Chương 62-2: Người mẹ ích kỷ 2
Đôi mắt nó cứ nhìn lên trên, rồi, nó cười. Cười thật ngọt ngào như thể thấy ba mẹ mình, có ai ra bãi tha m a mà cười với không khí chứ?
Lỡ, không phải nó cười với không khí?
Tim tôi lộp bộp rớt xuống, đưa tay, muốn chạm vào Tông Thịnh đang giao lưu với cây hòe kia, nhưng lại sợ ảnh hưởng tới hắn nên tay cứ vươn ra rồi ngừng lại.
Đứa bé đó là một bé gái, mặc quần áo cũ nát, thậm chí rách bươm. Tóc tai nó rối loạn, mặt cũng nhem nhuốc, que kẹo trên tay vẫn còn nguyên trong bao. Tiếng hát?! Đúng rồi, nó đi theo tiếng hát, nhưng người hát đó lại không ngó ngàng tới nó…
“Tông Thịnh!” Tôi không nhịn được mà kêu khẽ, nếu tôi suy luận đúng thì con bé có thể gặp nguy hiểm, tôi sợ tới tim đập thình thịch. “Tông Thịnh, anh sao rồi?”
Con bé đi theo tiếng hát xa khỏi tôi, hướng vào phía sâu bên trong bãi tha ma.
“Tông Thịnh! Tông Thịnh!” Ta vội kêu nhỏ, cũng chỉ dám kêu khẽ vì kh ông biết hắn đang thế nào, nếu tạo thành phiền toái cho hắn thì có thể hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng con bé đã đi xa khoảng năm sáu met, nếu nó đi vào sâu quá lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?
Dưới tình thế cấp bách nên tôi quyết định chạy theo con bé, nếu Tông Thịnh hỏi xong chuyện thì có thể đi tìm tôi, cũng cứu được con bé.
Tôi đuổi kịp, hỏi con bé: “Bé con, em muốn đi đâu vậy?”
Nhưng con bé không để ý tới tôi mà hơi ngửa đầu nhìn lên trên. Tôi nhìn theo ánh mắt nó, chính là nhìn vào một đám mây xám trên trời, chân mây còn loang loáng vệt nắng vàng cuối ngày, nhưng con bé mỉm cười nói cho tôi biết, ở đó, có thứ nó nhìn thấy mà tôi thì không.
Từ sau khi đi c ùng Tông Thịnh, tôi có thể nhìn thấy quỷ rất nhiều lần, sao lần này lại không thấy gì? Bất quá, đôi khi nhìn thấy sẽ đỡ khủng bố hơn là không, vì tôi không biết có cái gì, ở đâu đang nhìn tôi và con bé nói chuyện, liệu có thể gây tổn hại cho tôi hoặc con bé không.
Tuy rằng trong lòng thực sự sợ hãi, thực sự khẩn trương, nhưng tôi lại không nghĩ tới việc rời đi. Tôi đã đi theo nó hơn hai mươi mét, Tông Thịnh vẫn đang nói chuyện cùng cái cây, hắn thật sự đang khá căng thẳng, mà tôi cũng không thể gọi hắn ở cách xa như vậy.
“Bé con à, chị mang em về nhà với mẹ nhé?” Tôi nói.
Con bé rốt cuộc có phải ứng: “Mẹ ơi, mẹ ơi.” Con bé ngẩng đầu mỉm cười. “Mẹ ôm con một cái.” Con bé hướng tay về phía trước ngẩng đầu cười, vậy là mẹ nó ở đằng kia? Người ca hát là mẹ nó? Nhưng sao tôi không nhìn thấy, mẹ nó… không phải người sao?
Cả người tôi ớn lạnh, giữa mùa hè, tôi lại có cảm giác lạnh buốt tận xương. “Em gái, chị đưa em đi tìm bà nhé? Bà em đâu? “
“MẸ ơi, ôm một cái.” Con bé vẫn lặp lại như thể không nghe thấy tôi nói gì/
Tôi nuốt nước miếng cố bình tĩnh lại, Tông Thịnh à, anh mau qua đây đi, có chuyện rồi. Tôi thầm kêu trong lòng, nhìn về phía cây hòe nhỏ tí xa tít đằng kia.
“Em gái à, đừng đi nữa, em nghe chị nói không?”
“Mẹ ơi, ôm một cái.” Con bé vẫn làm lại động tác cũ, và vẫn nói những lời này.