Chương 10
Diệp Tri Chi khựng lại một chút nhưng không dừng hẳn, cô bước nhanh về phía thang máy. Vào thang máy, cô ấn nút lên lầu hai mươi tám.
Đợi khi cửa thang máy đóng lại, những suy nghĩ của Diệp Tri Chi bắt đầu xuất hiện. Cô vẫn có chút để ý những lời nói của Quý An Ninh.
Quý An Ninh đảm nhiệm vị trí luật sư của công ty luật hành chính Nghị Tư có mối quan hệ cạnh tranh với công ty luật Quân Hòa.
Diệp Tri Chi cũng hiểu rõ tác phong của Quý An Ninh, người này rất hay chơi xấu. Nếu cô ta đã có thể nói ra mấy lời như vậy rồi thì cũng không phải không có căn cứ.
“Đinh” Âm thanh của thang máy vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Hơn mười phút sau, thư ký của Lưu tổng cũng lên đây. Quả nhiên, sau khi gặp Lưu tổng, suy đoán của Diệp Tri Chi đã được kiểm chứng.
“Luật sư Diệp, thông dịch viên của chúng ta vẫn chưa đến nữa.” Mặt Lưu tổng bao phủ mây đen, ẩn giấu một chút sốt ruột: “Thật sự xin lỗi, tôi không ngờ là bên chúng tôi lại gặp phải tình huống này.”
“Thông dịch viên chưa tới sao?” Diệp Tri Chi sửng sốt, cô cẩn thận suy nghĩ, ngay lập tức đoán được ý đồ của Quý An Ninh.
Cô nhìn thời gian, quyết định dứt khoát: “Lưu tổng, ngài đừng gấp, đại diện của tập đoàn Aites cũng sắp tới rồi. Đợi lát nữa vào lúc đàm phán, bình thường làm như thế nào thì ngài cứ làm vậy, chúng ta tuyệt đối không thể hoảng sợ được.”
“Tôi cũng có thể nghe hiểu được một ít tiếng Pháp, có thể miễn cưỡng ứng phó được.”
“Vậy sao…?” Lưu tổng vẫn có chút nghi ngờ.
“Nếu như ngài thật sự lo lắng,…” Diệp Tri Chi đề nghị: “Không thì như vậy đi, để thư kí ở ngoài quan sát, nếu như thông dịch viên đến thì báo cho ngài trước tiên.”
“Được.”
Trong giây lát, cô cũng không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn nữa.
Lưu tổng quay đầu phân phó thư ký: “Cậu ra ngoài quan sát đi, có chuyện gì thì báo cho tôi biết ngay lập tức.”
“Vâng, Lưu tổng.” Thư kí gật đầu, xoay người rời khỏi phòng họp.
Thư ký vừa mới bước ra thì đại diện của tập đoàn Aites đã tới.
Đại diện của đối phương là người Pháp, ngoại trừ thông dịch viên và luật sư đi theo thì còn có hai trợ lý.
Sau khi ngồi xuống, trợ lý của đối phương hỏi: “Lưu tổng, người của ngài đã đến đủ rồi sao?”
Lưu tổng không yên tâm lắm, nói: “Đúng vậy.”
“Vậy chúng ta bắt đầu nhé?”
“Chuyện này…” Lưu tổng vô thức nhìn về phía phòng họp, vẻ mặt do dự.
“Lưu tổng.” Diệp Tri Chi khẽ nhắc nhở rồi quay đầu mỉm cười với đối phương: “Có thể bắt đầu rồi.”
Đàm phán thương mại được lược bỏ phần chào hỏi, nếu cả hai bên đều đã chuẩn bị ổn thỏa thì có thể trực tiếp đi vào chủ đề đàm phán.
Sau khi đại diện phía bên kia lên tiếng, thông dịch viên đi cùng thuật lại lời của anh ta: “Bên tôi muốn xác nhận lại về điều khoản của phần phân chia lợi nhuận, không biết tập đoàn Jialan có ý kiến gì khác không?”
Diệp Tri Chi mở tài liệu ra, cẩn thận lắng nghe đại diện bên kia nói chuyện. Lưu tổng không chút để ý mà gật đầu: “Không có ý kiến gì, về phần phân chia này thì lần trước chúng tôi cũng đã đồng ý rồi.”
Thông dịch viên dịch lời nói của Lưu tổng thành tiếng Pháp rồi nói lại cho người đại diện. Nhưng chỉ nghe được vài câu thì Diệp Tri Chi liền nhíu mày lại.
