Chương 77: Tông thịnh phát cuồng
“Ưu Tuyền, không phải cậu làm ca ngày sao? Sao giờ này còn ở đây?”
Tôi cười nói: “Tớ gửi cái này ở đây một chút, đừng để ai động vào, tớ quay lại ngay.”
Lan Lan cũng không hỏi nhiều mà nhận lấy túi đồ đựng quần áo dính máu, để ở dưới quầy lễ tân. Tôi cũng không giải thích gì thêm mà đi thẳng sang phòng an ninh, trên đường đi ngang qua tủ đông cạnh quầy lấy hai bình nước uống theo. Lấy nước sang cổ vũ tinh thần nhân viên an ninh, loại chuyện này trước giờ tôi chưa từng làm.
Nhưng cần đánh lạc hướng để dễ dàng đưa Tông Thịnh ra ngoài nên chỉ có thể làm vậy.
Cho dù làm như vậy cũng không giấu được Thẩm Kế Ân nhưng tôi muốn ít nhất qua được đêm nay để Tông Thịnh khỏe hơn đã.
Ngày mai Thẩm Kế Ân chắc chắn sẽ biết chúng tôi đã cứu được người, tới lúc đó gã có thể làm gì? Cùng lắm thì nghỉ việc thôi? Không phải là thực tập thôi sao? Cùng lắm thì đi làm ở bên nhà Tông Thịnh là xong, chắc chắn bên đó sẽ không có ông chủ nào đuổi tôi đâu. Chưa biết chừng tôi còn là bà chủ nữa chứ!
Tôi mang theo tâm thế này đi sang phòng an ninh, muốn bọn họ rời mắt khỏi màn hình theo dõi quá đơn gian mà.
Tôi diễn vẻ vô cùng tức giận đi vào, lạnh giọng hỏi: “Hai vị đại ca, hai anh ngồi đó cả ngày trời nhìn màn hình có thấy trên trần ở lầu 16 bị người ta in dấu tay máu không? Ban nãy, bộ đàm báo ở lầu 16 có người chạy loạn, tôi còn cho rằng xảy ra chuyện gì!! Vội vàng chạy tới kiểm tra, mấy anh đoán coi là sao? Là trần nhà có dấu tay máu! Nhưng mà là giả!!!! Nhìn một cái là biết là giả…”
Tôi bô bô thao thao bất tuyệt hơn 10 phút, đem chuyện khách mặc đồ giả quỷ, còn có những người chơi trò trinh thám tới tìm người mất tích, đem nói hết một lần, trên cơ bản là có ai ở lầu 16 đều được tôi điểm danh cả. Thậm chí tới Ngưu Lực Phàm tôi cũng không tha. “Còn nữa, còn có khách nam cầm la bàn đi lăng quăng, hắn tưởng tới đây coi phong thủy hả? nếu hắn mà làm được thì chắc là nhân tài đó, hừ, hay là tài chưa tới, thiếu tiền tới đây kiếm chác?”
Hai người bảo vệ ngồi nghe tôi nói, cũng không phản bác, chẳng tán đồng. Tôi nhìn màn hình thấy Ngưu Lực Phàm vì sáu vạn một trăm đồng tiền công mà tận trách, cõng Tông Thịnh vào thang máy, lúc vào thang cũng có một hai người khách, không biết nói gì với nhau.
Vừa lúc đó Lan Lan đã lại ngồi xuống ngây ngốc, Ngưu Lực Phàm cõng Tông Thịnh ra khỏi thang máy, Lan Lan căn bản cũng chẳng quan tâm. Ngưu Lực Phàm mặc đồ đạo sỹ, chân đi giày vải nên cũng chẳng phát ra âm thanh gì, có lẽ vì vậy mà Lan Lan k hông nghe thấy, hoặc cũng có thể do Lan Lan lười biếng nên không buồn đứng lên kiểm tra.
