Chương 1: Bàn tròn quỷ dị
"Tiểu Nguyên xem TV trước đi, dì đi cắt trái cây cho con." Một người phụ nữ trung niên thân hính thon gầy lựa hoa quả trong rổ trái cây, tuy đang cười nói cũng không giấu được thần sắc u sầu.
Giang Vấn Nguyên nuốt khan: "Dì Trần, để con giúp dì."
Dì Trần vội vàng xua tay: "Dì còn không rõ năng lực của con sao, con vào bếp là tìm việc thêm cho dì. Trời nóng, con đi đóng cửa sổ lại sau đó bật điều hòa cho mát, dì sẽ về mau thôi."
"Kỹ thuật cắt rau của con không tốt, nhưng vẫn còn khả năng giúp người mang trái cây vào bếp đi?" Giang Vấn Nguyên cầm rổ, "Chú Trần viễm mũi dị ứng điều hòa, con từ trước tới giờ chịu khổ đã quen, không bật điều hòa cũng không sao."
Giang Vấn Nguyên nói mình chịu khổ quen, không phải khách sáo với dì Trần.
Năm nay vừa mới vào hạ, nhiệt độ không khí đã liên tục tăng lên, làm cả thành phố như biến thành một lò nướng lớn. Thời điểm này đa số mọi người đều hận không thể cắm rễ ở trong phòng máy lạnh, một bước cũng không muốn bước ra. Giang Vấn Nguyên lúc này đang mặc áo sơ mi và quần jean đen, tay cầm rổ hoa quả đi một đoạn xa đường lớn mới đến được nhà dì Trần, trên người vẫn nhẹ nhàng khoan khoái, nửa giọt mồ hôi cũng không có.
Dì Trần âm thầm thở dài, "Chú Trần của con đến nhà bạn, ăn cơm tối xong mới trở về."
"Chú Trần về sớm cũng không sao, không có gì đáng ngại." Giang Vấn Nguyên mang rổ hoa quả cùng dì Trần đi vào bếp.
Giang Vấn Nguyên để hoa quả lên thớt, khi đang định rời khỏi phòng bếp thì nghe tiếng dì Trần, "Chú Trần không trách con, ông ấy chỉ là ... không bỏ được suy nghĩ trong lòng, một thời gian nữa sẽ tốt lên thôi."
"Dì Trần, cám ơn dì." Giang Vấn Nguyên nhìn dì Trần mỉm cười, rất lâu rồi cậu chưa thực sự cười một lần nào.
Dì Trần cắt trái cây trong bếp, Giang Vấn Nguyên trở lại phòng khách, ngồi ở sô pha bằng gỗ đỏ, thuận tay cầm điều khiển TV lên ---
Một loại cảm giác sởn tóc gáy đột nhiên ập đến, cậu chưa kịp phản ứng đã bị một bàn tay vô hình bóp chặt sau eo, rơi vào vực sâu hư vô. Khi Giang Vấn Nguyên rơi xuống bằng tốc độ cực nhanh, phòng khách của dì Trần phảng phất như rơi vào một cái động đen ngòm, vặn vẹo xoay tròn rồi biến mất trong bóng đêm, một tia sáng cuối cùng cũng trốn không lọt.
Giằng co chừng mười mấy giây, cơ thể Giang Vấn Nguyên trầm xuống, cảm giác không trọng lực biến mất, cậu rốt cục cũng dừng lại.
Giang Vấn Nguyên cảm giác cơ thể mình vừa ngồi qua mười mấy chiếc tàu lượn siêu tốc, đầu váng mắt hoa, tứ chi vô lực, thiếu chút nữa đã nôn ra. Thân thể rất không ổn, bốn phía tối đến nỗi duỗi tay không thấy năm ngón, trực giác Giang Vấn Nguyên nhanh chóng cảm nhận điều gì đó không ổn.