“Chờ một chút.” Cô khép tài liệu trong tay lại, ngắt lời thông dịch viên.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cô. Diệp Tri Chi nhìn thẳng vào phiên dịch viên: “Tại sao câu này cô không dịch?”
Lưu tổng nghi hoặc: “Luật sư Diệp, cô nói gì vậy?”
Thông dịch viên cũng sửng sốt: “Luật sư Diệp, cô… nghe nhầm rồi phải không?”
“Là câu về phần chia lợi nhuận.” Diệp Tri Chi không để ý tới cô ta, mở miệng nói một hơi tiếng Pháp lưu loát.
“Điều kiện mà quý công ty đưa ra, bên tôi đồng ý.” Khẩu âm của cô rõ ràng, chuẩn xác: “Nhưng tại sao thông dịch viên của bên các ngài lại nói rằng bên tôi cảm thấy tỉ lệ phân chia lợi nhuận được đề xuất lần này quá khác so với đề xuất chung được đưa ra trước đó, nên đã từ chối tiếp nhận điều khoản phân chia lợi nhuận này?”
Ánh mắt của Diệp Tri Chi lần nữa rơi xuống người phiên dịch viên, nói tiếp: “Đồng ý và không đồng ý, cũng không phải là một thuật ngữ chuyên ngành gì quá cao siêu cả, thông dịch viên bên các ngài…”
“Sao lại phạm phải một sai lầm đơn giản như vậy?”
Nói trúng tim đen.
Lưu tổng đột nhiên phản ứng lại: “Xin hỏi đây là chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt của phiên dịch viên lộ vẻ bối rối, cúi đầu xuống.
…
Một giờ sau, cửa phòng họp mở ra. Lưu tổng mang theo vẻ mặt vui vẻ rời khỏi phòng họp.
“Luật sư Diệp, lần này may mà có cô.” Ông ấy như tắm gió xuân.
Diệp Tri Chi mỉm cười: “Đừng khách sáo, đây việc tôi nên làm mà.”
Lưu tổng cười nói: “Những chuyện kế tiếp, còn phải phiền luật sư Diệp để ý kĩ.”
Diệp Tri Chi nói: “Vâng, tôi sẽ tiếp tục theo dõi.”
Khi đang nói chuyện, đại diện bên Pháp bước lên nghênh đón: “Hai vị, thật sự xin lỗi, tôi không ngờ sẽ gặp phải tình huống như vậy. Về vấn đề của thông dịch viên, công ty chúng tôi sẽ thành lập một đội nhỏ chuyên nghiệp để điều tr.a chuyện này, hy vọng sau này có thể hợp tác vui vẻ.”
Diệp Tri Chi mỉm cười: “Vâng, thưa ngài, Lưu tổng cũng hy vọng hợp tác vui vẻ.”
Đi thang máy trở lại lầu một, Diệp Tri Chi lại tình cờ gặp Quý An Ninh. Vài giây trước, cô ta vừa được người phụ trách thông báo một tin xấu.
“Thật xin lỗi, vừa được báo tin thì bên này đàm phán xong rồi, tiếc quá, chỉ có thể chờ cơ hội hợp tác lần sau vậy.”
“Chuyện này sao có thể?” Mặt Quý An Ninh tràn đầy sự khó tin, vội vàng xác nhận với đối phương: “Ngài có chắc không có nhầm lẫn gì sao?”
Nhưng vẫn nhận được câu trả lời y như thế.
Quý An Ninh cứng người tại chỗ, không biết nghĩ đến gì đó, cô ta bỗng nhiên quay đầu, đuổi theo Diệp Tri Chi: “Cô biết tiếng Pháp sao?”
Cô ta đuổi theo Diệp Tri Chi đến cửa ra vào: “Diệp Tri Chi, cô biết tiếng Pháp?”
“Bất ngờ lắm phải không?”
Diệp Tri Chi xoay người, mỉm cười nhìn về phía cô ta: “Luật sư Quý hiểu tôi như vậy sao lại không biết là tôi biết tiếng Pháp nhỉ?”
Cô ngừng một chút: “À, đúng rồi, tôi không chỉ biết tiếng Pháp đâu, tôi còn biết tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Hàn, tiếng Đức, tiếng Nga và cả tiếng Tây Ban Nha nữa.”
Quý An Ninh: “Cô…!”
Diệp Tri Chi nhìn thẳng vào cô ta, trực tiếp vạch trần: “Cô biết người đến đây đàm phán là người Pháp, không biết tiếng Trung, cho nên đã mua chuộc phiên dịch viên cả hai bên, nghĩ rằng như vậy sẽ phá hỏng cuộc đàm phán hợp tác của chúng tôi, sau đó thừa nước đục thả câu? Tôi nói đúng chứ?”
