Chương 13
Ở trong mối quan hệ giữa người với người, luôn luôn tồn tại một cái gọi là “Con nhà người ta”.
Mà ở trong cuộc sống của bọn họ, từ nhỏ đến lớn, Giang Yến Từ chính là con nhà người ta đó.
Dù còn trẻ tuổi nhưng xét về ngoại hình hay bằng cấp năng lực gì đi chăng nữa thì anh đều có thể ngang hàng với khác.
Khiêm tốn lễ độ, năng lực xuất chúng… Đây đều là đánh giá của người khác về Giang Yến Từ.
Nhưng mỗi khi Thịnh Dĩ Minh nghe xong, cậu ta đều sẽ khịt mũi coi thường. Cậu ta đã thấy chán ghét con người này từ lâu rồi. Trong mắt cậu ta, Giang Yến Từ chính là ngụy quân tử, trước người khác là một vẻ, sau lưng người ta là một vẻ.
Vả lại anh còn có cái danh vị hôn phu của Diệp Tri Chi nữa.
Thịnh Dĩ Minh cười lạnh một tiếng: “À, Giang Yến Từ, nghe nói nhà anh đã phá sản rồi. Sao vậy? Làm người ta chán ghét đến nỗi không một ai đứng ra giúp đỡ luôn sao? Sao còn không thấy ngại mà mặt dày đến đây…”
Cậu ta còn chưa nói xong thì Thịnh Dĩ Nhan đã dùng tay bịt miệng lại: “Xin lỗi xin lỗi, con người Thịnh Dĩ Minh này từ trước đến giờ đều không cẩn thận mồm miệng, đừng nghe nó nói bậy.”
Thịnh Dĩ Minh trừng hai mắt: “Thịnh Dĩ Nhan, chị làm cái gì hế hả, em ông ó nói ậy ưm ưm…” (Thịnh Dĩ Nhan chị làm cái gì thế hả, em không có nói bậy.)
Thịnh Dĩ Nhan mạnh mẽ kéo cậu ta về lại chỗ ngồi, không nhịn được nói: “Em an phận một chút cho chị.”
Đối mặt với lời châm chọc khiêu khích của Thịnh Dĩ Minh, Giang Yến Từ vẫn không nói một lời nào. Có lẽ là do ánh đèn mờ ảo nên thoạt nhìn trông gò má của anh rất cô đơn.
Diệp Tri Chi không đành lòng, cô nhanh chóng an ủi một câu: “Mấy lời Dĩ Minh vừa mới nói, anh đừng bao giờ để trong lòng.”
Cảm xúc nơi đáy mắt của Giang Yến Từ không rõ lắm, giọng nói của anh rất lạnh nhạt: “Không sao, tôi không để trong lòng.”
Không biết vì sao trái tim của cô càng thắt chặt hơn.
Diệp Tri Chi nhanh chóng cầm thực đơn lên rồi nhét vào trong tay anh, nói sang chuyện khác: “Chúng ta gọi món trước đi, anh xem thử xem muốn ăn cái gì?”
Thịnh Dĩ Minh mở to hai mắt, quả thật khó mà tin được… Cái người Giang Yến Từ này lại còn giả bộ đáng thương nữa sao?
Nhưng vì đang bị Thịnh Dĩ Nhan áp chế, cậu ta không nói thêm được gì nữa.
Giang Yến Từ nhận lấy thực đơn, lật lật vài tờ rồi hỏi Diệp Tri Chi: “Tôi nhớ thịt bò ở đây không tệ, em muốn gọi một phần không?”
Diệp Tri Chi vô thức lên tiếng đồng ý: “Vậy gọi một phần đi.”
Cô vừa mới bằng lòng xong mới nhớ ra giá sườn bò ở đây.
“Chờ đã! Tôi suy nghĩ thêm một chút…”
“Không sao.”
Giang Yến Từ cười cười: “Bữa này tôi mời khách.”
“Anh mời khách sao?” Diệp Tri Chi có chút kinh ngạc: “Nhưng không phải anh…”
Thịnh Dĩ Minh cắt đứt: “Không được, bữa này tôi mời!”
