Chương 40
Lúc này, Trì Trì đang ngồi xổm trên quầy bar nhỏ, dùng móng vuốt để gãi mặt.
Giang Yến Từ thì đang tìm kiếm trên thanh công cụ.
[Các bước tắm rửa cho mèo.]
Anh im lặng tìm kiếm kết quả, một lát sau, vốn định tắt trang web, nhưng không hiểu sao lại ấn nhầm nút gửi vào trong nhóm chat “Người một nhà tương thân tương ái”.
Giang Yến Từ: [Chia sẻ liên kết: “Kết quả tìm kiếm: Tắm cho mèo…”]
Trong nhóm chat vốn đang bàn chủ đề liên quan đến vật dụng cho em bé, đột nhiên tin nhắn này lại được chia sẻ vào cuộc trò chuyện, có vẻ không thích hợp cho lắm.
Giang Nhuy: []
Giang Nhuy: [Anh Yến Từ, anh sao vậy? Bị trộm tài khoản rồi hả?]
Giang Nhuy: [@Giang Yến Từ].
Giang Yến Từ bấm mở nhóm chat, không hề hoang mang, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh thu hồi lại tin nhắn: [Không phải, gửi nhầm thôi.]
Phó Dĩ Hành: [Luật sư Giang cũng phạm phải một sai lầm nhỏ nhặt như vậy sao?]
Phó Dĩ Hành: [Đến tận bây giờ còn đi tắm mèo, tiến triển của luật sư Giang có phải chậm quá rồi không?]
Giang Yến Từ: [Phó tổng, những chuyện lúc trước cậu từng làm, Tiểu Tầm đã biết chưa?]
Giang Yến Từ: [@Tương Tương thích ăn kẹo].
Phó Dĩ Hành: [Đừng tag em ấy nữa, không nên dùng đồ điện tử quá nhiều khi đang mang thai, hiện giờ di động của em ấy đang nằm trong tay tôi.]
Giang Yến Từ không hề khách khí mà đánh giá hai chữ: [Chuyên quyền.]
Phó Dĩ Hành cũng không thèm khách sáo đáp lại: [TD.]
Giang Nhuy gửi vào nhóm chat một cái meme “Thật là đáng thương.jpg”, sau đó thì không dám nói thêm điều gì.
Giang Yến Từ không xem tin nhắn nữa, di chuyển ngón tay tắt giao diện nhóm chat đi. Anh ngẩng đầu lên, tầm mắt lướt qua quầy bar, nhìn về phía Diệp Tri Chi với ánh mắt sâu thẳm.
Diệp Tri Chi cầm di động ngồi ở sô pha, trên hai chân là một tập tài liệu.
Cô vừa lật tài liệu, vừa trò chuyện với Thịnh Dĩ Nhan.
Thịnh Dĩ Nhan: [Tiểu Chi, cuối tuần này có rảnh không?]
Diệp Tri Chi dừng lật tài liệu lại, trả lời tin nhắn cô ấy: [Có.]
Thịnh Dĩ Nhan: [Vậy thì tốt quá rồi, cuối tuần đi dạo phố cùng nhau không? Có vài việc muốn tâm sự với cậu.]
Là Tri Chi không phải Thu: [Được thôi.]
Thịnh Dĩ Nhan: [À đúng rồi, có phải nhóc Tiểu Minh đang thực tập ở công ty cậu không vậy?]
Là Tri Chi không phải Thu: [Đúng rồi.]
Thịnh Dĩ Nhan: [Hầy, tớ biết ngay mà, hỏi nó mà nó không chịu nói gì hết, có một đứa em trai như vậy đúng là không thể nào hết lo lắng được.]
Thịnh Dĩ Nhan: [Nó làm trong công ty luật, chắc là không đánh nhau với Giang Yến Từ đâu nhỉ? Hôm nay sau khi nó về nhà, cả khuôn mặt đen sì, cứ đay nghiến kêu tên Giang Yến Từ mãi, quả thực có chút lo lắng.]
Thịnh Dĩ Nhan: [Dè dặt.jpg].
Là Tri Chi không phải Thu: [Không có chuyện gì đâu, gần đây Tiểu Minh rất hiếu học, còn chủ động xin Giang Yến Từ chỉ bảo vài vấn đề nữa.]
Thịnh Dĩ Nhan: [Hả, chuyện này đúng là chuyện lạ.]
Thịnh Dĩ Nhan: [Nhưng mà Diệp Tiểu Chi, tính cách của nhóc đó cậu cũng biết rồi đấy, chỉ có thể làm phiền cậu liếc nó thêm mấy cái giúp tớ.]
