân hạnh: "Hai chúng ta chụp một bức."
Mạnh Vãn cười: "Để em chụp."
Ai ngờ, Lục Triều Thanh lại lôi cô ra phía sau.
Mạnh Vãn chỉ nghĩ da mặt anh mỏng nên muốn vào chỗ kín. Vậy nên cô đứng ngay ngắn giơ điện thoại lên để anh đứng bên cạnh cúi xuống là có thể vào ống kính.
Lục Triều Thanh lại gần, nhưng anh không phối hợp chụp ảnh mà đè cánh tay giơ điện thoại của cô xuống, đồng thời ép cô vào thân cây, hôn lên môi một cách chuẩn xác. Mạnh Vãn đứng hình mất 5s, mãi đến khi anh hôn sâu hơn mới cười nhắm mắt lại.
Thu gió thổi những chiếc lá ngân hạnh rơi rụng, rơi vào tóc đôi tình nhân đang hôn nhau.
Lục Triều Thanh không phát hiện ra, hiện tại chỉ một lòng triền miên trong nụ hôn ngây dại. Vì vừa nãy ăn mứt quả nên môi cô cũng mang hương vị sơn trà chua chua ngọt ngọt.
Anh không thích ăn sơn trà, nhưng mùi vị trên môi cô thật ngon miệng.
"A, cây đằng kia đẹp quá, em muốn đến đó chụp một bức!"
Cách đó không xa truyền đến tiếng hô kinh ngạc của một cô gái, Mạnh Vãn đoán cái cây mà cô ấy nói chính là cây mà mình đang dựa vào nên vội vàng đẩy Lục Triều Thanh ra rồi kéo anh chạy trốn.
Thế là cô gái muốn chụp ảnh đã thấy một đôi tình nhân chạy ra từ cái cây. Chàng trai có vóc dáng thư sinh, cô gái cực kì xinh đẹp, khuôn mặt hơi ửng hồng, lúc chạy còn đánh yêu bạn trai một cái.
Cô gái ăn một bụng cẩu lương xong chợt cảm thấy thật hâm mộ, cô cũng muốn được yêu!
Hai người ân ái ở công viên cả một buổi sáng, lại ăn tối ở một nhà hàng sang trọng ven hồ xong mới về nhà. Lục Triều Thanh lái xe, Mạnh Vãn ngồi ở ghế phụ hai mắt díp lại, sáng nay vận động với Lục Triều Thanh quá tốn sức, chiều lại đi chơi nữa nên mệt không tả nổi.
"Ngủ đi." Lục Triều Thanh liếc nhìn cô một cái, thấp giọng nói.
Mạnh Vãn ừ một tiếng, yên tâm ngủ thiếp đi.
Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe BMW màu đen tiến vào hầm để xe., Mạnh Vãn biết nhưng vẫn ngồi yên không động đậy, một là mệt, hai là có chút mong chờ.
Lục Triều Thanh tháo dây an toàn, xuống xe rồi vòng qua bên kia mở cửa ghế phụ.
Mạnh Vãn không nhúc nhích dựa vào thành ghế, dây an toàn bị anh tháo ra, hơi thở đàn ông quen thuộc nhanh chóng vây lấy cô. Sau đó cô được bế lên, lại còn là kiểu bế công chúa đúng tiêu chuẩn.
Mạnh Vãn nằm trong ngực anh, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Anh đi được vài bước cô mới mở mắt ra.
Lãng mạn một chút là đủ rồi, nếu anh bế cô cứ vào thang máy thế này e rằng sẽ làm cay mắt rất nhiều hộ gia đình ở đây...