Chương 52-2: Lan Lan xảy ra chuyện 2
Kế tiếp hắn đưa tay móc từ trong túi quần ra một cái ống nhỏ màu trắng. Tôi nhìn cái ống trắng này rất quen mắt nhưng không nghĩ ra được đó là cái gì? Nhìn thấy hắn lấy từ trong ra một ruột bút chì, à hóa ra là hộp đựng ruột bút chì bấm. Hắn đem ruột chì cắm vào chỗ khe cửa tủ quần áo thật cẩn thận.
Cái này tôi hiểu, chỉ cần tủ quần áo mở ra thì ngòi bút chì sẽ bị gãy và rơi xuống. Nếu như là người làm việc này thì đương nhiên là sẽ như vậy, nhưng nếu là quỷ thì sao?
Tôi đứng sau lưng hắn nhỏ giọng hỏi: “Quỷ có thể mở cửa không?!”
“Có”
Hắn đáp chỉ một chữ khiến tóc gáy tôi dựng đứng.
Tự nhiên cảm thấy như cửa tủ chậm rãi mở ra, đoạn ruột chì gãy nát.
Nếu như vậy thì hắn còn cắm ruột chì vào đó làm gì nhỉ?
Tôi còn đang nghĩ ngợi chuẩn bị hỏi hắn thì tự nhiên thấy mình bay bổng lên!
“Á!” Tôi thét kên, chợt cảm thấy là mình bị ném lên giường, cơ thể Tông Thịnh đã đè lên tôi.
Tôi vội hất tay chân kêu lên: “trời ơi, con mẹ nó, không cần như vậy chứ?! Bộ anh là đèn điện à, nhấn công tắc là bật lên sao?!” Chẳng hiểu sao tôi thấy biểu hiện của hắn hoàn toàn khác mọi khi!
Đàn ông trước phải có cái gì kích động rồi mới lên giường được chứ!?
Hắn không trả lời, lôi ra một đoạn chỉ đỏ, một tay túm lấy tay tôi, trói lại. Tôi còn hy vọng đêm nay thoát chứ.
“ Nhưng con quỷ nhỏ kia còn trong tủ quần áo mà! Lỡ nó nghe hay nhìn thì sao”
“Tôi đã phong bế ngũ cảm của nó, nên sẽ không biết đâu!”
Hoá ra về tới nơi hắn đã động thủ với con quỷ nhỏ là vậy. Lúc này thật sự là hết lối thoát rồi. Dù tôi đang run lẩy bẩy nhưng chắc chắn hắn sẽ không thương tiếc tôi. Tôi chợt nghĩ tới câu: “Tiểu thuyết ngôn tình cmn thật gạt người!” Chờ tới khi thật sự đến thời điểm đó mới biết nó khủng bố cỡ nào!
Dù gì đã có nhiều lần kề cận thịt da cùng hắn, nhưng khi thật sự phát sinh, tôi cảm thấy như có dòng điện chạy qua người.
Có lẽ do tôi không hợp tác nên Tông Thịnh vẫn cắn đầu lữoi rồi hôn tôi, máu hắn tràn ngập khoang miệng tôi. Tôi giãy giụa kịch liệt, nhưng do tay bị trói nên chẳng có tác dụng gì.
Dưới sự kích thích của mùi máu, tôi bị hắn hôn đến ngây ngốc cả người, không phân biệt được đâu là thật đâu là mộng. Có điều, tôi biết lần này không phải là linh hồn hắn tiến vào cơ thể tôi, mà là hắn, chân thật tiến vào trong coe thể tôi.
Tốt rồi. Tôi có thể dày mặt mà nói một câu, hoá ra quỷ thai không có lạnh!
.Ít nhất Tông Thịnh giống người sống hoàn toàn.
Lúc này đây, hắn không chỉ đem máu của hắn đưa vào cơ thể tôi mà còn cả những thứ khác nữa. Tôi có thể nghe tiếng hắn hít thở nặng nề bên tai, kích động run rẩy.
Hoá ra, hắn cũng không phải là bóng đèn, bật công tắc là mở, kéo cầu dao là đóng. Tôi ngất xỉu giữa tiếng thở dốc của hắn, không biết tại sao, chỉ đơn giản là ngất xỉu!
Tôi tỉnh lại do bị chuông điện thoại đánh thức. Mơ mơ màng màng vớ điện thoại áp lên tai: “Alo”
“Còn ngồi đó làm gì?! Mau đi nào!”
“Làm, làm gì?!” Tôi run rẩy vì cái tượng đó cách tôi chưa đầy một mét; Không biết có phải do tôi tưởng tượng không mà tôi cảm thấy như bức tượng kia cứ quay về phía tôi mà nhìn.
“Đi điều tr.a xem bức tượng này là do ai mang tới? Chắc chắn nó không có khả năng tự mình đi đến đây rồi.”