Quý An Ninh biến sắc: “Cô nói gì vậy, tôi không biết.”
“Luật sư Quý, mong cô tự lo thân mình cho tốt.” Diệp Tri Chi xoay người rời đi.
Quý An Ninh cứng đờ đứng nhìn bóng lưng của cô, trong lòng nhịn không được mà giận dữ.
“Diệp Tri Chi, cô cướp mười mấy năm cuộc đời của người khác, sao còn có thể yên tâm thoải mái đứng ở đây được chứ?” Cô ta đuổi theo Diệp Tri Chi đến ven đường, giọng nói đột nhiên trở nên sắc bén: “Cô vốn không xứng được đứng ở vị trí này!”
Diệp Tri Chi dừng chân lại, quay đầu đối mặt với ánh mắt của cô ta, giọng nói bình tĩnh: “Vậy cô thấy vị trí nào mới xứng với tôi?”
“Là người rửa chén của một nhà ăn nhỏ, hay là phục vụ của một tiệm cơm nhỏ?” Cô hỏi lại: “Có phải cô cho rằng, hẳn là tôi nên giống trong mấy bộ phim truyền hình và tiểu thuyết cẩu huyết, rơi vào mấy loại tình cảnh như vậy mới hợp lý đúng không?”
Nỗi căm phẫn của Quý An Ninh dâng lên đỉnh điểm, nói không suy nghĩ: “Vốn là như vậy! Cô…”
Diệp Tri Chi chớp mắt, làm như khó hiểu: “Nhưng mà, tôi tốt nghiệp đại học danh tiếng, đã từng là sinh viên trao đổi ra nước ngoài, còn nói được tám thứ tiếng nữa, tới chỗ nào mà không tìm được việc?”
“Nhưng mà, có một câu mà luật sư Quý nói rất đúng.”
Diệp Tri Chi xoay người, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy, nói: “Lấy đồ của người khác thì sẽ phải trả lại thôi.”
Quý An Ninh tức đến bốc khói. Cô ta còn muốn nói gì đó nhưng đã bị khách hàng đuổi tới cản lại.
“Đây là chuyện gì vậy? Luật sư Quý, không phải cô đã đảm bảo với tôi là chuyện này không thành vấn đề sao?”
…
Khi đang đứng ở ven đường chờ xe, Diệp Tri Chi nhận được điện thoại của Giang Yến Từ: “Tình hình bên kia của em thế nào rồi?”
Giọng Diệp Tri Chi vui vẻ: “Đã giải quyết xong rồi, bên này của tôi hết thảy đều thuận lợi cả. Giang par, bên anh thì sao?”
Giang Yến Từ không trả lời: “Có một việc tôi phải xin em giúp.”
“Chuyện gì vậy?”
Nghe xong những gì mà Giang Yến Từ dặn dò, trực giác cô không thể tin: “Anh nói là trong vòng một giờ sao?”
Cô lấy điện thoại ra nhìn thời gian, 15:13.
“Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi lập tức chạy về công ty luật.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Tàu điện ngầm cô vừa đặt vẫn còn cách hơn mấy trăm mét nữa. Diệp Tri Chi nhìn khoảng cách hiển thị trên phần mềm, trong lòng bắt đầu lo lắng. Sao vẫn chưa tới nữa vậy?
Giang Yến Từ, tên này chính là người mà ông trời phái xuống để tr.a tấn cô đây mà!
Ở ven đường có người đang phát tờ rơi. Diệp Tri Chi tiện tay nhận lấy, nhìn lướt qua. Là tờ rơi của một quán cơm Tây mới mở.
…
Tập đoàn Duy Á.
Trong phòng hội nghị, người đại diện của tập đoàn Duy Á và tập đoàn Alex đang thảo luận về các chi tiết của đề án sáp nhập. Vốn đang tiến triển suôn sẻ, nhưng sau khi Hoàng tổng của tập đoàn Alex nhận một cuộc gọi xong thì liền thay đổi thái độ, “Sau khi hội đồng quản trị xem xét qua thì chúng tôi thấy rằng đề án sáp nhập và thu mua mà quý công ty đưa ra không đáp ứng được quyền lợi tốt nhất của cả hai bên.” Hoàng tổng tuyên bố: “Cho nên, rất lấy làm tiếc.”
Tiền tổng của tập đoàn Duy Á lập tức biến sắc: “Sao lại thế này, vừa nãy không phải vẫn đang thảo luận rất tốt sao?”