Cậu ta vốn định chế giễu đôi ba câu nhưng vì cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo của Thịnh Dĩ Nhan, cậu ta không thể làm gì khác ngoài việc đổi tông giọng: “Muốn mời khách thì cũng phải suy tính về tình trạng kinh tế của mình một chút.”
Giang Yến Từ ngước mắt: “Năm nay Tiểu Minh mới vừa tốt nghiệp sao!?”
Thịnh Dĩ Minh nghe thấy anh xưng hô thân thiết nên rùng cả mình, giọng nói khó chịu: “Đúng vậy, thế thì sao?”
Giang Yến Từ khẽ cười: “Nếu chưa có nguồn thu nhập của riêng mình thì đừng tiêu hoang.”
“Anh….” Thịnh Dĩ Minh tự mình bê đá đập vào chân, câm nín không nói nên lời.
” Không phải không phải không phải, mọi người ngừng lại đi.” Thịnh Dĩ Nhan nhanh chóng kêu gọi mọi người ngừng lại: “Vốn dĩ chỉ là bữa ăn của tôi với Tiểu Chi rồi, mọi người đừng nhúng tay vào. Hôm nay tôi mời bữa này, mọi người không ai được giành.”
Thịnh đại tiểu thư lên tiếng, cuối cùng hai người đó cũng yên lặng hơn.
Tạm thời ngừng chiến đấu, nhưng bầu không khí giữa hai người vẫn là sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Sau khi gọi món xong, Thịnh Dĩ Nhan cũng lười để ý đến bọn họ, cô ấy chủ động nhắc đến chuyện chính với Diệp Tri Chi.
“Được rồi, Diệp Tiểu Chi, bây giờ cậu đang phụ trách nghiệp vụ gì ở công ty luật vậy? Trước đó tớ có nghe cậu nói qua là không phải tố cáo, vậy đó là gì?”
Diệp Tri Chi liếc trộm Giang Yến Từ, giải thích: “Không phải tố cáo chính là dùng những phương pháp khác ngoài tố cáo để giải quyết tranh chấp.”
Thấy vẻ mặt của Thịnh Dĩ Nhan vẫn còn mờ mịt, cô lại giải thích tiếp: “Đơn giản thôi, cậu có thể hiểu như vầy. Nếu như cậu muốn khởi tố người khác thì phải tuân theo trình tự của tòa án, vậy nên không tố cáo thì sẽ ngược lại, không truy tố, thực hiện con đường hòa giải.”
Thịnh Dĩ Nhan như bừng tỉnh hiểu ra: “Vậy thì tương đương với người hòa giải à?”
Diệp Tri Chi nói: “Cũng không hẳn, ví dụ như IPO, NS, bỏ vốn đầu tư, cố vấn xí nghiệp cũng không thuộc về lĩnh vực kiện tụng. Tớ tiếp xúc khá nhiều, thường là những trường hợp liên quan đến đầu tư, tài trợ, mua bán và sáp nhập.”
“Vậy thì tốt thật.” Hai con mắt của Thịnh Dĩ Nhan sáng rực lên: “Một đàn chị của tớ muốn tìm luật sư cố vấn cho nghiệp vụ của công ty.”
Diệp Tri Chi nghi hoặc: “Công ty của bọ họ không có luật sư hợp tác cố vấn sao?”
Thịnh Dĩ Nhan uống một hớp: “Tớ có nghe chị ấy nhắc đến, hình như là đến hạn hợp đồng hợp tác thì phải, không gia hạn tiếp vì lần hợp tác trước không vui vẻ mấy. Thế nên tớ lập tức đề cử cậu với chị ấy.”
Diệp Tri Chi hỏi: “Là loại hình công ty như thế nào?”
“Cậu biết mỹ phẩm “Thải Vân Truy Nguyệt” không?” Thịnh Dĩ Nhan thấp giọng.
Diệp Tri Chi có chút bất ngờ: “Đàn chị kia của cậu là người sáng lập mỹ phẩm “Thải Vân Truy Nguyệt” sao?”
Gần đây “Thải Vân Truy Nguyệt” là một thương hiệu mỹ phẩm mới đang rất nổi trong nước, chỉ mới sáng lập cách đây ba năm nhưng trong thời gian ngắn, bọn họ đã có được danh tiếng cực kỳ cao, phát triển rất tốt.