“Tôi, tôi đâu có mang theo quần áo.”
“Cứ mặc như vậy là được dù sao cũng đâu có thấy gì. “ Hắn đã mặc xong quần áo, xoay người lại cầm lấy bức tượng kia. Tôi nhìn thấy hắn lấy từ trong túi quần ra một hũ bột màu đỏ sậm có lẽ là chu sa. Hắn lấy bột ra bôi lên mặt bức tượng, miệng lầm bầm: “chu sa phong mắt.” sau đó hắn lấy một miếng phải đỏ bao lên tượng.
Sau khi làm xong hắn lại gần đầu lên nhìn tôi, lạnh giọng nói: “em có đi hay không, hay là muốn ở lại đây một mình?” Hắn nói xong liền mang bức tượng bỏ vào trong ngăn kéo tủ quần áo.
Hóa ra hắn muốn để bức tượng ở lại đây, vậy thôi tôi vẫn nên đi cùng với hắn nếu không một mình ở lại đây cùng bức tượng...
Tôi vội xuống giường, kéo lại quần áo, đi một đôi dép lê níu áo hắn cùng đi xuống lầu.
Vừa xuống tới đất thì bất ngờ dừng bước, tôi không kịp phản ứng nên đụng vào lưng hắn. Hắn quay đầu lại nhìn tôi, nói: “giờ thì níu áo lôi kéo người ta, ban nãy đẩy tôi ra thì có ý tứ gì chứ? Việc đã vậy rồi, cũng không hiểu em muốn gì!?”
“Cái này, lần sau lại nói.”
Tôi đây lúc này không muốn cãi nhau với hắn, nếu không hắn lại lên cơn hâm để tôi ở lại một mình cùng với bức tượng quỷ kia, đến lúc đó thì tôi khóc trời kêu đất cũng chẳng ai hay. Hắn vẫn không động đậy, tôi vội đưa tay ra thề thốt: “tôi đảm bảo, tôi đảm bảo, lần sau tôi sẽ nằm yên trên giường chờ anh.”
Lúc này hắn mới quay đầu tiếp tục đi ra cửa. Đã hơn nửa đêm gió rất lạnh, cũng may là mùa hè chứ không thì tôi đã bị cảm rồi.
Chúng tôi lên thẳng xe và lái tới bảo vệ, tiểu khu này của bọn họ cũng thật quá lớn, hoàn toàn theo kiểu cách của nông thôn. Thật giống như là đất không cần dùng tiền mà mua vậy. Từ cổng nhà lái xe đến cổng tiểu khu cũng phải mất hơn năm phút. Lúc này xe chúng tôi đi vào khu vực bảo vệ, nhà bảo vệ cũng hoàn toàn theo cung cách này, đất rộng mênh mông. Nhà bảo vệ mà chiếm hết một nhà mẫu, y như đúc căn nhà của Tông Thịnh. Hơn nữa còn là theo phong cách cung đình Châu âu. Không biết là bà hắn nghĩ như thế nào nữa?! Cửa phòng bảo vệ vừa mở ra thì đã thấy một bức tranh to đến tận 2m, đây chính là tiền nhiều không có chỗ xài đây!
Tại đại sảnh bảo vệ mặc đồng phục thấy có người vào vội đứng dậy. Bảo vệ cũng thật sự mạnh mẽ nhớ rõ được chủ nhà nên vội chạy đến hỏi: “Tông tiên sinh có việc gì sao?” Tiếp theo gã vội vàng lùi về sau vài bước, đụng cả vào ghế dựa sau lưng.
tôi lập tức hiểu ra ngay, vì ra khỏi nhà quá gấp nên Tông Thịnh không đeo kính râm, các bảo vệ kia nhìn thấy màu mắt hắn có lẽ cho rằng mình thấy quỷ.
Tôi vội nói: “Anh ấy đeo kính sát tròng nên mới như vậy.”
Bảo vệ kia cuối cùng cũng bớt sợ, nhìn kỹ lại, rồi lại đánh giá tôi, thấp giọng nói: “đám trẻ hiện nay sao toàn mê những cái gì đâu không? Đôi mắt như vậy mà cô gái này có thể thích được đúng là mạnh mẽ thật.”
Tôi nghe thấy lời này trên đầu lập tức xuất hiện mấy vạch đen, đại ca à, năng lực lý giải của anh thật lạ đó! Tôi chỉ nói là anh ta đeo kính sát tròng thôi mà, sao anh nghĩ tới đâu vậy?!
Đươmg nhiên tôi cũng không nói ra mà im lặng, đỡ phải càng bôi càng đen.
Trong phòng khách của khu bảo vệ treo rất nhiều màn hình theo dõi, bảo vệ đang trực nhìn chăm chăm vào các màn hình.
“Tìm giúp tôi ngày hôm qua, hôm nay những ai ra vào căn hộ của tôi.” Tông Thịnh nói.
