Chương 88-3: Thẳng thắn với Lan 3
Tôi cùng Ngưu Lực Phàm đi theo phía sau, Ngưu Lực Phàm nhiều chuyện hỏi nhỏ;
“Tối qua lại bị quỷ thai ăn sạch à? Hôm nay hắn thật vui vẻ kìa, còn nhìn lại cô em đi, thi khí siêu nặnh, sắp y như hắn rồi... ha ha, hắn xả bao nhiêu vào người cô em rồi?!”
“Coi chừng anh ấy trở mặt.” Tôi thì thào cảnh cáo, mấy chuyện này hắn tự dưng nói vậy làm gì?
Tôi không biết đêm qua làm mấy lần nữa. Với cường độ đó nhưng tôi không có xỉu, hoàn toàn vì tâm lý tôi đã tiếp nhận anh nên cơ thể cũng không còn bài xích.
Ngưu Lực Phàm nhìn bóng dáng người phía trước, tức giận nói: “thế mà trở mặt. Cô uống máu hắn rồi, liên hệ chặt chẽ nên cũng khống chế cảm xúc của hắn một chút, đây là muốn tốt thôi mà, trở mặt gì chứ?!”
Tôi đỏ mặt, hoá ra hắn nói là máu, tôi còn tưởng rằng…… Không nghĩ không nghĩ!
Đi hết khu thôn mới là tới khu thôn cũ, đoạn này thì giống thôn chúng tôi. Thôn cũ toàn người già, đường đất, mà cũng là khu đang có đông người nhất.
Ba người chúng tôi lẫn trong đám đông mới thấy không chỉ có chúng tôi là người ngoài mà còn rats nhiều người khác.
Chỗ này có lẽ là từ đường. Tuy tôi khong hiêu biết nhưngcos thể khẳng định về căn nhà cũ nát trước mặt.
Trong đám người có một ông lão cầm cái gì đó rất kỳ quái trong tay, miệng nói:
“Một thôn liên tục có người trẻ tuổi ch.ết, không phải động long mạch thì là từ đường. Từ đường các người lâu năm bỏ phế không tu sửa có lẽ bình thường người lớn tuổi cũng không khoẻ khoắn gì.”
Có một ông chú đứng bên cạnh nói: “đám nhỏ chưa kết hôn đều đi thành phố làm việc. Tới tầm 30 mới quay về kết hôn. Mấy năm nay trẻ con trong thôn cũng ngày một ít.”
“Tìm ngày sửa từ đường lại. Mà bên kia là sao? Sao lại đào mương?”
“Cái kia là nhà của A Phúc thấy bên này là đất hoang, liền đào đất rào lại.”
Lão tiên sinh mày liền nhíu lại, nặng nề mà thở dài: “Nguyên nhân tìm được rồi! chính là con mương này. Các ngươi lúc tu sửa từ đường thì lấp mương đu. Ta sẽ quay lại xem, chỉnh lại từ đường cho thật tốt.”
“Đa tạ tiên sinh, đa tạ tiên sinh.” đại thúc cúi đầu khom lưng đi theo lão tiên sinh.
Tôi nhẹ giọng hỏi Tông Thịnh: “Là ông ta sao?” Lão Bắc lúc còn rất nhỏ tôi gặp qua một lần hai lần, nhưng tầm 4- tuổi nên không nhớ rõ.
Anh không có trả lời, nhưng từ vẻ mặt của anh thì đoán được, đây không phải!
Ngưu Lực Phàm nói: “Hắn họ Chung, chính là người ở thị trấn này.Rất có danh tiếng, nghe nói, trên tỉnh có hai quan lớn cũng tìm hắn tới xem.”
“Ngươi biết hắn? Cùng hắn có giao tình?”
“Nhà tôi biết hắn. Mấy năm trước hắn có tới nhà tôi ăn cơm.”
Tông Thịnh vừa đi ra ngoài vừa nói: “Giúp ta hẹn người Chung tiên sinh này. Dù ông ta không phải nhưng người trong nghề, nói không chừng hắn biết gia gia của ta ở đâu.”
Tông Thịnh đi ra ngoài, chúng ta tự nhiên cũng đi theo anh ra ngoài.
Ngưu Lực Phàm tiếp tục hỏi: “Ngươi vội vã tìm gia gia rốt cuộc vì cái gì? Gọi điện thoại không được sao?”
Tông Thịnh dừng bước, xoay người nhìn hai chúng ta nói: “Ta hoài nghi hắn đã có kế hoạch cho quỷ thai kế tiep! Ta chính mình trải qua mọi việc, ta không hy vọng hài tử khác cũng trải qua. Hơn nữa ta hiện tại làm những chuyện như vậy, khẳng định đã ngoài kế hoạch của bọn họ, nói không chừng bọn họ sẽ dùng quỷ thai tiếp theo làm dự phòng, làm thế thân ta. Đứa bé kia khả năng hơn mười tuổi, khả năng chỉ có vài tuổi.”
Ai nói quỷ thai đều là khát máu, nhẫn tâm máu lạnh?
Chẳng phải anh đang lo cho đứa nhỏ tiếp theo sao? Thật dự nếu ở Sa Ân dùng quỷ thai làm mắt trận, chín năm đổi một cái.
Vương Càn là cái thứ nhất, Tông Thịnh là cái thứ hai, nếu cái thứ ba cũng giống Tông Thịnh hiện tại hẳn là cũng hơn mười tuổi đi.
Chúng ta về xe, vô tình đi hết phong cùng tân thôn này.
Tông Thịnh kéo dây an toàn nói: “Đi chuẩn bị một chút, buổi tối, ở khách sạn làm pháp sự, mở ra âm dương thông đạo, nhìn xem có thể kéo hết quỷ bị nhốt ra không!”