Dưới người không phải cảm giác ghồ ghề do ghế sô pha mang lại, thay vào đó là cảm giác đang ngồi trên thảm lông thiên nga dày, lúc nãy cửa sổ phòng khách còn mở rộng, nóng bức bên ngoài tràn thẳng vào phòng, vậy mà giờ cậu không cảm nhận được bất kỳ tia nhiệt nào, lạnh buốt tận xương. Nếu đây là một giấc mơ, mặc kệ như thế nào, chắc chắn không phải nhà dì Trần...
"Hoan ngênh các vị tiến vào Trò chơi bàn tròn - 85955." Cùng với âm vang lách cách, một giọng nói âm u khàn khàn vang lên.
Trong bóng đêm vô tận, từng ngọn nến vòng quanh trên đỉnh đầu Giang Vấn Nguyên cháy lên, thắp sáng một vùng bóng tối.
Đó là một chiếc đèn chùm treo nến phủ kín dấu vết thời gian, xích treo đèn dài vô tận không thấy điểm cuối, biến mất trong hư không. Ánh sáng đèn chùm mờ ảo, chỉ có thể chiếu sáng mơ hồ một vùng hình tròn. Hơn chục chiếc ghế tựa đơn cao quá người được đặt quanh một chiếc bàn khổng lồ. Trong vùng tối cách biệt với lưng ghế, mơ hồ truyền đến âm thanh làm người bất an.
Giang Vấn Nguyên bị giam ở một trong những chiếc ghế, trừ cậu ra, những chiếc ghế khác cũng có người ngồi.
Trong những người này, có người điên cuồng, miệng mấp máy muốn nói điều gì, nhưng âm thanh hoàn toàn không truyền đến tai Giang Vấn Nguyên; cũng có vài người thần sắc hoảng sợ, nhưng miễn cưỡng khống chế được mình, nhìn quanh quất khắp nơi, tận lực tìm hiểu hoàn cảnh của mình. Giang Vấn Nguyên là loại người này.
Còn một loại người khác rất bắt mắt, bọn họ đối với tình huống này không chút kinh hoảng, ăn tĩnh ngồi trên ghế, nhìn chăm chú chiếc bàn tròn trung tâm dưới ánh đèn mờ tối.
Một tượng rối gỗ chừng hai mươi li* đứng trong bóng tối ở trung tâm bàn tròn, gương mặt đang khóc được vẽ bằng sơn dầu rất buồn cười lại u ám, nó mở miệng lần nữa, khi nói chuyện trên dưới lạch cạch va vào nhau, "Bây giờ bắt đầu thu vé vào cửa của người chơi."
* li = 1 mm
Đôi chân mảnh khảnh của con rối bước lên mà không cần bất kỳ người nào thao tác, tùy ý chuyển đến một hướng, lạch cạch lạch cạnh tiến tới một chiếc ghế nào đó.
Người bị chọn đầu tiên là một nữ trí thức tầm 30 tuổi, cô ta dùng thái độ lạnh lùng nhìn chăm chú con rối đang tiến đến. Con rối linh hoạt nhảy lên bả vai người phụ nữ, duỗi tay chạm vào hai lỗ tai cô ấy. Cô gái ban đầu coi như trấn định trong nháy mắt khuôn mặt vẹo đứng lên, hận không thể ăn nó, con rối làm như không thấy, tiếp tục đi tới theo chiều kim đồng hồ. Bộ phận mỗi người được con rối chạm vào không cố định, nhìn không ra quy luật, động tác nó rất nhanh, sau một lúc đi vòng theo chiều kim đồng hồ đã đến trước mặt Giang Vấn Nguyên.
Con rối lấy tay ôm cằm, tạm dừng nửa giây, rồi vươn tay đến chỗ Giang Vấn Nguyên . Giang Vấn Nguyên bị giam trên ghế, chỉ có thể nghe lệnh nhắm mắt để con rối đụng vào mắt trái của cậu.
