Chương 70
Diệp Tri Chi nói: “Nhan Nhan, giả sử cậu yêu…”
“Từ từ, tớ yêu á?” Thịnh Dĩ Nhan cắt ngang, nghi hoặc hỏi: “Nhưng mà trước giờ tớ đã yêu ai đâu. Sao phải giả sử như thế?”
Diệp Tri Chi ngập ngừng: “Tớ chỉ ví dụ thôi mà.”
Thịnh Dĩ Nhan ngẫm nghĩ một chút: “Được rồi, thế cậu nói tiếp đi.”
Diệp Tri Chi nói tiếp: “Thì ví dụ như người cậu yêu là một chàng trai nghèo khó, nhà không có tiền, vì vậy nên ba cậu vẫn luôn phản đối các cậu, nhưng cậu lại rất yêu anh ấy.”
“Rồi đến một ngày cậu phát hiện ra người mình yêu vốn chẳng phải nghèo khó gì, thực ra anh ấy rất giàu, hơn nữa còn là tổng giám đốc của tập đoàn đa quốc gia nào đó, chẳng qua là anh ấy cố tình giả vờ nghèo trước mặt cậu thôi. Cậu sẽ nghĩ sao?”
“Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?” Thịnh Dĩ Nhan không cần nghĩ ngợi nhiều mà đáp ngay.
“Chuyện tốt?” Diệp Tri Chi khó hiểu.
Thịnh Dĩ Nhan nhấp một ngụm nước trái cây rồi nói: “Tất nhiên là thế rồi. Nếu bản thân tớ đã bằng lòng yêu người kia thì chứng tỏ là tớ rất yêu người đó rồi. Nếu như anh ấy không hề nghèo khó mà ngược lại còn rất giàu, vậy thì ba tớ cũng chẳng phản đối bọn tớ nữa, vậy chẳng phải đều là chuyện đáng mừng cả hay sao?”
“…”
Diệp Tri Chi yên lặng một lúc: “Nói như vậy cũng có lý, nhưng mà…” Cô dừng lại một chút: “Nhưng mà cậu không thấy anh ấy tiếp cận cậu là có mục đích khác hoặc lừa gạt cậu hay sao?”
Thịnh Dĩ Nhan nghiêm túc suy nghĩ: “Tớ thấy cũng được mà, anh ấy làm vậy chưa biết chừng là… có chỗ nào khó nói chăng?”
Diệp Tri Chi bất lực: “Vậy để tớ nói cách khác, nếu như một chàng trai nghèo giả dạng thành con nhà giàu yêu cậu thì sao?”
“Vậy tất nhiên là không được!” Thịnh Dĩ Nhan ngay lập tức nói: “Cái này giống nhau chỗ nào cơ chứ? Nhà giàu giả vờ nghèo thì còn có thể bảo là có lý do riêng chứ nghèo mà giả giàu thì là vấn đề uy tín rồi.”
Diệp Tri Chi cứng họng: “Nhan Nhan, cậu…”
Thịnh Dĩ Nhan mỉm cười, vui vẻ nói: “Diệp Tiểu Chi, có phải cậu nghĩ tớ tiêu chuẩn kép lắm không? Tớ cũng thấy vậy đấy.”
Diệp Tri Chi: “…”
Không biết nghĩ đến chuyện gì, Thịnh Dĩ Nhan nhìn về phía cô rồi khó hiểu hỏi: “Nhưng sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này?”
“Không có gì.” Diệp Tri Chi nhấp một ngụm nước trái cây, giấu đi sự gượng gạo của bản thân: “À phải rồi, mấy hôm trước tớ có xem một bộ phim, nhà nữ chính bị phá sản, vì vậy nữ chính đành phải đi kiếm việc làm nuôi thân. Cô ấy vào một công ty rồi quen được nam chính, rồi yêu nam chính, nhưng nam chính lại rất nghèo khó, không giàu có gì. Lúc hai người yêu nhau, tuy sống vất vả nhưng lại rất vui vẻ. Nữ chính ngày nào cũng buồn rầu vì chuyện nuôi nam chính kiểu gì. Rồi tự dưng có một ngày, nữ chính phát hiện ra chàng trai mà cô ấy yêu vô cùng giàu có, hơn nữa còn là tổng giám đốc của một tập đoàn đa quốc gia. Anh ta chỉ giả vờ nghèo mà thôi. Cậu nghĩ nên đánh giá sao về hành động của vai nam chính?”
