Chương 1-1
Nhiều năm trước, chúng tôi được nghe một câu chuyện được ông kể lại, chẳng biết thực hư thế nào. Chỗ chúng tôi ở nằm ở phía Tây Nam, nơi có những điều kỳ lạ xảy ra. Và có việc đã xảy ra ở một ngôi làng nhỏ gần chỗ chúng tôi.
Đó là một ngôi làng nhỏ tại nơi có nhiều khoáng sản, một gia đình đã ký hợp đồng với các mỏ tại địa phương và làm giàu trong một thời gian. Họ có một cô con gái thật xinh đẹp, và họ đã nghiêm túc tìm kiếm một cuộc hôn nhân tốt cho cô gái.
Nhưng đời nào ngờ, vào năm thứ hai, cô con gái được nhà trường gửi về nhà, nói rằng cô gái đã mang thai, và không nói ra ai đã làm điều đó.
Hay tin, ngừoi cha nổi cơn thịnh nộ đập bàn, và yêu cầu người mẹ hỏi xem đứa trẻ là của ai. Ông cũng cáo buộc các giáo viên đã không quan tâm con cái mình. Các giáo viên cũng không kém thế, và đáp trả rằng đứa trẻ đã hơn bảy tháng rồi, đã lớn rồi mà nhà không biết ư… ông có biết cách làm cha không?
Người mẹ khóc lớn, kéo cô gái vào phòng, hỏi cô: “Hãy cho mẹ biết, đứa trẻ là của ai? Nếu con thực sự thích nó, thì chỉ cần nói với ba mẹ thôi.”
Lúc này người mẹ cảm thấy đó chính là điều có thể làm vào lúc này. Bà đã thấy con gái mình béo lên, nhưng không nghĩ tới điều đó.
Con bé chưa biết ư? Bà cũng k hông dám nói to.
Cô gái khóc và nói với mẹ: “Con không biết, con không biết là ai cả. Con chưa bao giờ nói chuyện với bất cứ người đàn ông nào.”
Bà gặng hỏi thêm nhiều lần nhưng câu trả lời vẫn thế. Bà tức giận tát cô gái vài cái. Bà không nghĩ rằng đó là một khối u, vì khi cô gái cởi quần áo, bà có thể thấy đứa trẻ đang máy và đạp trong bụng cô.
Ngay lập tức, bà kéo cô bắt đi theo bà đến bệnh viện làm phẫu thuật.
Cô gái rụt rè nhút nhát chỉ dám khóc, và bị bố mẹ tống lên xe. Cô ngồi trên xe, ngồi ở hàng ghế sau và nhìn ra ngoài cửa sổ. Mẹ cô vẫn chửi mắng không ngớt.
Đoạn đường hơn 40 phút từ làng cô đến bệnh viện… có cái gì đó không đúng xảy ra. Cô bật dậy.
Xe ngày xưa còn chưa có khóa điện tử, người ta có thể đẩy cửa và nhảy ra ngoài. Tình huống bất ngờ khiến bố mẹ cô sợ hãi. Khi xe dừng lại, khi được tìm thấy, người cô gái đã đầy máu và cô đã tắt thở.
Theo phong tục, những người ch.ết bên ngoài, ch.ết mà chưa kết hôn, hơn nữa còn là điều ô nhục như cô ấy thì cần phải chôn cất càng sớm càng tốt, và không được đưa về nhà. Đám tang được chuẩn bị qua loa và cô được đem đi chôn vào ngay sáng hôm sau.
Cô gái bị chôn lấp, người mẹ thẫn thờ! Nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi! Làm sao họ có thể làm như vậy với đứa nhỏ!? Dù cô gái đã làm cho bà rất tức giận nhưng giờ đây cô đã đi rồi, bà hoàn toàn kh ông biết phải làm gì! Bà luôn bị ám ảnh rằng con gái mình không nên bị chôn vùi như thế. Vẫn còn nhiều thứ quan trọng hơn.
Một buổi tối, bà đi ra mộ của cô gái… bà chỉ cảm thấy rằng có điều gì rất lớn sắp xảy ra, và ngôi mộ phải được quật lên. Không thể nói ra là tại sao…
Khi bà đang đào mộ, chồng bà chạy đến
“Tụi nhỏ đã ch.ết rồi, bà đang làm gì vậy?”
Em chồng bà bảo: “Chị dâu, hãy để con bé an nghỉ. Sao chị có thể làm như vậy với con bé?”
Anh chồng bà bảo: “Em dâu, mọi thứ ô nhục đã ch.ết theo con bé rồi, đừng lôi ra làm mất mặt gia tộc nữa!”
Bà mặc kệ tất cả, không ai có thể thuyết phục bà. Bà chỉ muốn quật mộ! Sau đó bà nói với mọi người rằng bà không biết chuyện gì đang diễn ra, bà chỉ cảm thấy nếu không cho bà không đào mộ thì bà sẽ ch.ết cùng con gái mình.
Ngôi mộ được quật lên, có tiếng động từ bên trong quan tài. Mọi người đều cảm thấy kinh hoàng. Đó là một mạng người! Mọi người không quan tâm gì nữa mà nhanh chóng khai quan.
Quan tài bật mở, có một cái gì đó giữa hai chân cô gái. Người mẹ kéo quần cô gái xuống và thấy đứa trẻ đã được sinh ra và vẫn còn sống. Đứa trẻ quan tài! (Quan Tài Tử).
Cánh đàn ông bàn bạc với nhau, vài người bảo rằng họ đã không hề thấy khi đóng nắp quan tài, cỗ quan tài này thật xui xẻo. Sẽ có kẻ quy tội giết người cho bọn họ?! Đóng nắp quan tài và giết ch.ết đứa trẻ thôi. Nhưng đó là một vụ giết người!