Diệp Tri Chi gửi qua một khuôn mặt cười: [Yên tâm đi, tớ sẽ giúp cậu chăm sóc em ấy.]
Thịnh Dĩ Nhan: [Hu hu hu chị em vẫn là cậu đáng tin cậy nhất.]
Thịnh Dĩ Nhan: [Đúng rồi, có hình mới của Trì Trì không? Cho tớ mlem một hai miếng đi!]
Diệp Tri Chi như thể nhớ tới chuyện gì đó, ngẩng đầu lên, không nghiêng không lệch mà đối diện với ánh mắt của Giang Yến Từ.
Giang Yến Từ hơi giật mình, dường như không có việc gì mà thu tầm mắt lại.
“Giang Yến Từ.” Diệp Tri Chi lại gọi anh.
“Hả?” Giang Yến Từ ngước mắt.
Diệp Tri Chi nói: “Anh tắm cho Trì Trì xong, có thể giúp tôi chụp vài bức ảnh không?”
Đón nhận tầm mắt dò hỏi của anh, cô tiếp tục nói: “Không phải anh cả muốn gặp Trì Trì sao? Tôi tiện tay gửi cho anh ấy mấy tấm hình.”
Giang Yến Từ dừng động tác, thản nhiên đáp: “Được, tôi biết rồi.”
Thấy anh đồng ý, Diệp Tri Chi lại tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
Nhưng chỉ vài phút sau, Diệp Tri Chi lại quay đầu, nghi ngờ nhìn về phía người ngồi bên cạnh mình: “Giang Yến Từ, không phải anh nói anh đi tắm cho Trì Trì hả?”
Giang Yến Từ mặt không đổi sắc nói: “Trì Trì chạy đâu mất rồi, không để tôi tắm.”
“Meo.” Trì Trì nghe thấy có người kêu tên nó, lập tức nhảy xuống khỏi quầy bar nhỏ, trong chớp mắt đã chạy tới trước sô pha, còn cọ cọ trên đùi Giang Yến Từ.
“…”
Giang Yến Từ chỉ đành bế nó lên, sau đó thay đổi lời nói: “Tôi sợ làm nó bị thương, hay là tìm người chuyên nghiệp đến tắm đi.”
Diệp Tri Chi chần chừ một lát: “Vậy, chờ đến cuối tuần lại mang nó đi thôi.”
Nói xong, cô cầm lấy di động, mở chức năng chụp ảnh lên.
“Được.”
Giang Yến Từ rũ mắt, bỗng nhiên đưa qua một quả cam: “Muốn ăn cam không?”
Diệp Tri Chi bị anh làm gián đoạn, bất cẩn mà nhấn nhầm vào biểu tượng bên cạnh. Cô tạm dừng, nhìn về phía anh: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Giang Yến Từ lại hỏi: “Vậy táo thì sao?”
Diệp Tri Chi theo phản xạ đáp lại: “Không cần.”
Cô mới vừa thoát khỏi giao diện nhắn tin, thì lại nghe anh nói: “Vậy muốn ăn lê không?”
Diệp Tri Chi dừng động tác, đặt di động xuống rồi quay đầu nhìn anh: “Giang Yến Từ, hôm nay anh rốt cuộc là bị làm sao vậy?”
Giang Yến Từ rũ mắt, nhìn chằm chằm di động của cô: “Di động đẹp hơn tôi hả?”
Diệp Tri Chi quay đầu liếc anh một cái, có phần bất đắc dĩ mà đáp lại: “Được được được, anh đẹp nhất.”
“Luật sư Diệp, câu trả lời của em bây giờ rất có lệ đấy.” Giang Yến Từ cười khẽ.
Diệp Tri Chi: “…”
Xưng hô từ “Diệp Tiểu Thu” đột nhiên lại đổi thành “Luật sư Diệp”, làm cô có hơi không quen. Cái tên Giang Yến Từ này đi đâu mà học được mấy cái xưng hô kỳ lạ vậy chứ?
Đang xuất thần, Diệp Tri Chi bỗng nhiên cảm giác bả vai mình bị đè nặng. Cô sửng sốt, theo phản xạ quay đầu lại, phát hiện Giang Yến Từ đã tựa đầu lên vai cô.
“Anh làm gì vậy?” Diệp Tri Chi cứng người, duỗi tay đẩy anh ra.
Giọng nói của Giang Yến Từ có chút nặng nề, còn lộ ra cảm giác mỏi mệt: “Có hơi mệt, cho tôi tựa vào một chút.”
Diệp Tri Chi nghi ngờ: “Mấy ngày nay hình như đâu có tăng ca hôm nào đâu nhỉ?”