“Gần đây có bộ phim như thế à?” Thịnh Dĩ Nhan nghi ngờ.
“Ừ, phim cũ, cũng không nổi lắm, cậu không biết cũng bình thường mà.” Diệp Tri Chi âm thầm nói sang chuyện khác: “Cậu cảm thấy sao?”
Thịnh Dĩ Nhan: “Vậy lý do nam chính giả nghèo là gì?”
Diệp Tri Chi: “Tớ cảm giác là vì… muốn làm quen nữ chính?”
“Thế không phải quá tốt sao?” Thịnh Dĩ Nhan nói: “Vậy nữ chính cũng chẳng phải muộn phiền vì nuôi nam chính nữa rồi, khi không lại nhặt được một tổng giám đốc, không vui à?”
Diệp Tri Chi nói: “Nhưng cậu không nghĩ là nam chính đã lừa nữ chính à?”
Thịnh Dĩ Nhan đặt cốc trên tay xuống, ngẩng đầu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô: “Diệp Tiểu Chi, tớ nói này, đừng bảo nữ chính với cả nam chính mà cậu nói lại là cậu với Giang Yến Từ đấy nhé?”
Diệp Tri Chi đột ngột sặc nước: “Khụ khụ khụ.”
“Ơ này, cậu không sao chứ?” Thịnh Dĩ Nhan vội vàng vỗ lưng giúp cô.
“Tớ không sao.” Diệp Tri Chi lấy lại nhịp thở, liếc sang cô ấy: “… Vậy mà cậu cũng đoán được à?”
Thịnh Dĩ Nhan nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta quen nhau bao lâu rồi, tớ còn không hiểu cậu nữa à?” Cô ấy lại hỏi: “Thế cậu nghĩ sao?”
“Tớ cũng không biết.” Diệp Tri Chi thở dài.
Thành thật mà nói sau tối qua, tâm tình cô vốn đã bình tĩnh trở lại rồi.
“Thế nên hôm nay cậu mới chạy đến chỗ tớ từ sáng sớm à?” Thịnh Dĩ Nhan suy đoán.
Diệp Tri Chi yên lặng gật đầu.
“Thế rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?”
Thịnh Dĩ Nhan đưa chuyện về lại chủ đề chính: “Không phải nhà Giang Yến Từ phá sản rồi hay sao? Sao lại khó hiểu thế được.”
Diệp Tri Chi lại thở dài: “Hôm tớ đến tập đoàn C.Z. mới biết được chuyện này. Tớ không ngờ anh ấy còn có một thân phận như thế nữa…”
Cô kể lại chuyện mình đã thấy hôm đó cho Thịnh Dĩ Nhan nghe.
Thịnh Dĩ Nhan ngẫm nghĩ một lát: “Sao chuyện này nghe lại phức tạp thế? Theo tớ thấy thì nếu là Giang Yến Từ thì chắc anh ta cũng không an lòng… À thôi, bỏ đi, tạm không quan tâm anh ta nữa.”
Cô ấy nhìn thời gian: “Sắp mười hai giờ rồi. Đi nào, hôm nay tớ mời cậu…”
Đột nhiên nghĩ ra gì đó, cô ấy lại ngẩng lên hỏi: “Đúng rồi, hôm nay cậu có cần đi làm không?”
Diệp Tri Chi đáp: “Tớ xin nghỉ buổi sáng, buổi chiều thì phải về công ty luật.”