Giang Vấn Nguyên cảm nhận độ ấm bên mắt trái nhanh chóng giảm xuống, khi tay con rối rời đi, cậu ngay lập tức mở mắt, nhưng tầm nhìn khi mở mắt không khôi phục. Thị lực mắt trái của cậu vậy mà biến mất! May mắn thay, con rối không hề cảm thấy hứng thú với mắt phải còn lại, lạch cạch lạch cạch hướng tới người khác.
Sâu bên trong, đáy lòng Giang Vấn Nguyên sinh ra một loại cảm giác nhẹ nhàng, giam cầm trên người cũng lặng lẽ được cởi bỏ.
Cho nên, thị lực mắt trái là "vé vào cửa" mà con rối kia nhắc tới sao...
Đến bây giờ, tất cả mọi chuyện xảy ra đã hoàn toàn vượt qua phạm vi lý giải của Giang Vấn Nguyên , nhưng cậu cũng không nhân cơ hội lấy lại quyền kiểm soát cơ thể mà chạy trốn. không chỉ bởi chạy trốn sẽ không cách nào lấy lại thị lực, mà còn vì không ai trước cậu rời khỏi ghế.
Thủ đoạn con rối thu vé vào cửa thật quỷ dị, tốc độ cũng cực nhanh, trong nháy mắt lại đi qua ba bốn người, cách Giang Vấn Nguyên chỉ một đoạn ngắn. Đúng lúc này, đôi tay Giang Vấn Nguyên gác trên tay vịn cơ hồ bị bao trùm, một bên ấm áp, một bên hơi lạnh, đến từ hai nam nhân trái phải cậu.
Thần kinh Giang Vấn Nguyên vốn đang căng thẳng liền bị dọa nhảy dựng, theo phản xạ có điều kiện lùi tay về, điều khiển TV không cẩn thận rơi xuống, không tiếng động biến mất trong bóng đêm.
Giang Vấn Nguyên cảnh giác nhìn hai người đàn ông hai bên, lại phát hiện phản ứng của họ so với cậu còn lớn hơn.
Giang Vấn Nguyên từng đi trường khuyết tật cùng bạn trai nên có thể hiểu một ít ngôn ngữ của người câm điếc và khẩu hình môi, cho dù âm thanh bị ngăn lại, cậu cũng có thể đọc được đại khái hai người giao lưu những gì.
Nam sinh trung học mặc đồng phục bên tay phải kinh ngạc cảm thán, "Đây là người mới? Người thứ hai bên phải ghế trống? Chuyện này cũng quá nghịch thiên đi?!"
Tây trang giày da xã hội tinh anh bên tay trái bình tĩnh phân tích, "Ăn mặc khéo léo, đi dép lê trong nhà, TV điều khiển từ xa, tay không đeo nhẫn, bị cuốn đến Trò chơi bàn tròn khi đang làm khách trong nhà người khác là người mới có tố chất cao."
"Anh nói rất có đạo lý." Nam sinh trung học đồng thuận gật đầu, dưới mặt bàn lắc lư ngón giữa tay trái đang đeo một chiếc nhẫn xương.
Tinh anh xã hội cũng ở dưới bàn tròn hướng ngón trỏ tây phải về phía nam sinh, bên trên có một chiếc nhẫn bạch kim.
Sau đó, hai người ăn ý cởi hai chiếc nhẫn ra.
Giang Vấn Nguyên hoàn toàn không sờ được manh mối, hai người đã đạt được một loại nhận thức chung nào đó.
Bây giờ không phải lúc giấu dốt, Giang Vấn Nguyên dùng khẩu hình miệng hỏi hai người: "Tôi lần đầu tiên tiến vào Trò chơi Bàn tròn, có thể hỏi hai người một chút, nhẫn này có tác dụng gì được không?"