Khi Ngưu Lực Phàm đem Tông Thịnh ra khỏi khách sạn rồi thì cô nàng mới đứng lên nhìn, nhưng cũng chỉ là nhìn quanh đại sảnh. Mà đại sảnh lúc đó đương nhiên là không có gì. Cô nàng lại ngồi xuống, dù cho cô có thể nhìn ra cửa thấy Tông Thịnh được Ngưu Lực Phàm cõng đi, nhưng chắc do trước đây từng thấy quỷ nên cô cũng không có gan đuổi theo.
Thấy bọn họ thuận lợi lên xe, tôi mới kết thúc việc càu nhàu với hai người bảo vệ, rồi đưa nước cho hai người nói: “Đại ca, hai anh vất vả rồi, chút nữa có gì hai anh cứ gọi bộ đàm, em ở khu vực trực b uồng p hiòng, em lên lầu trước, không có đại tỷ lại bực bội,”
Hai người cầm đồ uống cười tủm tỉm vẫy tay, còn nói: “Cô bé thực tập sinh này thật không tồi a, hiểu quy củ, có lễ phép.”
Tôi đi ra khỏi phòng an ninh, nhưng không lên lầu mà đi ra chỗ Lan Lan lấy túi quần áo, rồi đi thẳng ra ngoài khách sạn, Lan Lan gọi khẽ phía sau: “Ới! Ưu Tuyền! Ưu Tuyền!”
Ở quầy lễ tân có quy định phải có người trực 24/24 mà đại tỷ trực cùng Lan Lan đã không thấy tung tích, nên cô nàng không dám đuổi theo tôi, mà quy định là không được lớn tiếng ở đại sảnh, nên Lan Lan cũng không dám lớn tiếng gọi. Tôi cũng chỉ quay đầu cười, chỉ ra cửa rồi đi thẳng ra ngoài. Tôi làm vậy chắc đã rõ ràng là tôi xuống ca!
Xách theo túi đồ lên xe Tông Thịnh, Ngưu Lực Phàm đã ném anh lên ghế sau, tôi đỡ lấy anh cùng ngồi ở băng sau. Ngưu Lực Phàm thở hổn hển như trâu ngồi trên ghế lái, đóng cửa xe rồi quay sang hỏi tôi: “Em lái xe được không?”
Tôi nghe xong thì hoảng hồn: “Tôi không…. Đừng nói anh không lái được chứ?”
“Được chứ saokhông? Nhưng mà ban nãy cõng hắn xuống nên chân mềm nhũn luôn, sợ chút nữa phanh ga lẫn lộn, phía sau ngồi cẩn thận nha.”
Nói xong, hắn khởi động xe, trong lòng tôi cũng khẩn trương theo, chắc không tới nỗi đụng xe đâu nhỉ! Tôi không rành về xe lắm, nhưng cảm giác xe của Tông Thịnh hẳn rất đắt tiền.
Tôi báo địa chỉ cho Ngưu lực Phàm, hắn lái xe cũng rất cẩn thận. Trên xe ổn định xong tôi mới cúi đầu xem Tông Thịnh đang dựa vào tôi. Vì anh đang ngồi, nên hai chân tách ra, áo tắm dài cũng hở lên đến tận hông. Nếu bình thường thì có thể nói là vô cùng dụ hoặc, nhưng mà hiện giờ đùi trong của anh còn đang có vết thương vô cùng sâu, chỉ nhìn thôi cũng khiến tôi đau lòng.
“Tông Thịnh, anh sẽ không có việc gì.” Tôi thì thào.
Xe vào trong đường hầm. nửa đêm, nên đường rất vắng, trong hầm xe càng thêm ít. Dưới ánh sáng lờ mờ trong xe, tôi thấy Tông Thịnh mở mắt, đôi huyết đồng đang nhìn chằm chằm vào tôi như nhìn con mồi, chỉ muốn xé nát.
“Tông Thịnh? Anh đã tỉnh?” Tôi kinh ngạc, hoảng loạn, không dám tin tưởng đưa tay sờ lên mặt anh. Cảm giác lạnh băng không chút ấm áp,giữa đêm khuya có cảm giác như có thể kết thành băng.
Nghe giọng tôi, Ngưu lực Phám phía trước không biết tại sao lại tăng tốc độ, hắn thở hổn hển, rồi run run hỏi: “Em nói, hắn tỉnh lại? Hắn mở to mắt?”
