Chương 4: Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ - Vô duyên đối diện bất tương phùng
~ Đôi khi, đợi chờ trong vô vọng mới là tốt nhất. Bởi vì, càng hi vọng nhiều, khi không thể đạt được, sẽ càng thất vọng hơn mà thôi ~
Sau khi thi xong, tôi vội vàng ăn trưa, rồi vội vàng lên tàu điện ngầm tới Đại học Heilbronn. Tôi hồi hộp, nhưng lại kì vọng rất lớn vào chuyến đi này. Nếu lần này gặp được Nam, dù chỉ 1" thôi cũng khiến tôi đủ động lực để tiếp tục chờ đợi.
Mất thêm một lúc nữa tôi mới có thể tìm được kí túc xá khoa Kinh doanh. May mắn làm sao, khi đang hỏi đường tôi lại có thể gặp người đồng hương - Angela Vũ, cô ấy rất xinh, nổi bật với mái tóc đen đặc trưng. Cô ấy chỉ tôi tới tận nơi, rồi nói ghé qua chỗ này chỗ kia một lát, tẹo nữa sẽ đến đưa tôi về. Tôi gật đầu cảm ơn.
Bước vào, tôi dùng vốn tiếng Đức ít ỏi của mình để hỏi thông tin về hắn. Cứ lần lượt 20 phòng, rồi 22 25 phòng, vẫn chưa có chút khá quan, nhưng tôi vẫn hi vọng. Phòng số 28, liếc nhìn danh sách học sinh ở, tôi thấy cái tên quen thuộc ở gần cuối.
Tôi sung sướng bước vào cửa phòng. Cậu con trai cao khoảng 1m nhìn thấy tôi đầu tiên, thân thiện bước ra hỏi bằng tiếng anh: "Cậu muốn tìm ai à?"
Tôi cười, đáp: "Phòng này có người tên Vũ Nhật Nam phải không?"
Cậu kia bày ra bộ mặt tiếc nuối nói: "Đúng vậy. Tiếc quá, cậu ấy vừa ra ngoài tới thư viện rồi!"
Tôi hơi hậm hực quay về, cùng Angela tới thư viện. Cô ấy hỏi tôi: "Tìm người quen hả?"
Tôi gật đầu.
- "Có phải một người rất quan trọng không?"
Tôi lại gật đầu, không nói gì.
Angela cười như có như không, nói: "Nếu tìm mãi không ra, hẳn là cậu ta không muốn gặp cậu, hoặc là cố tình không gặp cậu"
Tôi nhìn sâu vào mắt cô ấy, mỉm cười trả lời: "Tìm được hay không tạm thời không quan trọng. Quan trọng là, cậu ấy hay tôi có thể nhìn thấy nhau hay không thôi!"
Rất nhanh đến nơi, Angela chào tạm biệt tôi và nói mong sẽ được gặp lại. Tôi bước nhanh vào thư viện, ngoảnh đầu tìm khắp nơi, mà không thấy.
Tâm của tôi như tụt xuống đáy. Chợt, tôi thấy bóng người cao, hơi gầy đi cách tôi 2 dãy, quen thuộc tới kì lạ. Tôi ngại không dám kêu to, chỉ cắn răng đuổi theo.
Không hiểu sao, người đó quay lại. Rõ ràng, rõ ràng đó chính là Nam, và, HẮN NHÌN THẤY TÔI!!!
Nhưng, ngay lập tức hắn lại quay đi. Tôi vẫn cố tình chạy theo, bước chân của Nam lại càng nhanh hơn.
Tôi tuyệt vọng, ngồi sụp xuống, bóng hình ai kia cũng biến mất không thấy tăm hơi. Tôi ra về, bước chân nặng trĩu.
Về đến nơi, tôi ngồi lẩm nhẩm, cầm bức ảnh tôi và hắn, nước mắt cứ thể rơi xuống. Đêm mùa hạ, sao tôi thấy lạnh quá?
Tôi cảm thấy cô độc. Chẳng muốn cứ mong nhớ ai, chẳng muốn chờ đợi ai nữa...
______________________________________________
Chắc do mệt quá nên tôi ngủ thiếp đi từ lúc nào, tận 7h mới tỉnh dậy. May là 8h mới bắt đầu học.
Mai từ trong phòng bếp, tay cầm đĩa bánh mì, cười nhìn tôi: "Có vẻ cậu thất vọng lắm! Tối qua ngủ được mỗi tí nên mắt gấu trúc rồi kìa! Nhanh đắp mặt nạ rồi ăn sáng đi"
Tôi ậm ừ, vừa đắp mặt nạ vừa ăn vài lát bánh mì nướng mật ong kèm theo li sữa.
- "Mai, cậu thử nói xem. Nếu cậu thích một người, rất thích. Nhưng hắn lại né mặt cậu, cậu sẽ ứng xử như thế nào?"
Cô ấy trầm ngâm, trả lời: Tôi chẳng biết nữa, phức tạp lắm. Nhớ hắn ta có lí do gì đó phải tránh mặt cậu thì sao? Một mình suy đoán là quá khó để nghĩ đúng hướng. Cậu cứ thả lỏng mà đợi đi, sẽ có ngày thời gian giúp cậu tìm ra đáp án chính xác nhất"
Tôi hoài nghi nhìn cô ấy: "Bạn trai cậu tốt với cậu lắm hả?"
- "Ừ. Tớ và anh ấy đã từng một lần sóng gió, cũng như cậu thôi, nhưng đã qua rồi"
Ngừng một chút, lại nói thêm: "Mọi việc đều ổn thôi. Cứ tiếp tục hi vọng đi"
Cuộc trò chuyện đầu tiên của tôi mà Mai kết thúc như vậy.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, thấy cô ấy nói đúng.
______________________________________________
Ngày hôm đó, mọi việc đều khá bình thường. Ngoại trừ một việc làm tôi sướng phát rồ lên: thầy Phillips thông báo rằng tôi sẽ được chuyển sang lớp nâng cao.
Tôi cười sung sướng nhảy quanh lớp. QAQ
Việc này khiến tôi bớt chú tâm vào những gì xảy ra hôm qua.
Tôi gọi điện về nhà, nói chuyện với bố mẹ, với bốn đứa bạn trời đánh rồi rủ Mai và chị Ngân cùng đoàn đi mua sắm. Ít ra tôi nên mua vài set đồ để mình trông đỡ lỗi mốt.
Mai chạy đến vỗ vai tôi: "Này! Nghĩ thông suốt rồi à?"
Tôi cười nhẹ: "Tốt lắm"
- "Cậu cứ tiếp tục như vậy đi. Mà nhân tiện, chúc mừng cậu được sang lớp nâng cao nhé! Thêm cơ hội được học với giáo sư giỏi"
Tôi trả lời, không giấu nổi niềm vui: "Còn 17 ngày nữa, tớ phải cố gắng đạt được bằng cao cấp chứ!"
Mai gật đầu như giã tỏi: "Học hành gì gì đó để sau đi. Giờ vào shop kia để tớ kiếm túi xách đã"
Bạn bè. Cần chất lượng chứ không cần số lượng. Con người ở bốn phương, tìm được bạn đã khó, tìm được bạn tốt còn khó hơn, nhất là người có thể hiểu mình