Chương 33

Phó Dĩ Hành: […]
Phó Dĩ Hành: [Luật sư Giang, tôi không nhớ là mình từng dạy cậu gì đấy.]
Phó Dĩ Hành dùng một cách gọi khác như thể cố ý phân biệt.
Giang Yến Từ: “Ồ.”
Thời điểm tin nhắn được gửi đi, Giang Yến Từ cũng chuyển mắt nhìn sang hình đại diện của anh ấy.


Hình đại diện của Phó Dĩ Hành là hình một con cá muối chibi vẽ tay, cá muối đội khăn trùm đầu hình đầu chó, bộ vuốt đặt trên khăn trùm đầu. Phần tai trên khăn trùm đầu rất nhọn như thể bị cái gì đó cắn.


Giang Yến Từ kéo lên trên xem lướt lại nhật ký trò chuyện, mắt dừng lại ở hình đại diện của Giang Lăng mấy giây.
Hình đại diện của Giang Lăng là một con mèo nằm sấp trên một chiếc khăn trùm đầu hình chó, miệng cắn vào phần tai trên khăn trùm đầu.


Bức ảnh đại diện này và bức ảnh đại diện của Phó Dĩ Hành tạo thành một bức hoàn chỉnh, nhìn đã biết là lấy ra từ cùng một người. Mà chiếc khăn trùm đầu hình đầu chó này và chiếc mà con cá muối đang đội còn là cùng một chiếc.


Giang Yến Từ: [Phó tổng, ảnh đại diện tình nhân của cậu và Tiểu Tầm đáng yêu quá đấy nhỉ?]
Phó Dĩ Hành: [Xùy.]
Phó Dĩ Hành: [Luật sư Giang cẩn thận lật xe đấy.]
Giang Yến Từ: [Ý cậu là giống cậu lúc trước ấy hả?]
Giang Yến Từ: [Vậy thì cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ không giống cậu đâu.]


Giang Yến Từ vừa liếc đã thấy Diệp Tri Chi xuất hiện ở cửa phòng làm việc, anh tiện tay tắt WeChat, cất điện thoại di động đi.
Diệp Tri Chi gõ cửa một cái rồi tiến vào.
Cô cầm văn kiện trên tay: “Giang par, đây là văn kiện khách hàng gửi đến sáng nay, trợ lý bên phòng in tài liệu vừa đưa cho tôi.”


available on google playdownload on app store


Giang Yến Từ nói: “Để đó trước đi, tôi sẽ xem sau.”
“Ừ.”
Diệp Tri Chi đặt văn kiện xuống, bắt gặp ánh mắt của anh thì ngại ngùng rũ mắt: “Không còn gì nữa thì tôi ra ngoài trước.”
Cô vừa định quay đi thì Giang Yến Từ đã cất tiếng gọi cô lại: “Đợi chút đã.”


“Vâng?” Diệp Tri Chi đứng lại theo bản năng.
“Vẫn còn việc…”
Anh đột nhiên dừng lại.
Cô vừa quay đầu nhìn đã thấy Giang Yến Từ đang đến gần mình.
“Anh…”
Tim Diệp Tri Chi đột nhiên ngừng một nhịp, toàn thân cứng đờ.


Giang Yến Từ vươn tay ra vuốt nhẹ mái tóc cô rồi lại rời đi rất nhanh.
Anh thu tay lại, giọng bình thản: “Trên đầu em dính lông chim.”
“Cảm… cảm ơn.”
Diệp Tri Chi chưa kịp hoàn hoàn, vội vàng mở miệng nói cảm ơn. Trái tim đập loạn nhịp làm cô quên cả việc thắc mắc tại sao trên tóc lại dính lông chim.


“Không có gì.”
Giang Yến Từ cười, hơi ngước mắt lên. Ánh nhìn thản nhiên của anh lướt qua Diệp Tri Chi, xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh chạm đất, nhìn ra ngoài phòng làm việc.


Thịnh Dĩ Minh đang nhìn về phía này, khoảnh khắc mắt chạm mắt với Giang Yến Từ, cậu ta cũng ngẩn ra mấy giấy rồi lập tức cúi đầu xuống, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn trộm liếc mắt nhìn qua đây.
Thấy dáng vẻ vô cùng thân thiết của hai người họ, Thịnh Dĩ Minh thực sự muốn thăng thiên.


“Phải rồi.” Giang Yến Từ thôi không nhìn nữa rồi từ tốn nói thêm.
Diệp Tri Chi kìm nén trái tim đang xao động không yên, ngẩng đầu nhìn vào mắt Giang Yến Từ: “Còn gì nữa à?”
Giang Yến Từ nói: “Tối nay không cần tăng ca, về sớm chút đi.”
“Được, tôi biết rồi.”


Diệp Tri Chi tiện miệng đáp lại, nhanh chóng quay người, đẩy nhanh cước bộ rời khỏi phòng làm việc của anh.
Lúc quay lại chỗ làm việc, Thịnh Dĩ Minh cất tiếng gọi cô.
“Chị Tri Chi.”
“Tiểu Minh, có chuyện gì không?” Diệp Tri Chi dừng lại.