Đám đàn ông vẫn nói tiếp, người phụ nữ đã nhanh chóng cởi áo quấn quanh đứa trẻ và bế nó về nhà mà không nói tiếng nào.
Đám đàn ông trong nhà phát hiện ra vội đuổi theo và nói rằng đứa trẻ này không nên mang về nhà, nó là điềm xui xẻo.
Người phụ nữ đã khóc và nói: "Con gái tôi đã ch.ết rồi. Con gái duy nhất của tôi đã ch.ết rồi. Bây giờ đây là cháu trai của tôi. Tôi không quan tâm là nó may mắn hay không, tôi chỉ cần cháu tôi. Nếu ông muốn thì tôi sẽ bế nó đứng đây, mấy người làm được thì làm đi, đánh ch.ết tôi, giết ch.ết đứa trẻ và chôn tôi cùng với con gái tôi.”
Lúc này, không ai dám ngăn người phụ nữ, chỉ nhìn bà bế đứa trẻ về nhà. Ngôi mộ của cô gái lại được lấp lại.
Câu chuyện của đứa trẻ lan khắp làng vào ngày hôm sau. Tối hôm sau, mọi người trong làng đến nhà họ nói chuyện. Người ta nói rằng những đứa trẻ như thế này sẽ ám cả ngôi làng nếu nó còn sống trong làng. Một số người thậm chí còn nói rằng gia đình họ đang hại ch.ết cả làng.
Cuối cùng, hội đồng làng nói rằng mọi người đã thảo luận về nó và nói rằng đứa trẻ không thể được nuôi tại làng. Hãy gửi nó đi nơi khác, cho người khác, đừng nuôi nó trong làng.
Người phụ nữ không yếu thế, bà không dễ bị bắt nạt. Muốn hại cháu bà thì phải bước qua bà trước. Con gái của bà đã mất, và bà sẽ dựa vào đứa trẻ này trong tương lai. Đây là cuộc sống tương lai của bà!
Không có gì có thể thuyết phục được người dân. Ba ngày sau, cuộc xung đột gia tăng cho đến khi một người dân làng đến nhà họ với một cái cuốc và không cho mở cửa những mỏ khoáng sán của gia đình họ, nói rằng đứa trẻ không được ở trong làng.
Người đứng đầu làng cũng sợ lớn chuyện, và vì vụ việc kéo dài trong ba ngày, cảnh sát trong trấn và huyện cũng để ý, sợ có án mạng xảy ra.
Nhưng cấp trên không tin vào ma quỷ. Tất cả những gì họ có thể làm là không để dân làng ẩu đả. Cũng không thể tự ý quyết định tương lai của đứa trẻ.
Trưởng làng đã đi mời một ông lão từ huyện kế bên, nhờ ông đến giúp để ngăn ngừa tai nạn.
Và ông lão đã đến, mặc trên người áo chẽn màu xám và túi vải trên lưng. Ông đi một đôi giày rất đặc biệt, nhiều người cho rằng đó là giày của đạo sĩ.
Người đại diện của làng bước vào nhà với một số cảnh sát. Người phụ nữ vừa mới trở thành bà ngoại nhìn người đàn ông với đứa trẻ của mình một cách cẩn thận. Ông sẽ dám làm gì? Tôi sẽ ch.ết cùng đứa trẻ.
Người đàn ông rất tốt bụng và đến nhìn đứa trẻ. Câu đầu tiên là: "Đứa trẻ này rất khỏe mạnh và có vẻ thông minh." Câu nói này làm dịu đi sự cảnh giác của người phụ nữ và để cho ông nhìn đứa trẻ.
Ông ta chạm vào đứa trẻ và nói rằng đó là một con ma, và cô gái có lẽ đã bị một con ma giết ch.ết.
Cho dù đây là một đứa trẻ quan tài nhưng giữ nó lại cũng không sao.
Dù sao cũng rất hiếm gặp. Nhưng mà, hồn ma thường hay có oán khí, sinh ra đã có đôi mắt âm dương, khi lớn lên sẽ khó có được một cuộc sống tốt lành.
Người phụ nữ ôm đứa trẻ quỳ xuống, khóc và cầu xin. Điều duy nhất mà bà có thể dựa vào bây giờ là đứa trẻ này.
Nếu đứa trẻ này không còn nữa, thì mỏ khoáng trong nhà của họ sẽ thuộc về người chú. Bà cũng nói tiếp rằng ở nhà quê thời đó, không có nam nhân nào bị coi thường.
Nếu như ông không có con trai thì mới lớn chuyện.
Chỉ cần ông kiếm được nhiều tiền hơn thì sẽ chẳng ai dám nói gì nữa.
Cháu của ông sẽ lớn lên...
Người phụ nữ sau đó ôm chặt lấy đứa trẻ.
Người đàn ông nhìn người phụ nữ và đứa trẻ tội nghiệp. Ông nói rằng nếu sau một năm đứa trẻ vẫn sống thì ông sẽ giúp nó. Còn bây giờ đã trễ rồi, ông không thể làm gì thêm.
Người chồng cùng trưởng làng đứng bên nhau nói chuyện với dân làng, thông báo rằng sẽ để cho đứa trẻ trong làng trong một năm. Nếu đứa trẻ vẫn bình an lớn lên, thì không ai đươc phép nghị luận nữa. Nhưng nếu đứa trẻ gặp bất trắc gì trong năm này, thì cũng không được oán trách dân làng.
Có vẻ đây là hướng giải quyết tốt. Cảnh sát và trưởng làng đều nhất trí như vậy. Không tốt thì sao? Dân làng cũng đã bỏ đi hết.
""