Nam sinh trung học dáng điệu như gặp quỷ: "Người mới tố chất cao còn có kỹ năng dùng ngôn ngữ khẩu hình, anh không phải là Plug-in tiến vào trò chơi chứ?"
Tinh anh xã hội khả năng khống chế cảm xúc cao hơn, anh ta trầm tĩnh nhìn Giang Vấn Nguyên, "Chờ qua cửa này sẽ biết đáp án."
Giang Vấn Nguyên: "..." những mặt khác của trò chơi Bàn tròn cậu không rõ lắm nhưng còn việc mấy tay già đời không hữu hảo với người mới lắm thì giờ đây đã biết rõ rồi.
Cuộc giao lưu ngắn ngủi của ba người kết thúc, con rối gỗ đã đi xong một vòng bàn tròn, nó ngẩng gương mặt khóc lóc được vẽ của mình lên, lạch cạch lạch cạch lướt qua Giang Vấn Nguyên, cuối cùng dừng ở chiếc ghế trống duy nhất còn lại trên bàn tròn, là vị trí bên trái tinh anh xã hội.
Con hề gỗ khép hai chân đứng yên, cúi đầu chào mọi người, âm thanh âm trầm đáng sợ, "Đã thu xong vé vào cửa, 60 giây sau, trò chơi Bàn tròn-85955 sẽ chính thức mở ra, chúc mọi người chơi vui vẻ, toàn quân đoàn diệt!"
Con rối vừa dứt lời, dưới vùng tối của ngọn đèn treo hiện lên con số 60 bằng máu đỏ rực bắt đầu đếm ngược.
Cảm giác chờ đợi tử vong từng bước đến gần rất không ổn, ngồi đối diện con rối gỗ là một người đàn ông trung niên sắc mặt trắng bệch, hắn ta đột nhiên phát điên đá văng lưng ghế, lao vào bóng tối, hắn phải rời khỏi nơi quỷ quái này, hắn phải về nhà!
Con rối đối với người đàn ông đang bỏ chạy rất thờ ơ, thậm chí còn vui vẻ vỗ vỗ tay.
Người đàn ông trung niên chạy đi không bao lâu thì một loạt âm thanh dã thú gào rống xé toạc xương cốt, động tác cắn xé dã man, thậm chí những người ngồi gần chỗ người đàn ông trung niên còn bị máu còn nóng hôi hổi bắn vào người. Tiếp sau đó, một cái đùi bị gặm rớt hơn phân nửa thịt xẹt qua không trung, nặng nề đáp xuống bàn tròn, xương gãy, cơ bắp và dây thần kinh còn rất mới, máu chảy ồ ạt, còn giật giật vài cái.
Hình ảnh đáng sợ và mùi máu gay mũi tràn ngập trong giác quan mọi người, người đàn ông chạy trốn đến di ngôn cũng chưa lưu lại, vô thanh vô thức ch.ết trong bóng đêm tuyệt vọng.
Giang Vấn Nguyên che miệng, nhịn cảm giác buồn nôn, tại giây đếm ngược cuối cùng, con rối gỗ nhìn thoáng qua, nếu không phải do cậu sinh ra ảo giác thì thời khắc người đàn ông trung niên ch.ết thảm, hoa văn trên người con rối trở nên đẹp đẽ hơn rất nhiều...
Khung cảnh thay đổi, không gian xung quanh Giang Vấn Nguyên bỗng chốc trở thành một công trường máy móc hỗn tạp đang thi công.