Thịnh Dĩ Minh nói: “Là thế này, vừa nãy khi lật xem hồ sơ vụ án, có chỗ em chưa hiểu lắm nên muốn hỏi chị…”
Nhưng còn chưa nói hết câu, cậu ta đã bị một giọng nói cắt ngang.
“Có chỗ nào không hiểu?”
Giọng nói của Giang Yến Từ đột nhiên xen ngang.
Toàn thân Thịnh Dĩ Minh cứng đờ.


Giang Yến Từ chậm rãi bước đến nhìn về phía Diệp Tri Chi: “Diệp Tiểu Thu, em đi in ra một phần tài liệu sáp nhập và thu mua của “Thải Vân Truy Nguyệt” đi.”
“Được.”
Diệp Tri Chi khó hiểu nhìn hai người nhưng vẫn gật đầu đi về phía phòng in tài liệu.


Đợi cô đi rồi, Giang Yến Từ lại quay sang nhìn Thịnh Dĩ Minh, nhíu mày nói: “Có chỗ nào không hiểu thì cậu có thể hỏi thẳng tôi.”
“Vậy thì… không có đâu.”
Thịnh Dĩ Minh hít một hơi sâu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cứng nhắc rồi lại ngồi xuống lật xem hồ sơ vụ án.


Cứ như vậy Thịnh Dĩ Minh đã vượt qua được ngày đầu tiên của thời kỳ thử việc u tối.

Năm giờ rưỡi, Diệp Tri Chi đúng giờ thu dọn đồ đạc tan làm.
Thịnh Dĩ Minh mơ màng ngẩng lên từ hồ sơ vụ án, thấy mặt bàn Diệp Tri Chi đã gọn gàng sạch sẽ, cậu ta giật mình tỉnh táo trở lại.


“Chị Tri Chi, chị sắp tan làm rồi à?” Cậu lập tức đứng lên như được bơm máu gà nói: “Em lái xe đến để em đưa chị về nhé.”
“Không cần…”
Diệp Tri Chi vừa nói, giọng nói của Giang Yến Từ đã vang đến.
“Khỏi cần, cô ấy sẽ về cùng tôi.” Anh nhẹ nhàng nói.


“…” Thịnh Dĩ Minh lại ngơ ra. Cậu ta ngẩng lên đã thấy ánh mắt cười như không cười của Giang Yến Từ.
Sao người này cứ như âm hồn không tan vậy.
Ý tứ trong câu nói của Giang Yến Từ còn đả kích cậu ta sâu sắc hơn.
Cùng về.
Cùng…


Nếu chuyện hai người họ cùng nuôi một con mèo vẫn còn có thể khiến cậu ta giãy giụa, ảo tưởng thêm một chút. Nhưng lần này, câu nói của Giang Yến Từ đã vô tình phá vỡ ảo tưởng của cậu ta.
Thịnh Dĩ Minh nghe như sét đánh ngang tai, khó lòng chấp nhận sự thật này: “Anh, hai người thật sự…”


Nhưng cậu ta mãi chẳng nói nên lời.
Diệp Tri Chi nghi hoặc: “Tiểu Minh, em sao thế?”
Thịnh Dĩ Minh chợt tỉnh ra: “Không, không có gì, chắc là xem hồ sơ vụ án lâu quá nên đầu hơi choáng váng ấy mà.”
“Vậy hôm nay em đã quen việc chưa?” Diệp Tri Chi hỏi.


Thịnh Dĩ Minh trừng Giang Yến Từ: “Tốt lắm! Hoàn toàn không thành vấn đề! Em cũng sắp xem xong hồ sơ vụ án rồi.”


Giang Yến Từ cười nói tiếp: “Vậy thì tốt, tôi còn lo cậu không quen được, định cho thêm chút thời gian giúp cậu làm quen. Nếu cậu đã nói vậy rồi thì tôi cứ tiếp tục giao thêm nhiệm vụ cho cậu vậy.”
Thịnh Dĩ Minh: “…”
Thế này là tự bê đá đập chân mình à?


Giang Yến Từ nói: “Tiếp đó cậu phụ trách sửa chữa và làm mới hồ sơ dự án đi.”


“Cậu sửa lại hồ sơ sáp nhập của “Thải Vân Truy Nguyệt” thành báo cáo, gửi đến hòm thư của tôi trong vòng một tuần.” Anh lãnh đạm nói: “Cách làm thì cứ xem lại hồ sơ vụ án trước kia, hiểu rồi chứ?”


“Tôi… dĩ nhiên là được.” Thịnh Dĩ Minh không muốn tỏ ra sợ hãi trước mặt Giang Yến Từ, cắn răng đáp.
Cậu ta vừa nói vừa nhìn Diệp Tri Chi theo bản năng.
Diệp Tri Chi đã sớm quen, cầm túi xách lên.
Giang Yến Từ gọi cô: “Diệp Tiểu Thu đi thôi.”
“À, được.”