Người sáng lập kiên trì và một lòng với quan niệm sản phẩm phải chất lượng và giá cả ổn định nên có được danh tiếng cực kỳ tốt, thậm chí còn được mọi người xưng là “Ánh sáng hàng nội”.
“Đúng vậy.”
Thịnh Dĩ Nhan gật đầu, cô ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chuyện cụ thể thì tớ không rõ lắm, có lẽ vài ngày tới chị ấy sẽ qua công ty luật tìm cậu, cậu để ý nhé.”
Diệp Tri Chi cười cười: “Được, tớ sẽ để ý.”
Lúc đang nói chuyện, các món được mang lên.
Lúc gần kết thúc, Diệp Tri Chi và Thịnh Dĩ Nhan đi toilet cùng nhau.
Thịnh Dĩ Minh nhìn về hướng toilet, cậu ta có hơi ngây người, bỗng dưng Giang Yến Từ lên tiếng.
“Cậu thích Tri Chi, đúng không?”
Thịnh Dĩ Minh lại càng hoảng sợ hơn, tâm tư đột nhiên bị vạch trần, khuôn mặt cậu ta đỏ cả lên: “Phải, thế thì sao?”
Cậu ta trừng mắt đối diện với Giang Yến Từ: “Giang Yến Từ, tôi sẽ không thua anh đâu.”
Giang Yến Từ nhíu mày: “Nhưng thậm chí cô ấy còn không biết cậu đã báo danh học trường gì, ngành gì.”
Đôi mắt của Thịnh Dĩ Minh tối sầm lại.
Cậu ta cảm giác trong lòng cứ như bị đâm một đao nhưng vẫn cố gắng chịu đựng: “Anh đừng quá đắc ý, sớm muốn gì chị Tri Chi cũng sẽ biết được bộ mặt thật của anh!”
Giang Yến Từ khẽ cười rồi lên tiếng, thờ ơ hỏi: “Vậy có cần chứng minh cho cậu xem không?”
“Anh có ý gì?” Thịnh Dĩ Minh nhíu mày.
Giang Yến Từ chỉ liếc cậu ta một cách đầy ẩn ý, anh không nói gì thêm. Giang Yến Từ đặt ly xuống rồi đứng dậy rời đi.
Thịnh Dĩ Minh nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, lông mày nhíu lại.
Lúc Diệp Tri Chi và Thịnh Dĩ Nhan trở lại, bọn họ chỉ thấy một mình Thịnh Dĩ Minh ngồi ở đó.
Thịnh Dĩ Nhan thấy hơi kỳ lạ: “Tiểu Minh, hôm nay em sao vậy? Kỳ kỳ quái quái sao thế?”
Cô ấy gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền nhưng lại được nói rằng…
“Một vị ngồi cùng bàn với mọi người đã thanh toán rồi ạ.”
“Đã tính tiền rồi sao?”
Diệp Tri Chi sửng sốt: “Anh ấy đâu rồi?”
Nhân viên phục vụ có chút khó hiểu nhưng vẫn nói thật: “Sau khi thanh toán xong, vị đó đã đi về hướng thang máy bên kia rồi.”
“Nhan Nhan, tớ đi trước đây.”
Thịnh Dĩ Minh sửng sốt, cậu ta không khỏi đứng lên, gấp gáp gọi một tiếng: “Chị Tri Chi!”
…
Diệp Tri Chi thở một hơi, chạy ra khỏi tòa tháp Đông Phương.
Giang Yến Từ cũng chưa đi xa.
Anh đạp lên bóng đêm đi về phía trước, do đèn đường chiếu rọi vào nên bóng lưng của anh trông có vẻ rất cô đơn.
Diệp Tri Chi chạy chậm đuổi theo sau rồi gọi anh: “Giang Yến Từ!”
Giang Yến Từ dừng bước lại, anh quay đầu nhìn về phía cô, có chút bất ngờ: “Sao em lại theo tôi ra đây?”
Diệp Tri Chi dừng lại trước mặt Giang Yến Từ rồi nhìn thẳng vào mắt anh: “Không phải tôi mới nên là người hỏi câu này sao? Sao anh không nói gì cả mà đã rời đi rồi?”
