Chương 2: Đoạt giải
~ Bạn biết cái cảm giác mình phải sống ch.ết đạt được một điều gì chưa? Tôi đang trải qua đó! Nó là cảm giác được trộn lẫn giữa hồi hộp, quyết tâm, cố chấp và sợ hãi ~ Từ bây giờ đến cuộc thi còn 16 ngày, tôi bắt đầu lao vào học như điên. Sáng dậy từ gần 4h, đêm thì gần 1h sáng mới chợp mắt ; ngoài thời gian ăn ngủ nghỉ ra, tôi học phải đến 17,18 tiếng. Hết 16 ngày, tôi sút đi 3kg, mặt trông hốc hác hẳn đi.
Trước hôm thi một ngày, tôi nhớ kĩ lời của ai đó dặn tôi từ cuộc thi đầu tiên tôi tham gia: Nghỉ ngơi lấy sức trước khi thi. Nghĩ đến hắn, tâm trạng của tôi không thể không tệ đi được.
Tôi lững thững bước vào phòng, mở tủ, cầm cuốn album đã sờn mép ra xem. Gần 100 bức ảnh từ khi tôi và hắn còn nhỏ. Tấm ảnh tôi đang nghịch cát còn hắn ngồi vẽ tranh tôi là bức ảnh cuối cùng mà bố chụp được. Không hiểu sao, cứ mỗi lần nhìn bức ảnh này là nước mắt tôi lại vô thức rơi, nhiều lúc còn chẳng thể khóc được nữa.
8 năm, 2920 ngày, 4204800 phút, không 1 phút nào tôi không nghĩ về hắn. Tôi vẫn sống, vẫn bước đi, vẫn cô đơn và thấy trái tim mình trở nên mạnh mẽ hơn ; nhưng nghĩ về hắn, thứ mạnh mẽ đó đều tan biến...
____________________________________________________________
Tôi bước vào phòng thi, tâm trạng hết sức hồi hộp, tim đập nhanh mặc cho bốn đứa bạn hò hét cổ vũ ầm ĩ mà tôi vẫn run. Bất chợt nghĩ tới khuôn mặt hắn cười với tôi trong cuộc thi đó, tôi lại yên tâm, an ổn cười nhẹ chờ giám thị phát đề bài.
____________________________________________________________
Hôm nay sẽ biết kết quả, người đứng thứ nhất sẽ nhận học bổng toàn phần tại khoa Hóa học trường đại học Heidelburg. Nếu đạt được điều này, có thể cuộc đời tôi sẽ sang một hướng mới. Nhưng lí do chính ở đây là, tôi muốn gặp tên bạc tình kia.
"An ơi! An! Có rồi, có rồi!" - Phương và Khánh từ ngoài cổng nhà tôi chạy vào, vừa chạy vừa hét tướng
Tôi buồn cười hỏi: "Có cái gì cơ chứ?"
Phương vội đến líu cả lưỡi, khua tay múa chân: "Thì kết quả cuộc thi đó"
Tôi nghe đến đây, gấp gáp tới độ thở cũng nhọc.
Khánh phấn khích hét lên: "Mày đỗ rồi An ơi! Đứng nhất với 19, điểm!"
Tôi ngạc nhiên, tôi đỗ rồi!!! Vậy là tôi làm được rồi!
Tôi sung sướng ôm hai đứa bạn thân, cười tới chảy cả nước mắt.
Nam! Lần này tôi sẽ thử vận may mà tìm hắn.
____________________________________________________________
Sát ngày đi du học, tâm tình tôi phức tạp, rối như tơ vò. Tôi tự hỏi, liệu tôi có thể gặp được hắn hay không? Nếu như gặp được, tôi sẽ vui mừng biết nhường nào? Còn lỡ như ngược lại, có lẽ tôi sẽ ch.ết tâm, không, là tức giận? Tôi tự hỏi, liệu hắn còn thích tôi hay không?
Ở nước Đức rộng lớn với nhiều cô gái đáng yêu, xinh đẹp, những cô bạn du học sinh giỏi giang, hắn có thể làm ngơ mà nhớ tới tôi sao? Càng nghĩ càng thất vọng nhiều hơn.
Nhiều khi tôi nghĩ rằng, hắn cũng đang nhớ tôi. Nhưng đời người có hai con đường. Một dùng tâm để đi là mộng tưởng, đường còn lại dùng chân để đi gọi là sự thật. Mà sự thật ở đây, có khi hắn quăng tôi vào quá khứ rồi. Cuộc sống sẽ dễ chịu hơn nhiều nếu tôi không quá mong đợi điều gì, yêu thương cũng vậy. Nhưng tôi không tài nào có thể bớt mong đợi.
Dù bây giờ đã đạt được điều mong muốn, nhưng tôi vẫn không còn hào hứng như trước. Lần này vẫn là dịp để tôi trau dồi kiến thức, là bàn đạp để tôi dễ dàng xin vào một trường đại học nào đó ở châu Âu hay đơn giản hơn là trường Đại học Y Hà Nội.
Bố mẹ tôi xem ra rất hào hứng với chuyến đi này của tôi. Họ chuẩn bị mọi thứ, động viên tôi và chuẩn bị cả tiền để tôi sinh hoạt bên đó. Có lúc tôi nghĩ rằng, khi đi ngủ bố mẹ tôi còn cười miệng ngoác tới tận mang tai. Vì vậy, tôi sẽ đi và cố gắng khai thác triệt để tiện ích của khóa học.
Tôi còn 2 ngày để chuẩn bị. Do lần này cả đoàn chỉ có 11 học sinh nên nhà nước sẽ hộ trợ toàn bộ vé máy bay, chi phí đi lại, nghỉ ngơi, ăn uống, và đương nhiên là cả học phí.
Tôi đang đứng tần ngần ra thì tiếng gọi lớn làm tôi hơi giật mình: "Chị An! Bọn em sang chơi này!"
Tôi bật cười, thì ra là Thu với Linh. Tôi ló đầu ra.
Ầy, hình như còn thêm cả hai em rể tương lai của tôi nữa!
- "Vào đây nhanh nào, đúng lúc chị đang định làm mỳ Ý, cùng làm rồi ăn luôn"
Tôi lười lắm. lười làm mọi thứ luôn. Hôm nay có bốn người to xác này, tôi lại nổi cơn lười như vũ bão mà ngồi mát ăn bát vàng
Đang trật tự, hòa hợp thì con bé Thu kêu: "Đm, đứt tay rồi"
Tôi định đứng lên lấy bông thì Hoàng Tuấn Minh (gọi thế khỏi nhầm với Nguyễn Tuấn Minh của Linh), cậu ta đã vội vội vàng vàng lôi tay của Thu đi rửa, sau đó băng vào.
Tôi đứng ngây ra nhìn mà chạnh lòng.