Diệp Tri Chi xốc lại tinh thần, nhìn Thịnh Dĩ Minh: “Tiểu Minh, em còn vấn đề gì nữa không?”
“Chị Tri Chi, không phải, em…”
Diệp Tri Chi cong cong mắt cười, khích lệ: “Mới làm thì sẽ không dễ đâu, em cố lên nhé.”
Thịnh Dĩ Minh chỉ đành cam chịu: “Được, em sẽ cố gắng.”


Xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, tiến vào quốc lộ.
Sau khi xe bon bon chạy được một đoạn.
Diệp Tri Chi nhìn chằm chằm bảng điều khiển xe, do dự mở miệng: “Phải rồi, tôi có chuyện này muốn thương lượng với anh.”
“Chuyện gì?” Giang Yến Từ hỏi.


Diệp Tri Chi nói: “Hồi chiều tôi lại nhận được điện thoại từ đồn công an.”
“Bên đó nói, trong quá trình điều tra, họ phát hiện Lưu Đại Vĩ đó còn vướng vào một vụ án mạng, vậy nên sợ rằng lần này sẽ không chỉ đơn giản là tạm giam mười mấy ngày đâu.”


Giang Yến Từ nhìn liếc kính chiếu hậu, thản nhiên nói: “Vậy không phải là chuyện tốt sao?”
Diệp Tri Chi đáp: “Phải, tôi cũng nghĩ vậy.”
Cô ngừng lại rồi nói tiếp: “Nếu chuyện bên đó đã giải quyết xong rồi thì cuối tuần này, tôi vẫn nên dọn về phòng trọ thôi.”


Giang Yến Từ ngừng chút rồi đáp: “Công ty luật dự định cho thuê căn phòng trọ ấy rồi.”
“Hả?” Diệp Tri Chi ngạc nhiên ngẩng đầu: “Tại… tại sao?”
“Chứng cứ đã thu thập đủ cả rồi, có giữ lại căn phòng đó thì cũng vô dụng.” Giang Yến Từ vô cùng bình tĩnh đáp.


Diệp Tri Chi: “Nhưng… nhưng mà…”
“Lúc trước em đã đồng ý với tôi rồi, tôi cũng đã bàn xong với chủ nhà rồi.” Giang Yến Từ hạ thấp giọng: “Bây giờ, em muốn tôi đi đâu tìm thêm bạn cùng phòng đây?”


Giọng anh có phần mất mát, Diệp Tri Chi vội vàng giải thích: “Không phải, chỉ là tôi không muốn quấy rầy anh nữa thôi.”
Giang Yến Từ đáp: “Nhưng tôi đâu có thấy em đang quấy rầy tôi.”


Diệp Tri Chi chỉ đành nói: “Vậy tôi cứ ở chỗ anh trước đã, đợi anh tìm được bạn cùng phòng rồi thì tôi sẽ…”
Giang Yến Từ xen ngang: “Diệp Tiểu Thu, có phải em đang tránh tôi không?”
Tâm tư đột nhiên bị vạch trần, Diệp Tri Chi nắm chặt dây an toàn theo bản năng.


“Tôi đâu có.” Cô lập tức chối.
Nội tâm Diệp Tri Chi hoảng rồi nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ sự bình tĩnh: “Giang Yến Từ, câu hỏi của anh lạ lùng quá đấy.”
Giang Yến Từ đột nhiên dừng xe lại cạnh lề đường.
Diệp Tri Chi không hiểu hành động đó của anh: “Sao đột nhiên anh lại dừng?”


Giang Yến Từ tháo dây an toàn ra rồi mới nghiêng đầu nhìn sang cô.
“Lạ sao?” Anh thấp giọng cười, giọng trầm đi: “Tôi nghĩ rằng biểu hiện của mình trước giờ đã đủ rõ ràng rồi chứ.”
Anh dừng lại vài giây: “Vốn dĩ tôi không muốn nhanh thế này.”


Diệp Tri Chi đột nhiên chột dạ: “Anh có ý gì?”
Giang Yến Từ nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt chỉ phản chiếu hình bóng của cô: “Em cũng thích tôi, tại sao lại không dám thừa nhận?”


Trái tim Diệp Tri Chi đập loạn nhịp, cô gượng gạo né tránh ánh nhìn của anh, cưỡng ép mình cãi lại: “Không phải thế, tôi không…”
Mắt Giang Yến Từ rất sâu: “Nếu như em thấy mình vẫn chưa chắc chắn thì tôi có thể giúp em xác nhận rõ hơn.”


Diệp Tri Chi ngẩn ra, cảm giác bất an mạnh mẽ trào dâng trong lòng: “Xác nhận thế nào…”
Lời còn chưa dứt, Giang Yến Từ đã nghiêng người sang.
Toàn bộ âm thanh trong xe đều tan biến.
Diệp Tri Chi chỉ biết trợn to hai mắt, trái tim như cũng ngừng đập trong thoáng chốc.
Anh hôn cô rồi.


Em cũng thích tôi, tại sao lại không chịu thừa nhận?
Hình như giấc mơ cách đó không lâu đã biến thành thật rồi.






Truyện liên quan