Giang Yến Từ cười khẽ: “Em nghĩ rằng, làm par cho một công ty luật lớn dễ dàng lắm hả?”
“…”
Thật sự là không dễ dàng.
Diệp Tri Chi không nói gì, không biết là do mềm lòng hay do một nguyên nhân nào khác, cứ như vậy để anh thoải mái tựa lên vai mình.
Cô thu tầm mắt về, ép bản thân tập trung xem tài liệu trên tay.
Đang là mùa hè nóng bức, nên điều hòa trong căn hộ vẫn luôn bật.
Diệp Tri Chi chỉ mặc một cái áo sơ mi ngắn tay, cứ như vậy mà ngồi đây, tuy ban nãy đã bắt đầu thấy lạnh. Nhưng sau khi Giang Yến Từ tựa vào người, có vẻ như đã ấm áp lên khá nhiều.
Thấy cô không từ chối, Giang Yến Từ nhấc mi mắt lên, liếc mắt ngắm trộm cô một cái, khóe miệng bất giác nâng lên thành một đường cong vui vẻ.
Diệp Tri Chi tiếp tục lật xem tài liệu, nhưng không biết từ lúc nào, Giang Yến Từ lại như được voi đòi tiên mà chuyển từ tư thế tựa vào vai cô, thành nằm lên đùi cô.
Anh đã hoàn toàn chiếm mất vị trí đặt tập tài liệu.
“Nè, Giang Yến Từ, anh đừng có quá đáng.” Toàn thân Diệp Tri Chi lại cứng đờ, duỗi tay đẩy anh một cái.
Nhưng anh không thèm để ý tới.
Diệp Tri Chi có chút nghi ngờ.
“Giang Yến Từ, anh… ngủ rồi hả?” Cô khẽ hỏi.
Vẫn không thấy câu trả lời.
Cô thử vươn tay, quơ quơ trước mắt anh.
Thật sự ngủ rồi sao?
Di động không biết từ khi nào đã bị đè dưới thân anh, vì sợ anh bị đánh thức nên khi nghe được tiếng thông báo tin nhắn WeChat, Diệp Tri Chi cũng không duỗi tay lấy lại điện thoại.
Cô cứ ngồi như vậy, căng thẳng không dám động đậy, cũng không biết nên làm gì.
Lúc này Trì Trì đang cuộn người trên lưng ghế sô pha, tò mò nhìn chằm chằm bọn họ.
Diệp Tri Chi thì nhìn chằm chằm gương mặt của Giang Yến Từ, dần dần xuất thần.
Đúng thật là cực kỳ đẹp.
Lúc ngủ, dáng vẻ của anh rất yên tĩnh, ôn hoà hơn so với bình thường, sự sắc bén lạnh lùng những lúc đàm phán, cũng bị làm cho nhạt nhoà.
Phòng khách rất yên tĩnh, Trì Trì lặng lẽ nằm bên cạnh, cô thì lẳng lặng ngồi trên sô pha.
Diệp Tri Chi cảm thấy khó hiểu, cảm giác lúc này, hình như cũng không tệ lắm.
Ngay khoảnh khắc ý nghĩ kia dâng trào, cô không nhịn được mà vươn tay, ngón tay lén lút đặt lên gương mặt của anh.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên có chuông di động vang lên.
Diệp Tri Chi hoảng sợ, nhanh chóng thu tay về.
Cô nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Tiếng chuông được truyền đến từ phía Giang Yến Từ.
Không phải di động của cô, vậy chỉ có thể là di động của Giang Yến Từ.
Điện thoại được đặt cạnh Giang Yến Từ, duỗi tay qua là có thể lấy được.
Diệp Tri Chi nhướng người qua Giang Yến Từ, đầu ngón tay vừa mới chạm vào điện thoại thì cổ tay đã bị nắm lại.
“Em muốn làm gì?” Giọng nói Giang Yến Từ có hơi khàn.
Diệp Tri Chi ngây ngốc: “Anh, di động của anh đổ chuông, tôi nghĩ anh ngủ rồi, nên định giúp anh nhận một cuộc.”
“Không cần đâu.” Giang Yến Từ liếc mắt sang bên cạnh, ung dung đứng dậy, lấy di động qua.
Anh nhìn thông báo trên màn hình điện thoại, rồi lập tức đứng lên, đi vào phòng ngủ.
“Chờ tôi một lát.”
“Meo” Trì Trì nhảy từ trên sô pha xuống, nhanh chóng chạy theo.
