Chương 11
Lục Cảnh thật sự không muốn Triệu Duy Sinh ở lại căn phòng nhỏ kia.
Hắn nghĩ nghĩ, quyết định vài ngày nữa sẽ cùng Triệu Duy Sinh chuyển nhà.
Triệu Duy Sinh không đồng ý, Lục Cảnh buồn cười vò tóc cậu,“Cậu không muốn cái gì, bắt đầu từ lúc rời khỏi cô nhi viện, cậu đã bị tớ cột đi rồi, nửa cái mạng của cậu là của tớ, tìm nhà tốt cho cậu thì làm sao? Một tháng thì có đến 10 ngày tớ ở cùng cậu, nhà cậu chính là nhà tớ, có vấn đề gì à?”
Triệu Duy Sinh bị hắn nói đến hai má hồng hồng, đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn chằm chằm Lục Cảnh, ngón tay khẽ run tiết lộ tâm tình vui sướng của cậu.
“Đi thôi, tớ nhớ tớ có một phòng ở không tệ lắm, bây giờ chúng mình qua đó đi”. Lục Cảnh xoay người đi đến bãi đỗ xe, than thở: “Những mà nghĩ lại cũng không ổn lắm, về sau Triệu Duy Sinh kết hôn thì làm thế nào, mình không nên làm ‘bóng đèn’ đâu…”
Triệu Duy Sinh nghe được lời hắn nói một cách rõ ràng. Cậu nhìn bóng dáng Lục Cảnh, cả người cứng đờ, trong mắt vụt qua tầng tầng cảm xúc.
Lưu luyến si mê có, cố chấp có, thương tâm có, điên cuồng cũng có.
“Sao thế?” Lục Cảnh nhíu mi, quay đầu vươn ra một bàn tay trước mặt cậu, “Nhanh nào, trời sắp tối rồi, không kịp ăn cơm bây giờ.”
Triệu Duy Sinh cúi đầu, im lặng kéo tay hắn, Lục Cảnh liền cảm thấy trong lòng bàn tay lạnh lẽo, đưa tay nâng cằm cậu lên, hốc mắt hồng hồng, Lục Cảnh bắt đầu buồn bực.
“Chó con sao lại biến thành thỏ con rồi.”
Triệu Duy Sinh lí nhí trả lời, lắc đầu, có rất nhiều lời muốn nói nhưng cậu biết mình không thể nói. Lục Cảnh không thích đàn ông, hơn nữa, Lục Cảnh là người tốt nhất trên thế giới, nếu Lục Cảnh vì chuyện này mà mâu thuẫn với cậu, cậu nghĩ mình sẽ ch.ết mất.
Đau khổ mà ch.ết, thương tâm mà ch.ết, nhớ nhung đến ch.ết.
Triệu Duy Sinh đem mặt chôn trên vai Lục Cảnh, cọ cọ, nhịn xuống nước mắt đang trực trào ra, nói: “Tớ là người nhà của cậu sao?”
“Không phải người nhà tớ đã mặc kệ cậu rồi”. Lục Cảnh nhẹ nhàng xoa xoa ót cậu, cảm khái: “Cậu dính người thế này, người bình thường ai mà chịu nổi”.
Vậy cậu hãy bị tớ dính đến ch.ết đi. Triệu Duy Sinh ác độc nghĩ.
Cậu sẽ không kết hôn, không có con, càng không ở bên ai khác.
Cậu sẽ mãi mãi quấn lấy Lục Cảnh.
Nhưng nếu Lục Cảnh muốn kết hôn thì sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Duy Sinh cảm thấy mình sắp đau khổ ch.ết rồi.
Lục Cảnh cảm giác được một cách rõ ràng tâm tình Triệu Duy Sinh đang suy sụp dần, hắn cũng không biết nguyên do là gì, nửa tha nửa ôm nhét người vào trong xe, nghiêng người thắt dây an toàn cho cậu. Triệu Duy Sinh vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích, Lục Cảnh nghĩ đến bộ dạng tháo vát của cậu khi ở công ty liền buồn cười, suýt chút nữa đã muốn nâng mặt cậu lên hôn một cái.
Đương nhiên hắn không làm như vậy, trên đường đi cũng suy nghĩ phát sầu, đầu óc vẫn luôn quẩn quanh về vấn đề trước đó
Sao cứ cảm thấy trên thế giới này sẽ không có ai xứng với Triệu Duy Sinh nhỉ?
