Chương 87-3
Cửa mở ra, bên ngoài máu vẫn chảy thành sông. Từ khi cô gái kia bị hành hạ tới ch.ết tới giờ thì máu vẫn luôn chảy ra phía thang máy. Cửa thang máy mở ra, Lan Lan bước ra, thấy chúng tôi thì cười, nhanh chóng đi tới nói: “Trùng hợp quá, vừa nghĩ lên lầu tìm hai người. Đi thôi, Tông Thịnh, tối nay anh mời bọn em ăn gì?”
Nghe giọng của cô ấy chắc hẳn là đã hẹn trước với Tông Thịnh. Nhìn thấy cô ấy đi tới, tôi vội hô:
“Lan Lan đứng lại!”
Nhưng cô nàng không nhận thấy giọng nghiêm trọng của tôi mà chỉ cười tủm tỉm tiếp tục đi tới và nói: “Làm sao vậy? Ưu Tuyền, sao hôm nay cứ thế? Không phải là do lâu rồi không đi làm nên thấy vậy sao? Tông Thịnh à, em thật không nghĩ ra là gia đình anh lợi hại vậy nha. Ưu Tuyền nha, cậu lúc nào cũng nói nhà mình nghèo.”
Tôi đỡ trán, không dám nhìn Lan Lan. Chân cô đã dẫm lên vũng máu trên mặt đất, đám máu cũng như dây leo, vừa động được vào đế giày cô thì đã bò lên, chỉ vài giây có thể đã đến bắp chân cô rồi.
Lan lan giống tôi, chưa thay giày đồng phục, đám máu bò lên vớ chân, trông thật…
“Ưu Tuyền, hôm nay cậu sao vậy? Sắc mặt tệ quá. Ôm chưa khỏi hẳn hả?”
“Không có việc gì, không có việc gì, Tông Thịnh…” tôi quay sang Lan Lan nói không có việc gì, quay đầu đã kêu Tông Thịnh, mắt tôi nhìn, ý bảo anh nhìn Lan Lan.
Tông Thịnh đóng cửa phòng, thấp giọng nói: “Không thấy là tốt.”
Anh bước tới, thật tự nhiên khoác tay lên vai Lan Lan đi tới thang máy.
Tôi kinh ngạc vì hành động này, nhưng vài giây sau liền hiểu.
Vết máu trên chân Lan lan lui dần, anh đi tới đâu, máu biến mất tới đó, giống như máu cũng sợ anh.
Tôi vội đuổi theo bọn họ vào thang máy, trùng hợp, là thang số 1. Từ đầu đến cuối tôi không dám nhìn vào vách thang. Cũng may lần này thang chạy không sao.
Lan Lan mải kể cho Tông thịnh nghe chuyện tôi trong thang máy hôm nay, nhưng tôi vẫn cúi gằm đầu không dám nhìn xung quanh.
Ra khỏi khách sạn, cuối cùng mới cảm thấy thế giới tươi mới. trên chân Lan Lan không còn dấu máu, cũng không có chút dị thường.
Tông Thịnh đưa chúng tôi đi ăn ở một nhà hàng du thuyền ở trung tâm thành phố, ở đây cơm Tây cơm tàu gì cũng có, mỗi này đúng 6:30 tối thì nhổ neo, khách trên thuyền ănuống, đến khi thuyền dừng thì khoảng :30 sau khi đã đi một vòng quanh con sông chính của thành phố. Hồi còn đi học, lớp chúng tôi cũng góp tiền tới đây ăn liên hoan một lần.
Ngồi bên chiếc bàn trải khăn trắng muốt trong khoang thuyền, Lan Lan nói chuyện phiếm cùng Tông thịnh vô cùng vui vẻ, thậm chí còn chơi cược xem bàn bên sẽ do ai trả tiền, là người mặc đồ trắng hay người mặc đồ đen trả tiền. Lan Lan thì quả quyết người mặc đồ đen nhìn có vẻ có tiền.
Tông Thịnh thì nói: “Có tiền không nhất định sẽ ra tiền. Nhìn người mặc đồ trắng, mũi to, mặt ngắn, chính là loại người hào phóng, dễ dãi với bạn bè, không để ý tới việc trả tiền cho bạn.”
“Tông Thịnh, anh thật là lợi hại đó. Em có cảm giác khi cùng anh bên nhau, cái gì cũng không giấu được.” Lan Lan hai mắt lấp lánh
“Lan Lan.”
Không khí giữa bọn họ thật tốt, nhìn Tông Thịnh cũng vô cùng dịu dàng.
Thì ra, ở bên Lan Lan là một người ngoài cuộc, anh không phải nghĩ tới những việc nặng lòng đó, vui vẻ nói chuyện thật tốt! Nhưng khi bên tôi, Tông Thịnh nhất định có áp lực.
Nhìn thấy tôi, tức là nhìn thấy việc anh không giống như mọi người!
“Đúng rồi Ưu Tuyền, lúc nãy cậu định nói gì với tớ?” Lan Lan hỏi.
Tôi nhìn Tông Thịnh đang ăn, không nén giận được, nhưng vẫn cười nói với cô: “À nói cậu tối đi ăn cùng.”
Ăn cơm xong, Tông Thịnh đưa Lan Lan về đầu ngõ ký túc xá rồi mới đưa tôi về. trên đường về, tôi cứ tựa đầu lên cửa kính nhìn cảnh vật bên ngoài, trong lòng nặng nề không muốn nói chuyện.
Về tới nơi, Tông Thịnh vừa xuống xe vừa nói: “Mai anh đi Tân Thôn xem người nhận việc có phải gia gia không, nếu đúng thì chắc có chút phiền toái, nếu không mai anh về khách sạn ở, xem thế nào. Mai em làm ca nào?”
Tôi lần chần mãi mới xuống xe, ỉu xìu đáp: “Mai làm ca đêm, từ 10h tối tới 6h sáng!”
“Hay rồi, có thể đi cùng anh.” Tông Thịnh đi vài bước, cầm chìa đứng trước cửa nhà, khựng lại nhìn tôi.
Tôi không để ý nên suýt đâm vào, anh nói với tôi:
“hôm nay sao vậy? từ lúc ăn với Lan Lan tới giờ thấy em không ổn.”
Tôi cắn môi, không biết phải diễn đạt những suy nghĩ trong lòng thế nào.
“Nói chuyện!” Anh lạnh lùng nói.
Tôi xoa xoa mặt, mới nói nói: “Em cảm thấy anh cùng Lan Lan ở bên nhau cũng khá tốt. Cô ấy không biết chuyện của chúng ta, anh đi với cô ấy co vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Có thể như người bình thường nói chuyện yêu đương. Anh có hay không cảm thấy, ban nãy khi ăn hai người ngồi nói chuyện phiếm, anh nói rát nhiều và rất vui vẻ so với ngày thường, cũng dịu dàng và ấm áp hơn nhiều không?”