“Sắp trưa rồi, chúng ta cùng đi ăn thôi. Đàn ông không đáng đâu.” Thịnh Dĩ Nhan vỗ vai cô: “Ăn xong, tớ đưa cậu đến công ty luật.”
“Được.” Diệp Tri Chi cười đồng ý.
“Vậy giờ cậu ngồi tạm đây đã, tớ về phòng thay đồ.”
Kính cong…
Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Thịnh Dĩ Nhan vừa đi ngang qua cửa đã dừng bước theo phản xạ.
“Ai đó?” Cô ấy mở camera điện tử lên, khoảnh khắc thấy người ở trên màn hình, cô ấy nhất thời ngây ra.
Giây tiếp theo, cô ấy bình tĩnh lại, theo phản xạ nhìn về phía sau.
Sau một hồi đấu tranh, cô ấy mở hé cửa.
“Giang Yến Từ.” Thịnh Dĩ Nhan nhìn chằm chằm người ngoài cửa, hạ giọng hỏi: “Sao… anh lại ở đây?”
“Là Thịnh Dĩ Minh nói với tôi.” Giang Yến Từ bình thản nói: “Có phải Tri Chi ở chỗ cô không?”
“Cái thằng Tiểu Minh này đúng là không đáng tin…”
Thịnh Dĩ Nhan hít sâu một hơi, quay lại gọi Diệp Tri Chi.
“Diệp Tiểu Chi, Diệp Tiểu Chi.”
Diệp Tri Chi ngẩng đầu, rời khỏi điện thoại di động: “Ơi?”
Thịnh Dĩ Nhan dùng mắt ra hiệu: “Có người tìm cậu.”
Cửa vẫn chưa mở hẳn, vì vậy Diệp Tri Chi không thấy được người bên ngoài.
Cô chưa hiểu ra nên vẫn đi đến.
Khi cửa mở, cô ngay lập tức ngây người.
“Tri Chi…”
Giang Yến Từ gọi tên cô, mắt anh rũ xuống, cả người bọc trong hơi thở thất vọng: “Em không cần anh với con nữa à?”
Trong ngực anh ôm một chiếc balo cho mèo, khóa vẫn chưa kéo lên hết. Trì Trì nghe được giọng cô, lập tức chui ra từ khe hở, để lộ chiếc đầu lông xù, nó nhìn cô kêu lên: “Meo meo~”
Một người một mèo nhìn cô đầy tội nghiệp.
Diệp Tri Chi bất giác lùi ra sau, trong lòng đã chịu đến cực hạn.
Như vậy thì ai mà chịu cho nổi chứ?
Thịnh Dĩ Nhan: “”
Cô ấy nhìn Giang Yến Từ rồi lại nhìn Diệp Tri Chi, cuối cùng quyết định biến mình thành bức phông nền, không nói chuyện.
Qua một lúc lâu sau, Diệp Tri Chi mới lấy lại bình tĩnh, ổn định tâm tư.
Suýt chút nữa là cô không cầm được lòng rồi.
Diệp Tri Chi vươn tay ra ôm lấy mèo, giả vờ cười với Giang Yến Từ: “Giang tổng, sợ là anh hiểu lầm gì rồi? Dĩ nhiên tôi cần Trì Trì, tôi chỉ không cần anh.” Cô ngừng lại một chút: “Mà thôi.”
“Tri Chi…”
Diệp Tri Chi không để ý đến anh, quay sang nói với Thịnh Dĩ Nhan: “Nhan Nhan, tớ không ăn cơm trưa nữa đâu, tớ về trước đã. Đợi mấy ngày nữa đến cuối tuần, tớ lại mời cơm cậu nhé.”
“Ừ được được, vậy… hai người đi cẩn thận nhé.”
Lúc này Thịnh Dĩ Nhan mới tỉnh khỏi mộng, nhanh chân vào nhà, sợ mình bị vạ lây, vội vàng đóng cửa lại.
Rời khỏi nhà Thịnh Dĩ Nhan, Diệp Tri Chi đi thẳng về phía trước, không quay đầu lại.