Lục Cảnh không thích dáng vẻ lặng yên không nói câu nào của cậu, đang muốn mở miệng khơi đề tài thì Triệu Duy Sinh bỗng nhiên nói chuyện.
“Tớ sẽ không kết hôn.”
“Cậu nói gì?” Lục Cảnh nhướn mày,“Cậu không kết hôn vậy sau này tớ kết hôn thì ai quản cậu hả?”
“Tớ không kết hôn!” Triệu Duy Sinh gắt gao trừng hắn, thanh âm không kìm được cao lên.
“Ồ, thế à.” Lục Cảnh nhìn đường lái xe, dùng khuỷu tay lười biếng chống một bên, cố ý nói:“Nhưng tớ muốn kết hôn nha, vợ tớ nhất định sẽ là một người phụ nữ tốt, tớ sẽ yêu thương chiều chuộng cô ấy, sau đó chúng tớ sẽ có con, đưa con đi học rồi đón con về nhà, cậu nói xem, tớ có phải một người chồng, người cha tốt không?”
Tất cả những lời trên chỉ là nói ví dụ vậy thôi, Lục Cảnh hoàn toàn không thích trẻ con.
Nói rồi hắn dùng khóe mắt liếc nhìn Triệu Duy Sinh, quả nhiên thấy ánh mắt đối phương hồng hồng, vừa giận vừa đau lòng nhìn hắn, trông cứ như chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.
Lục Cảnh âm thầm huýt sáo trong lòng, đáng yêu quá.
Sau đó Triệu Duy Sinh cắn môi quay đầu lại, nhìn chằm chằm phía trước, nói:“Chờ cậu có con, tớ sẽ giúp cậu đưa bé đến trường đón bé về nhà, nếu vợ cậu gặp khó khăn gì, tớ cũng sẽ giúp đỡ cô ấy, tóm lại tớ không kết hôn là không kết hôn!”
“Ai nha, cậu đẹp trai thế này, lỡ như vợ tớ thích cậu thì phải làm sao đây?” Lục Cảnh xấu xa nói, không hiểu sao càng nói tâm tình càng trở nên sung sướng, “Tớ đây chẳng phải là đang tự nuôi cho mình một tình địch à”.
Triệu Duy Sinh thật muốn khóc lớn một trận, cậu cắn răng, gân xanh bên gáy sắp nổi hết lên rồi, cố gắng nắm chặt tay lại mới có thể đè xuống cảm xúc trong lòng.
Phong cảnh trên đường cậu không có tâm tư xem, hiện tại cậu chỉ muốn bổ nhào lên người Lục Cảnh, cắn lấy đôi môi ấy, ngăn lại những lời nói đáng ghét kia. Sau đó Lục Cảnh vì không nhìn được đường mà mất tay lái, hai người trong chiếc xe bị mất khống chế rơi xuống con sông bên đường. Lúc ấy Lục Cảnh sẽ ôm chặt lấy cậu, triệu Duy Sinh sẽ nói cho hắn biết cậu đã thích hắn từ lâu lắm, xong rồi bọn họ sẽ ch.ết chìm dưới sông.
Bỗng nhiên có một bàn tay chọc chọc má Triệu Duy Sinh, Lục Cảnh xấu xa cười:“Môi mím chặt chưa kìa.”
Triệu Duy Sinh ôm lấy bàn tay Lục Cảnh vào lòng, yên lặng không lên tiếng.
Cậu nhớ rõ Lục Cảnh rất sợ lạnh, bàn tay lạnh cóng, đành phải vạch áo khoác lên, đem tay Lục Cảnh đặt trên bụng mình ủ ấm.
Trong lòngLục Cảnh ấm áp, quyết định dỗ dành người ta.
“Nói thật, tớ thấy chẳng có ai xứng với cậu hết, vừa nghĩ tới cậu mà ở bên mấy người không được tốt lắm liền cảm thấy thật thiệt thòi, tốt xấu gì cậu cũng đã theo tớ nhiều năm như vậy”.
Triệu Duy Sinh chu miệng.
“Tất nhiên, cũng không có ai xứng với tớ.” Lục Cảnh không đỏ mặt tiếp tục nói,“Trên đời này có rất ít người lớn lên đẹp trai như tớ, hơn nữa tớ lại có tiền, bất động sản đều đứng tên tớ, người lớn trong nhà cũng không cần phụng dưỡng, vừa nghĩ đến phải tập thích ứng với một gia đình mới đã thấy phiền phức rồi, tớ việc gì phải làm tội làʍ ȶìиɦ bản thân mình thế”.
