Chương 1-3

Trong thành phố phồn hoa nơi chúng tôi sống có một khách sạn 21 tầng, đó chính là nơi tôi đang thực tập.


Khách sạn luôn có chút việc kỳ quái, đều là việc mà những nhân viên nữ trực đêm hay kể cho đám thực tập sinh bọn tôi nghe.


Đêm nay khi trực cùng một chị lễ tân, sau khi chào một cặp đôi tới thuê phòng, chị nói với tôi: “Ưu Tuyền, em có để ý tới cô gái kia không?”


“Dạ không, sao ạ?”


Chị gái trợn tròn mắt: “Tứ Bạch Đản! Thật sự là Tứ Bạch Đản. Chị đoán... cô ta là quỷ.”


“Chị à, đừng làm em sợ. Tam Bạch Đản em có nghe nói tới, chứ làm gì có tới Tứ Bạch Đản.”


available on google playdownload on app store


Minh họa Tam bạch đản           


“Tròng đen mắt rất nhỏ, bé xíu như hạt đậu, bốn phía toàn tròng trắng. Người sống nào mà như vậy. Chị đi toilet trước, em không nên ngủ gật. Trưởng ca tới mà thấy em ngủ thì chị cũng bị mắng theo.”


Cô ta nói xong liền chạy tới toilet, tôi đang định nói là không phải chị nghĩ cô gái ban nãy là quỷ sao? Sao còn dám đi toilet.


Ở khách sạn, suốt ngày nghe những chuyện kỳ quái, nếu cái gì cũng nghe rồi tin thì sẽ thấy cả khách sạn toàn quỷ. Cho nên tôi cũng không thực tin tưởng mà cảm thấy chuyện chị gái nói thật vô lý. Có lẽ có chút là sự thật đi, nhưng có chút khẳng định là tiền nhân vẽ chuyện hù đám thực tập sinh.


Tôi ngồi trên ghế nghịch điện thoại. Khi trực chúng tôi được phép chơi điện thoại, nhưng không được để cho khách nhìn thấy. Nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần thì phải vội đứng lên mỉm cười.


Không biết tại sao, tôi cầm điện thoại trong tay liền mơ màng, hai mí mắt cứ chập vào nhau.


Tôi thấy xung quanh đen nhánh, bốn phía trống lốc, chỉ thấy đen ngòm, cái gì cũng không thấy.


Tôi một mình đứng trong bóng đêm, kinh hoảng mà nhìn bốn phía.


Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một người nam nhân. Không biết vì cái gì, nơi này rõ ràng không có nguồn sáng, vậy mà tôi  lại nhìn thấy hắn.


Hắn thật trắng, nhưng là dạng trắng mà tái nhợt như thể thiếu máu, đến cả môi cũng không có chút huyết sắc.


Nhưng mà, trên môi hắn lại dính máu đỏ tươi.


Đôi mắt hắn gắt gao nhìn tôi, tròng mắt rõ ràng là... Tứ Bạch Đản.


Tôi hoảng sợ lùi về phía sau, hắn lại tiến lên một bước, đưa tay nắm lấy vai tôi. Tôi lúc này mới ý thức được, trong nơi tăm tối này, tôi không có mặc quần áo. Thật xấu hổ, tôi đẩy hắn ra.


Nhưng hắn lại đột nhiên ôm lấy tôi. Trong chỗ tối tăm này, tôi cũng có thể cảm giác được hắn cũng không có mặc quần áo. Da thịt dán vào với nhau, thật lạnh lẽo. Toàn thân hắn lạnh như băng. Hơi thở hắn dồn dập và mỏng manh truyền tới bên tai. Rõ ràng không phải như hơi thở người bình thường.


Hắn thực suy yếu, hô hấp đều khó khăn. Bất quá đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là tôi không có mặc quần áo mà lại bị một nam nhân xa lạ ôm lấy!


“Ơ…” Tôi mới vừa nói chuyện, hắn đã cắt ngang: “Đừng nhúc nhích!” Giọng nói của hắn cũng thực suy yếu. Thật giống như nếu tôi đẩy hắn ra, hắn sẽ ngã xuống.






Truyện liên quan