Ngoại trừ người trung niên ch.ết trong bóng tối, tất cả người chơi còn lại đều tập trung đủ, mười bốn người cùng đứng ở bãi đất trống lát sỏi bên cạnh đường ray. Một người đàn ông da ngăm đen đội nón bảo hộ màu vàng đứng trên đường ray, trong tay cầm loa hướng về phía họ, "Lần này phải sửa gấp đường hầm bị sập, nội tỏng mười ngày phải hoàn thành. Nhân lực sửa chữa không đủ, các cô cậu có thể chủ động yêu cầu hỗ trợ tôi thực sự rất vui mừng. Đội sữa chữa sẽ không bạc đã các người, từ hôm nay trở đi, chỗ ăn ở của các cô cậu sẽ do đội sữa chữa phụ trách, sau khi kết thúc sẽ trả tiền công cho mọi người. Tôi là quản đốc công trường Lương ca, mọi người có vấn đề gì có thể tới hỏi tôi."
Trong số những người chơi, có vài người bị dính máu, vài người mới cúi đầu không ngừng lau nước mắt, quần áo trang điểm hoa hòe lòe loẹt nhìn không chỗ nào giống tới công trường làm việc, đủ loại khác thường này cũng không khiến Lương ca chú ý. Lương ca chỉ vào hai chiếc hộp gỗ đựng dụng cụ bên cạnh bãi đất trống, "Mọi người có ba lựa chọn công tác. Một, chúng ta cùng nhau vào đường hầm bị sập đào đất; hai, làm sạch rồi chuyển đất trong hầm; còn loại cuối cùng là vào bếp giúp việc. Để tiện cho việc quyết toán tiền công, mỗi người chỉ có thể chọn một hạng mục làm việc, mỗi hạng mục sẽ có công cụ tương ứng, một khi đã chọn sẽ không thể sửa đổi."
lúc này đây, dù không ai lên tiếng, nhưng những người vừa mới trải qua một hồi sinh tử đều rõ, cái trước mắt bọn họ sẽ chọn đây không phải công việc, mà là chìa khóa của sự sống và cái ch.ết. Rương gỗ đựng dụng cụ không có nắp, đò vật bên trong vừa nhìn là hiểu, có sáu cái xẻng, ba chiếc xe tải chở đất hai người dùng. chỉ có hai cái tạp dề phụ bếp.
"Ký túc xá được sắp xếp hoạt động của mọi người nằm xéo về phía Nam, mỗi gian phòng có thể ở từ hai đến bốn người, vệ sinh cá nhân thống nhất giải quyết ở buồng vệ sinh gần bờ sông. Đường hầm phụ cận không có khu sinh hoạt, công trường 9 giờ tắt đèn nên khu phụ cận sẽ rất tối, mọi người tốt nhất trước lúc đó nên đến ký túc xá nghỉ ngơi." Lương ca sau khi sắp xếp ổn thỏa chỗ ở, lại mãi hướng về phía mọi người nhấn mạnh vài chuyện như là phải mang nón bảo hộ, công tác an toàn phải biết các thứ. Sau khi mang tất cả chuyện quan trọng thông báo rõ ràng, Lương ca không quan tâm người chơi nữa, tham gia công tác sửa chữa dưới sự thúc giục của các công nhân.
Lương ca vừa đi, không khí trong đoàn người lập tức trở nên khẩn trương, một ít người chơi mặt không cảm xúc mang rương gỗ cạnh bên xốc lên, Giang Vấn Nguyên chần chờ một lúc, đã bị đẩy ra phía ngoài.
"Người anh em, anh định nhận việc gì?"
Giang Vấn Nguyên cảm giác được có người chụp lấy vai mình, quay đầu nhìn lại, là nam sinh trung học có gương mặt thanh tú ngồi bên phải cậu trên bàn tròn. Trong tay cậu ta cầm nón bảo hộ màu vàng, ngoài ra không có dụng cụ gì khác, "A, thiếu chút nữa quên giới thiệu, tôi tên Trương Thần."
"... Trần Miên." Ma xui quỷ khiến, Giang Vấn Nguyên không nói ra tên thật mà mượn tên bạn trai mình, "Tôi muốn đi thu thập tin tức phía trước một chút rồi quay lại nhận việc sau."