Diệp Tri Chi chậm rãi lấy lại tinh thần, nhất thời cũng quên mất mình định làm gì tiếp theo. Một lát sau, cô lại cầm tập tài liệu đang được đặt gần đó lên thêm lần nữa.
Từ cuộc trò chuyện của Giang Yến Từ, cô lờ mờ nghe được mấy từ linh tinh như “Hội nghị”, “Chấn chỉnh lại”, đoán là anh đang nói về vụ kiện nào đó. Nhưng Giang Yến Từ nhanh chóng đi vào phòng, ngay sau đó là tiếng đóng cửa phòng.
Vì Trì Trì đi theo Giang Yến Từ vào phòng nên cũng bị nhốt luôn ở bên trong.
Diệp Tri Chi nhìn về phía căn phòng, có chút thất thần, tuy ánh mắt nhìn chằm chằm tài liệu, nhưng sau một lúc lâu vẫn chưa đọc xong được một hàng chữ.
Trong phòng.
“Giang tổng.” Giọng Trần Dương từ đầu điện thoại bên kia truyền đến.
Giang Yến Từ lạnh nhạt hỏi: “Tình huống thế nào rồi?”
Trần Dương nói: “Giang Minh Trung vẫn chưa chịu buông xuôi, gần đây còn đi tìm Diệp Vệ Đông, hai người đã lén gặp nhau vài lần, có vẻ như đang thương lượng chuyện gì đó.”
“Diệp Vệ Đông? Chú ba của Diệp Tri Lễ sao?” Ánh mắt Giang Yến Từ hơi tối lại.
Anh nói: “Vậy đẩy nhanh tiến độ đi, đừng chờ nữa.”
“Tôi hiểu rồi.” Trần Dương nói.
Giang Yến Từ hỏi: “Còn chuyện gì khác không?”
“Còn một chuyện, có hơi kỳ lạ.”
Trần Dương nghĩ ngợi, rồi tiếp tục nói: “Diệp Vệ Đông vẫn giữ liên lạc cực kỳ gần gũi với ba mẹ nuôi của cô gái mà nhà họ Diệp vừa nhận về. Ngài biết đấy, Diệp Vệ Đông trên danh nghĩa có sở hữu một công ty y dược, mà ba nuôi của cô Diệp, bây giờ đang là viện trưởng của bệnh viện Đông Thành thành phố A.”
“Mà anh trai của cô Diệp là Diệp Tri Lễ, gần đây cũng đang điều tr.a bọn họ.”
Giang Yến Từ theo phản xạ mà đưa mắt nhìn về phía cửa phòng: “Tôi biết rồi, trước tiên đừng rút dây động rừng.”
Trần Dương nói: “Với cả, thứ sáu này có một cuộc hội nghị, cần ngài tham dự.”
“Tôi biết rồi.” Giang Yến Từ tạm dừng, dặn dò, “Chuyển lời cho Dương Hiểu Địch, bảo tuần này cậu ta qua chỗ tôi một chuyến.”
“Vâng.”
Mười mấy phút sau, cửa phòng lại lần nữa mở ra. Giang Yến Từ kết thúc cuộc trò chuyện, ra khỏi phòng.
Nhưng có một nhóc con còn nhanh chân hơn anh.
Mới mở cửa ra một chút, Trì Trì đã từ bên trong chui ra trước, kêu meo meo chạy về phía Diệp Tri Chi.
Diệp Tri Chi bình tĩnh lại, đưa tay bế Trì Trì lên, vò hai cái trên người nó.
Như nghĩ đến chuyện gì, cô ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Yến Từ đang đi đến gần mình, có hơi tò mò hỏi: “Cuối tuần trước, có hai ngày anh đều không ở nhà, anh đã đi đâu vậy?”
Giang Yến Từ dừng bước chân.
Cô lại tiếp tục nói: “Còn nữa, công ty luật sắp tổ chức hội nghị với đối tác rồi. Gần đây anh đang bận rộn chuyện này hả?”
Giang Yến Từ thu tầm mắt về, úp úp mở mở đáp lời cô: “Cứ xem là vậy đi.”
“Xem là vậy ư?” Diệp Tri Chi mông lung.
Cô liếc mắt nhìn anh một cái: “Nhìn dáng vẻ của Từ Hải Yến, cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định đuổi anh ra công ty luật đâu, sao anh lại không lo lắng chút nào hết vậy?”
Giang Yến Từ cười nhạt một cái, chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt mang theo ý cười: “Vậy nên, Diệp Tiểu Thu, em như thế này là đang lo lắng cho tôi sao?”
Sắc mặt Diệp Tri Chi cứng lại, nhanh chóng thu hồi tầm mắt: “Ai, ai lo lắng anh chứ?”