Trì Trì đặt chân lên vai Diệp Tri Chi, cái đầu mềm mại ghé vào sát bên cổ cô, nhìn về Giang Yến Từ ở sau, biểu cảm cực kì vô tội nhưng trên mặt lại như thể viết: “Giờ bạn gái ba là của con.”
Tính sai rồi.
Con mèo trà xanh này.
Mèo con có thể ủ mưu gì được chứ, chỉ là nó vừa cướp luôn bạn gái anh mà thôi.
Giang Yến Từ bất lực ôm trán, vội vã đuổi theo.
“Tiểu Chi, đợi anh với.”
Diệp Tri Chi không để ý đến anh, tiếp tục đi về phía trước.
Vạt áo lập tức bị người ta kéo lại.
Cô dừng bước, ánh mắt nhìn xuống cánh tay đang giữ vạt áo mình, thiếu kiên nhẫn nói: “Anh làm gì đấy?”
“Tri Chi, em nhẫn tâm đuổi anh ra ngoài sao?” Giang Yến Từ cúi thấp đầu, biểu cảm đầy đáng thương: “Nếu em không cần anh nữa là anh phải lưu lạc đầu đường xó chợ đấy.”
Diệp Tri Chi “à” một tiếng, quay đầu nhìn anh cười như không cười: “Ai mà dám đuổi anh ra ngoài để anh lưu lạc đầu đường xó chợ vậy hả tổng chủ tịch Giang của tập đoàn C.Z.?”
“Phải rồi, giờ tôi nên gọi anh là gì nhỉ?” Cô nhướn mày, giọng giễu cợt: “Nên gọi là luật sư Giang, Giang par hay là Giang tổng?”
“…”
“Đều không phải.”
Giang Yến Từ rũ mắt: “Chuyện tập đoàn C.Z., anh có thể giải thích.”
“À, xin lỗi nhé, giờ tôi không muốn nghe nữa.” Diệp Tri Chi hờ hững nói.
Cô quay đầu, định đi về phía trước.
Giang Yến Từ vội vàng đuổi theo: “Tri Chi, chuyện này đúng thật là anh sai.” Anh hạ giọng nói: “Anh biết, anh lừa em, em nhất định rất giận.”
Diệp Tri Chi đứng lại, quay đầu đối diện với ánh mắt của anh: “Vậy thì sao? Nếu không phải đột nhiên tôi phát hiện ra chuyện này thì anh vẫn tiếp tục gạt tôi đúng không?”
“Không phải, trước giờ anh chưa từng nghĩ như vậy.” Giang Yến Từ phủ nhận.
Anh hít một hơi thật sâu: “Bởi vì chuyện này có dính líu đến quá nhiều thứ nên không thể để nhiều người biết được. Anh định sau khi giải quyết chuyện của tập đoàn Giang Diên rồi mới nói hết tất cả cho em.”
“Em nghe anh giải thích, giờ anh sẽ nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho em…”
Diệp Tri Chi đã bình tĩnh lại, ung dung nhìn anh: “Được, tôi nghe, anh giải thích đi.”
Sau một lúc im lặng, Giang Yến từ chuẩn bị lên tiếng giải thích. Thế nhưng đúng lúc này, điện thoại của Diệp Tri Chi lại đổ chuông.
Tiếng chuông bất ngờ đã cắt ngang lời anh.
Diệp Tri Chi lấy điện thoại ra liếc xem người gọi đến.
Là điện thoại của Diệp Tri Lễ.
Cô liếc nhìn Giang Yến Từ rồi bước lên vài bước nghe điện thoại.
“Tri Chi, là anh.”
“Anh cả? Anh tìm em có việc gì không?”
Diệp Tri Lễ nói: “Tiểu Chi, bệnh của ông nội tệ đi rồi.”
Diệp Tri Chi có thể nghe ra sự nặng nề trong câu nói của anh ấy.
Cô ngây ra: “Bệnh… tệ đi rồi?”