Vẻ mặt của Hoàng tổng tiếc nuối: “Thật có lỗi, chúng tôi cũng chỉ mới nhận được tin thôi. Nhưng mà Tiền tổng, chúng tôi thật sự có thành ý, nếu không cũng không phí công chạy đến đây một chuyến rồi.”
Vẻ mặt của Tiền tổng trông không tốt lắm.
Giang Yến Từ thản nhiên mở miệng: “Cho nên, quý công ty quyết định hủy bỏ hợp tác sao?”
“Là như vậy, không sai.” Khóe miệng Hoàng tổng mỉm cười, đón lấy ánh mắt dò xét của Giang Yến Từ, như che giấu mà ho một cái: “Luật sư Giang, sao anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Chẳng lẽ ngay cả quyền tự do hủy bỏ hợp tác mà chúng tôi cũng không được sao?”
Giang Yến Từ nhướng mày, đột nhiên cười: “Đương nhiên đây là quyền tự do của các ông rồi.”
“Nếu luật sư Giang đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi.” Hoàng tổng cười sang sảng, đứng lên: “Tôi còn có việc khác, thứ lỗi vì không thể tiếp được, hy vọng lần sau sẽ có cơ hội hợp tác.”
Nhóm của ông ta cũng đứng lên theo.
Ánh mắt Giang Yến Từ dõi theo bóng lưng của ông ta, khi ông ta bước tới cửa thì không nhanh không chậm mở miệng: “Hoàng tổng, các ông giả vờ đồng ý đề án sáp nhập và thu mua của tập đoàn Duy Á, mục đích là để thông qua thẩm định chuyên sâu mà lấy được thông tin về báo cáo tài chính của tập đoàn Duy Á, tôi nói đúng chứ?”
Bước chân của Hoàng tổng hơi dừng lại, đột nhiên quay đầu lại: “Những lời này của cậu là có ý gì?”
Ông ta nhíu mày lại, nói bằng giọng điệu nghiêm túc: “Luật sư Giang, chúng ta đã từng ký tên vào thỏa thuận giữ bí mật rồi mà.”
Trong quá trình sáp nhập và thu mua, thông thường thì công ty niêm yết và đối phương sẽ cùng ký tên vào thỏa thuận Standstill và thỏa thuận giữ bí mật, giao ước trong thỏa thuận giữ bí mật là không được mua cổ phiếu của hai bên trong lúc đó. Đề phòng sau khi đối phương thu được những thông tin cơ mật xong thì sẽ thu mua cổ phiếu với dụng ý xấu.
Giang Yến Từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vòng qua bàn hội nghị, đi đến trước mặt ông ta: “Tôi có để ý thấy rằng gần đây giá cổ phiếu của tập đoàn Duy Á đang tăng mạnh, hàng loạt các nhà đầu tư nhỏ lẻ đã mua một sổ lượng lớn cổ phiếu của tập đoàn Duy Á.”
Hoàng tổng nhìn thẳng vào anh: “Cổ phiếu tăng mạnh, chuyện này thì liên quan gì đến tập đoàn của chúng tôi chứ?”
Giang Yến Từ không e dè đối mặt với ông ta: “Tuy rằng đều là nhà đầu tư nhỏ lẻ nhưng dựa vào điều tra, mạng lưới quan hệ của bọn họ có hơi kỳ lạ. Danh sách của các nhà đầu tư nhỏ lẻ đó đang nằm trong laptop của tôi, Hoàng tổng có muốn xem thử chút không, có lẽ ông đều quen biết đấy?”
“Luật sư Giang, ý của cậu là gì?” Hoàng tổng nổi giận, lồng ngực hơi phập phồng.
Giang Yến Từ không để ý tới ông ta, tiếp tục nói: “Các ông thừa dịp bây giờ thu mua cổ phiếu khiến người ta cho rằng là sau khi tin tức sáp nhập và thu mua truyền ra thì giá cổ phiếu mới tăng mạnh, thực tế là do các ông đứng ở sau màn điều khiển.”
“Còn nữa, các ông cố tình đẩy thời gian đàm phán lên sớm hơn, chính là muốn làm xáo trộn hết kế hoạch của chúng tôi khiến chúng tôi không thể điều tr.a tường tận trong thời gian ngắn như vậy được, tôi nói đúng chứ?”
“Luật sư Giang, cậu nói gì vậy?” Tiền tổng nhảy dựng lên, nhìn về phía Hoàng tổng với ánh mắt sắc bén: “Hoàng tổng, các ông thật sự làm như vậy sao?”