Triệu Duy Sinh run rẩy, đôi mắt nhịn không được cứ hướng về hắn.
Lục Cảnh dừng một chút, không nói nữa.
Triệu Duy Sinh khẩn trương hỏi:“Sau đó thì sao?”
Lục Cảnh chăm chú nghĩ, thực ra bọn họ hiện tại cũng rất tốt, đầu năm nay hai người đàn ông ‘độc thân’ cùng nhau thuê nhà cũng không ít, hơn nữa bọn họ ở cùng nhau cũng vài năm rồi, sống chung rất hòa hợp, huống chi Triệu Duy Sinh lên được phòng khách xuống được phòng bếp, nếu không phải là đàn ông, Lục Cảnh cảm thấy mình phải khiến cậu ‘mang thai’ rất nhiều lần rồi. (Chắc ý anh Cảnh là nếu anh Sinh là con gái ảnh đã chịch chịch anh Sinh, làm anh Sinh có bầu nhiều lần rồi, chắc vậy…. T^T)
(Nguyên văn là ‘đánh quang côn’: Bên Tàu đọc là “Guang-gun”. Quang là sáng, cũng nghĩa là trống trải. Côn là cây gậy dùng để đánh nhau. Quang côn là cây gậy trơ trụi, là cành cây không lá không hoa. Trong từ điển Hán Việt cũng ghi nghĩa chính rất thông dụng: quang côn là đàn ông con trai chưa có vợ, độc thân, cũng gọi là ế vợ. Trường hợp của 2 anh là trai chưa vợ, độc thân chứ không ế nhá =))
Mình định để nguyên câu nhưng nghĩ lại thôi để là độc thân cho dễ hiểu, thuần Việt vì còn mấy chỗ cũng dùng từ này.)
Chịch chịch chịch, bắn đến tràn đầy.
Hình ảnh nào đó lóe lên trong đầu, Lục Cảnh ngoài ý muốn cảm thấy rất hỗn loạn.
Tất nhiên, Lục Cảnh nghiêm túc nghĩ, thân là trai thẳng, loại tình huống này tuyệt không có khả năng!
“Sau đó a……” Lục Cảnh trầm ngâm một lát, như cười như không liếc nhìn Triệu Duy Sinh,“Sau đó hai chúng ta vẫn cứ độc thân, đợi sau này Lam Tiểu Trạm kết hôn, mang thai, chúng ta đối xử với con của cô ấy tốt một chút, dụ nó làm con nuôi của chúng ta, khi về già, mình đỡ nhau đi mua đồ ăn, không chừng còn trở thành ông chú tập dưỡng sinh trên quảng trường đó.”
“Dừng xe.” Triệu Duy Sinh cúi đầu nói một câu như vậy, mặt chôn trong bóng tối thấy không rõ biểu tình.
“Ừh?” Lục Cảnh sửng sốt, hỏng, Triệu Duy Sinh sẽ không thật sự bị chọc phát khùng chớ? “Àh, Tớ…..”
“Dừng xe!”
“Aiz tớ chỉ nói đùa thôi, tớ sẽ không ép cậu kết hôn…..” Lục Cảnh không biết làm sao đành phải dừng xe lại.
Vừa dứt lời, người bên cạnh lập tức xông đến, đâm cho Lục Cảnh phải thét to một tiếng, đây còn chưa phải chuyện ch.ết người nhất, đòi mạng là ở chỗ Triệu Duy Sinh ôm hắn chặt muốn tắt thở.
Trong thanh âm của Triệu Duy Sinh mang theo tiếng khóc nức nở mềm nhũn: “Cậu làm tớ sợ muốn ch.ết!”
Lục Cảnh chịu đựng đau đớn, sờ đầu cậu,“Rồi rồi rồi, không dọa không dọa, aizz…đàn ông con trai mà cứ như con nít vậy à.”
“Tớ cứ như vậy với cậu đấy!” Triệu Duy Sinh chôn đầu trong lòng Lục Cảnh, nghẹn đến mặt đỏ bừng nhưng cậu cũng không thèm để ý.
“Lục Cảnh! Lục Cảnh!! Lục Cảnh!!!”
Từng tiếng từng tiếng kêu như đang gọi hồn, ẩn chứa trong đó là bao nhiêu tình cảm đến chính bản thân Triệu Duy Sinh cũng không biết.