“Đúng vậy, anh ấy tỉnh rồi. Nhưng mà… Tông Thịnh, anh sao vậy? Anh nói gì? Anh muốn nói gì? Anh nhìn em này, anh biết em mà.” Tôi nói, mong anh đừng dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn tôi, chẳng hiểu sao tôi cứ nghĩ ánh mắt này như thể muốn làm tổn thương tôi.
Ngưu Lực Phàm ổn định tốc độ xe nói: “Mắt hắn màu gì?”
“Đỏ, tròng mắt biến mất, chỉ còn đồng tử đỏ sậm.” Tôi nói, giọng run rẩy, anh như vầy y như lần đầu tôi nhìn thấy.
“Tông ưu Tuyền, chuyện là, tôi từng nói, trong sách cổ nói khi quỷ thai bạo phát thì chính là đôi mắt này, lúc này trong lòng hắn hoàn toàn rối loạn, muốn giết người, phải thấy máu thì mới ổn định lại được.” Xe ra khỏi hầm, đèn đường giúp tôi nhìn Tông Thịnh rõ hơn. Anh không dựa vào tôi nữa mà cứ ngồi n hư vậy nhìn chằm chằm vào tôi như đang nhìn vào con mồi.
Ngưu Lực Phàm giảm tốc độ xoay kính chiếu hậu nhìn anh, Tông Thịnh chậm rãi quay đầu, nhìn vào kính xe nhìn hắn. Ngưu Lực Phàm hốt h oảng kêu một tiếng “Má ơi! Lúc này nhìn thấy thật sự… Thật… thật….”
Kế tiếp là xe thắng gấp, đuôi xe hất sang một bên, tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị lôi xuống xe, cửa xe đóng sập l ại, tôi ngã nhào xuống, cánh tay cọ vào vệ đường chảy máu.
“A! Anh làm gì vậy?” Vài giây sau, tôi cuối cùng minh bạch. Ngưu Lực Phàm đã dừng xe, trực tiếp kéo tôi xuống xe, sau đó dùng chìa khóa xe khóa lại, chính là đem Tông Thịnh khóa ở bên trong xe.
Ngưu Lực Phàm kéo cánh tay tôi, mặc kệ tôi còn ngồi dưới đất, kéo tôi ra xa: “Chúng ta phải đốt xe thôi, hắn sẽ giết người, thành cỗ máy giết người đó. Nếu có người báo án thì cảnh sát sẽ tới nổ súng bắt ch.ết!!! Trước kia có quỷ thai bạo phát, chính là phải xử lý như vậy đó. Chúng ta không được để cho bọn họ phát hiện, đốt xe, đốt xe, nghĩ cách chế tạo xe tự cháy. Ai nha! Đó là trái pháp luật, tôi không nên tham tiền. Hiện tại làm sao bây giờ? Tổ sư gia, nhắc nhở đi, lúc này đây, tôi ch.ết chắc rồi. Học hơn mười mấy năm, mỗi ngày mong chờ có thể gặp được chuyện gì tới chứng minh bản thân. Hiện tại thật là gặp được… sao lại ngay lúc quỷ thai bạo phát vầy huhu.”
Hắn cứ lải nhải nói, chính là tự mình làu bàu.
Trong xe Tông Thịnh đã bắt đầu xuất hiện dị thường. Anh đập cửa xe, đạp xe, thậm chí dùng móng tay sắc bén cào cào cửa xe.
Khi bé anh từbng dùng móng tay cắt lốp xe, không biết giờ có thể phá cửa hay không?
Tiếng móng tay cọ vào cửa xe kim loại nghe thật khủng khiếp.
Tôi lấy tay bịt kín miệng mình, sợ hãi và khổ sở khóc. Tôi không biết lần trước bị thương, khi anh kiên trì tìm tôi có phải cũng trải qua như bây giờ k hông?
Tôi nhìn Tông Thịnh ở trong xe dù là anh đang làm cái gì, ánh mắt đều không rời khỏi tôi.