Chương 49-2
“Ưu Tuyền, cậu còn đang ngủ cơ à? Tớ sắp ra khỏi nhà rồi đây!”
Di động truyền đến tiếng của Lan Lan.
Tôi bật dậy, không nhin được mà hít một hơi thật sâu. Tôi cuối cùng hiểu được câu nói của Tông Thịnh “Tinh Huyết cùng nguyên!”
“Được rồi, tớ dậy ngay, tới muộn xíu nha. Tớ sẽ cố gắng nhanh hết sức, cậu cứ đi loanh quanh trước đi, nhìn trúng cái gì thì mua. Coi như tớ tặng cậu!”
“Tối qua trúng số hả, sao tự dưng hào phóng vậy?! Vậy được, tớ không khách khí!”
Cúp máy, tôi ngây người ngồi trên giường, mặt đỏ rần. Tôi lắng nghe tiếng động dưới nhat, hình như là tiếng Tông Thịnh nói chuyện, giọng rất nhỏ nên tôi cũng không nghe rõ. Tôi quay đi thì thấy trên giường có một túi giấy, tôi với tay lấy, nhìn vào thì hoá ra một bộ đồ nữ, rõ ràng là chuẩn bị cho tôi.
Tôi kéo lê đôi chân bủn rủn đi tắm rửa thay đồ. Đứng trong nhà tắm, làn nước ấm áp chảy xuôi theo cơ thể khiến tôi thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn đôi mắt thâm quầng trong gương, tôi thở dài: “Không có gì! Coi như bị chó cắn vậy! Có điều chó cắn đau quá!”
Nếu không còn có thể thế nào?
Vì việc này đi nhảy lầu tự sát? Tôi không làm được!
Khóc sống khóc ch.ết?! Tôi cũng không có khả năng.
Lúc tôi thay đồ xong ra ngoài thì thấy Tông Thịnh đã trở lại. Hắn đang ngồi trước cửa dổ mân mê mấy thứ trang bị của mình. Nghe tiếng mở cửa, hắn quay đầu lại nhìn tôi, mà tôi cũng nhìn hắn!
Trong nháy mắt cả ngừoi tôi cứng lại.
Đôi mắt Tông Thịnh đã khôi phục lại màu đen, hơn nữa cảm giác màu đen rất thâm trầm.
“Anh...”
“Cô... vỏ đao này đúng không tồi, thực thích hợp để nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn. “Anh hẳn là khôi phục rồi. Tôi cũng đâu có phải là vô dụng. Đêm qua là lần đầu tiên mà cũng là lần cuối cùng! Tôi không quan tâm anh nghĩ sao, nhưng xã hội này có luật pháp, anh còn nữa thì tôi đi báo án.”
Hắn đột nhiên đứng dậy, đem mấy thứ kia cất vào túi quần, lạnh lùng nói: “Loại chuyện này thật đúng là không có chuyện lần cuối. Cô nếu có gan thì liền đi báo án đi. Còn nếu hôm nay không nghĩ đi báo án, vậy ngoan ngoãn cùng tôi diễn cho tốt vở hôm nay!”