Giang Yến Từ không nói chuyện, chỉ đứng thẳng lưng nhìn cô, trong mắt bắt đầu cuồn cuộn những cảm xúc khó hiểu.
“Diệp Tiểu Thu.” Lúc cô còn đang nghi hoặc, đột nhiên anh mở miệng: “Có phải em cũng cảm thấy như vậy không?”
Diệp Tri Chi ngẩn ra: “Cái gì?”
Giang Yến Từ nghiêng đầu nhìn về nơi khác, giọng nói rất nhạt: “Giống như Thịnh Dĩ Minh đã nói, tôi khiến người khác rất chán ghét. Sau khi phá sản, không một ai muốn giúp đỡ tôi cả.”
Trong lòng Diệp Tri Chi cảm thấy hơi căng thẳng: “Không phải, không phải như thế.”
“Mặc dù có lúc anh thật sự có hơi…” Cô nhỏ giọng nói, nhưng sau đó đã nhanh chóng sửa lại: “Nhưng dù sao anh cũng không hoàn toàn là vậy, tôi nói thật!”
Diệp Tri Chi như nhớ tới cái gì đó, cô an ủi anh: “Ít nhất, không phải còn có người bạn bằng lòng cho anh mượn xe sao?’
Giang Yến Từ im lặng mỉm cười, giọng nói tự giễu: “Sao em biết người đó bằng lòng cho tôi mượn xe?”
Diệp Tri Chi sửng sốt, chần chờ lắc đầu.
Giang Yến Từ cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “Đó là vì tôi đã đồng ý với anh ta rằng sẽ làm việc miễn phí một năm.”
Không hiểu sao tâm trạng của Diệp Tri Chi trở nên trầm xuống, trong chốc lát, cô không biết mình phải nói gì.
Vì nhìn thấy được sự mất mát trong ánh mắt của anh, cô chưa kịp suy nghĩ gì thì đã thốt ra câu…
“Không sao, anh còn có tôi mà.”
Lời nói vừa dứt, Diệp Tri Chi lập tức cảm thấy thật hối hận.
Cô đang nói cái gì thế hả!
Cô nhanh chóng bổ sung để làm rõ ý của mình: “Ý của tôi là chúng ta sẽ là đồng minh kề vai sát cánh với nhau.”
Giang Yến Từ không lộ ra chút biểu cảm gì, anh nói: “Nhưng kiểu quan hệ như vậy không lâu dài, ngày nào đó nếu cả hai xuất hiện những mâu thuẫn về quyền lợi thì mối quan hệ sẽ dễ dàng bị đổ vỡ.”
“Không đúng.”
Diệp Tri Chi đi vòng qua trước mặt rồi nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Tôi đã quyết định rồi. Ít nhất nếu anh vẫn còn ở công ty luật một ngày thì tôi sẽ cùng anh chiến đấu ngày đó.”
Giang Yến Từ cứ như đang run lên vì sợ: “Em nói thật sao?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Đương nhiên, trông tôi giống đang đùa lắm sao?”
Giang Yến Từ nhìn cô một lát, cứ như bị cảm hóa bởi ánh nhìn chăm chú của cô vậy, anh bật cười nói: “Được, nếu em đã nói như vậy thì một lời đã định.”
“Ừ, một lời đã định.”
Diệp Tri Chi cũng bị cảm hóa bởi tình cảnh hiện tại nên không nhịn được cười.
Đột nhiên Giang Yến Từ dang tay ôm lấy cô.
Diệp Tri Chi ngơ ngẩn: “Anh…”
“Có thể cho tôi ôm một cái không?” Giang Yến Từ cúi xuống gần vai cô, thấp giọng nói: “Một cái là được rồi.”
Diệp Tri Chi chần chờ một lát rồi đưa tay ôm lấy anh.
“Cảm ơn em, Diệp Tiểu Thu.”
Giang Yến Từ chậm rãi ngước mắt, đúng lúc nhìn thấy Thịnh Dĩ Minh đuổi đến.
Thịnh Dĩ Minh đứng trên bậc thang, cậu ta chưa kịp dừng bước, trong đôi mắt tràn đầy khiếp sợ.
Khóe miệng của Giang Yến Từ khẽ cong lên, hình bóng của đối phương bên trong con ngươi màu đen, tất cả đều là sự khiêu khích.