"Người hiện đại đều biết tầm quan trọng của thông tin, nhưng tin tức và quyền ưu tiên lựa chọn không thể đến tay cùng một lúc, chờ anh dạo một vòng trở về, phỏng chừng chỉ còn dư lại công tác đào hầm. Trò chơi Bàn tròn bình đẳng với mọi người, người khác cũng sẽ không vì anh là người mới mà nhường việc chuyển đất cùng việc phụ bếp tương đối nhẹ nhàng cho anh." xã hội tinh anh ngồi bên phải Giang Vấn Nguyên cũng gia nhập đề tài, giống với Giang Vấn Nguyên nghĩ, âm thanh anh ta trầm thấp dễ nghe, rất phù hợp với diện mạo lạnh lùng của anh ta.
Giang Vấn Nguyên phân tích, "Nếu đây là một trò chơi, lựa chọn ban đầu đều sẽ không phải là đường ch.ết, tôi nghĩ yêu cầu mấu chốt vẫn là ở manh mối ẩn giấu phía sau."
Trương Thần cà lơ phất phơ búng tay một cái, "Không hổ là người mới được Bàn tròn đánh giá cao, lúc bị cuốn vào không hiểu được trò chơi, nhìn thấy người chơi chạy trốn ch.ết thảm còn có thể nhanh chóng bình tĩnh phân tích."
Tinh anh xã hội hơi hơi mỉm cười, "Đột nhiên gặp phải sự cố ác liệt vẫn có thể nhanh chóng bình tĩnh lại có hai loại, loại thứ nhất, đã trải qua huấn luyện đặc thù, ví dụ như quân nhân, cảnh sát; thứ hai, đã gặp được sự viễ so với chuyện đó còn thảm khốc hơn, không biết cậu là loại nào?"
Giang Vấn Nguyên mặt không biểu tình nhìn anh ta, cũng không nói chuyện.
Tinh anh xã hội cũng không truy hỏi đến cùng, "Tôi là Tả Tri Hành, rất vui khi gặp cậu."
Trương Thần như không nhìn thấy biểu cảm lạnh đến sắp kết băng của Giang Vấn Nguyên, cười đề nghị: "Nếu được chúng ta lập thành đội ba người cùng đi thăm dò bản đồ đi."
Tả Tri Hành không do dự, "Tôi đồng ý."
Giang Vấn Nguyên chưa trả lời, đã bị âm thanh xôn xao của đường hầm bên kia đánh gãy, chỉ thấy một công nhân bị nâng ra đang nằm trên cán thương, là Lương ca lúc nãy vừa tuyên bố nhiệm vụ. Hắn ta bị đá đập vào đầu, máu từ miệng vết thương chảy ròng ròng ra bên ngoài, hô hấp mỏng manh, cứu được hay không rất khó nói.
Theo tới còn có một tin tức bất lợi, Lương ca bị thương ngoài ý muốn, yêu cầu người chơi phái một người tham gia đào đất.
"Hay là...chúng ta đổi việc trước khi lên bản đồ?" Trương Thần đi về phía thùng dụng cụ chật ních người.
Tả Tri Hành cười lạnh, "Trên đời này tôi ghét nhất hai loại người, một loại là gặp khó thì lui bước, một loại tên là lật lọng."
Trương Thần mếu máo, "Tôi không phải, tôi không có..."
"Vậy đi thôi." Tả Tri Hành lạnh lùng kết luận, "Trần Miên cậu còn sững sờ ở đó làm gì, nhanh lên.
Giang Vấn Nguyên: "..." Tôi vẫn chưa đáp ứng chuyện tổ đội đi?
Ai cũng không muốn trở thành người thế chỗ Lương ca, nhưng chuyển đất và phụ bếp tổng cộng chỉ có bảy danh ngạch, phỏng chừng trong chốc lát chưa thể hoàn thành việc phân công. Những người còn vì chuyện phân công giằng co không phát hiện, có mấy người đã lén lút rời đội ngũ.
...