Ánh mắt của Hoàng tổng hơi lóe lên, hừ lạnh một tiếng: “A, đây chỉ là suy đoán của cậu mà thôi.”
Ông ta nhìn về phía Tiền tổng, nói như trào phúng: “Tiền tổng, tôi thấy vị luật sư mà các ông mời về hình như không đáng tin cậy cho lắm.”
Giang Yến Từ không thèm để ý: “Kỳ thật tôi rất tò mò, trong điều lệ công ty của tập đoàn Duy Á có điều khoản “xua đuổi cá mập”, cho dù bây giờ các ông có nắm được quyền sở hữu cổ phiếu của tập đoàn Duy Á cũng không có biện pháp nào để khống chế công ty nhanh chóng được.”
“Cho nên, các ông làm như vậy để làm gì?”
Giọng điệu Hoàng tổng lạnh như băng: “Hôm nay đến đây thôi, tạm biệt.”
Ông ta xoay người rời đi.
Giang Yến Từ chậm rãi nói: “Các ông ác ý thu mua cổ phiếu của tập đoàn Duy Á, mục đích cuối cùng chắc là để rửa tiền nhỉ?”
Hoàng tổng quay đầu lại, trừng mắt nhìn Giang Yến Từ, sắc mặt lạnh lẽo vô cùng: “Cậu có chứng cứ gì không?”
Luật sư của đối phương cũng đúng lúc lên tiếng: “Luật sư Giang, nếu anh không có chứng cứ, vậy những lời mà anh vừa nói, chính là ác ý phỉ…”
“Chứng cứ ở ngay đây!” Cánh cửa của phòng họp đột nhiên mở ra.
Mọi người sửng sốt.
Hoàng tổng nhíu mày: “Cô là ai?”
Diệp Tri Chi không để ý tới ông ta, đi vào phòng họp, giơ tài liệu ở trong tay lên: “Thứ mà tôi cầm trên tay đây, chính bằng chứng về mối giao thiệp liên lạc giữa Hoàng tổng cùng với đám nhà đầu tư nhỏ lẻ đã thu mua cổ phiếu của tập đoàn Duy Á, văn kiện chỉ đạo nội bộ của tập đoàn Alex cùng với bằng chứng rửa tiền phi pháp.”
“Giang par.” Cô bước lên, đưa tài liệu ở trong tay qua.
Giang Yến Từ nhận lấy, lật vài tờ rồi giương mắt nhìn về phía người đối diện: “Hoàng tổng, những chứng cứ này vô cùng xác thực, ông còn gì muốn nói nữa không?”
Hoàng tổng hơi biến sắc: “Cậu cho rằng, cho rằng như vậy là có thể uy hϊế͙p͙ được chúng tôi?”
Đuôi lông mày của Giang Yến Từ hơi nhướng lên, cười như không cười: “Nói như vậy, quý công ty đã thừa nhận những chứng cứ này là thật sao?”
Trong lòng Hoàng tổng vô cùng loạn, nhìn chằm chằm vào tài liệu ở trong tay anh, lớn tiếng chất vấn: “Sao cậu lại nắm được tài liệu cơ mật của công ty chúng tôi? Chúng tôi không hề cho các cậu quyền tr.a xét, đây là cậu đang thu thập bằng chứng phi pháp, tôi phải khởi tố cậu!”
Nói xong, ông ta quay lại nhìn về phía luật sư ở bên cạnh: “Luật sư Lục, cậu cũng thấy rồi đấy. Tiếp theo phải làm như thế nào, hẳn cậu cũng rõ rồi.”
Luật sư Lục nhíu mày: “Luật sư Giang, anh…”
Giang Yến Từ nhìn anh ta vài giây rồi đột nhiên cười khẽ: “Vốn không có chứng cứ đâu nhưng bây giờ thì có rồi.”
Toàn bộ quá trình của cuộc đàm phán này đều được ghi hình lại.
Hoàng tổng sửng sốt: “Ý của cậu là gì?”
Giang Yến Từ đưa tài liệu đang cầm trên tay qua: “Muốn xem thử không?”
Hoàng tổng vội vàng mở ra, lật vài tờ, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn hai người, trong mắt toàn là vẻ khó tin: “Các cậu, các cậu, đây là thứ đồ rách nát gì đây?”
Diệp Tri Chi mỉm cười, giọng điệu vô cùng chân thành: “Tờ rơi của một quán cơm Tây mới mở trên đường Bạch Hoa đấy, hương vị cũng không tệ, thành tâm đề cử cho các ông nhé.”