Bảo vệ lập tức cẩn thận hỏi lại: “nhà các vị bị trộm sao?!”
“Không cần làm gì hết, chỉ cần các anh giúp tôi chụp hình ảnh lại là được.”
Trên đầu tôi vạch đen chảy xuống thật nhiều hết mức.
Người này nhờ người ta mà sao nói chuyện kỳ cục quá. Tuy rằng tôi biết hắn chính là hảo tâm, biết người bỏ bức tượng vào rất lợi hại, Do đó Tông Thịnh cũng không muốn mấy người bảo vệ bị dính dáng tới chuyện này. nhưng hắn dùng cách này thì người khác có thể bảo là hắn không biết lễ phép.
Bất quá người bảo vệ kia đã gọi hắn là Tông tiên sinh, tức là cũng biết thân phận của hắn. Do đó họ cũng không hỏi lại nhiều mà chỉ tìm hình ảnh những người ra vào căn nhà trong hai ngày qua.
Chuyện trải qua hơn 30h nên không phải xem một lúc là có thể xem xong. Mấy người kéo hai cái ghế tới bảo chúng tôi ngồi xuống từ từ xem, nếu tìm thấy cái gì thì kêu bọn họ. Rồi người bảo vệ đi ra ngoài nói chuyện với người còn lại.
Tôi cùng Tông Thịnh ngồi xem camera chiếu xe cộ tới lui trên đường. Nhà hắn căn bản cách cổng chính tiểu khu khá xa, ở sâu bên trong nên không có xe con xe điện gì cả. Xem được nửa giờ cũng không thấy có xe nào dừng tại căn biệt thự của hắn, tôi nói khẽ: “có khi nào là một thầy phong thủy rất lợi hại biến hoá ra cái tượng này đặt ở nhà không?!”
Hắn nhìn tôi, ánh mắt thật lạnh cả người. Bất quá, hắn lại quay người sang nhìn màn hình một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “nếu thật sự như vậy thì đối phương quá mạnh!”
Tôi thậm chí còn chưa kịp phản ứng với câu trả lời của hắn. Bất quá chính là hắn nói đối phương thật sự rất lợi hại.
Trong lòng tôi có chút lo lắng, vết thương
của Tông Thịnh còn chưa có khỏi, bây giờ nếu gặp người nào lợi hại thì hắn có thể bị thương không?
Chúng tôi ngồi trước máy tính hơn một tiếng xem những hình ảnh đó tới luôn một lần, càng xem, chân mày hắn càng cau chặt!
Xem hết video thì khí lạnh trên người hắn toả ra càng mạnh. Hai ngày qua thật sạ không có ai tới gần nhà hắn. Như vậy, ai đã đem bức tượng bỏ vào nhà?
Tông Thịnh đi ra khỏi phòng an ninh, một câu cũng không nói mat đi thẳng ra xe. Ta vội vàng cảm ơn bảo vệ rồi theo hắn lên xe.
Ngồi trong xe lúc sau liền nói: “Nói không chừng là cameras phương vị không đúng, nên không quay được người kia, hoặc là tượng do mấy người trang trí nhà bỏ vào?!”
“Em tưởng đang coi film ma Thái Lan à? Người trang trí đem tới nhà bạn gái một hũ thi du (dầu từ xác ch.ết) để trong chạn, tới khi xào rau thì cứ thế dùng thi du đảo lên à?!”
Ngữ khí thật tệ, tôi chỉ có thể cúi đầu thì thầm: “Không ngờ anh coi cả film ma Thái.”
Tôi thì thầm vậy có lẽ hắn cũng nghe thấy nên trừng mắt lườm tôi. Tôi chỉ có thể rụt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn nói: “Không có khả năng. Tôi có thể cảm nhận oán khí của tiểu quỷ đó, nếu do công nhân để lại thì mấy hôm trước đã biết.”
Hắn khởi động xe lái về nhà. Nghĩ tới bức tượng quỷ kia trong lòng tôi sợ hãi, bèn nói:
“Không ấy, đêm nay kình đi khách sạn ngủ đi, tiểu quỷ đó cong ờ nhà đó, hơn nửa đêm rồi!”
“Đừng có nói nhảm!” Hắn vẫn lạnh nhạt gào lên với tôi.
Về nhà, hắn lên thẳng lầu, vào phòng lôi bức tượng ra. Tôi nấp sau lưng hắn, nhìn bức tượng tiểu quỷ đang ăn cuống rốn của mình mà trong lòng tê dại, lông gà lông vịt dựng đứng cả lên.
Tông Thịnh như bay lượn trước mặt bức tượng, tay vẽ bùa, rồi lại dùng vải đỏ trùm lại, tiếp đó lại lấy cuộn chỉ đỏ ra buộc lại rồi mới vứt vào trong ngăn kéo, đóng tủ lại.