Chương 73: Kẻ phản bội có thâm niên

Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn đeo bao tay, cùng nhau xoay thi thể Trương Thiết Ngưu lại.
Mặt và ngực Trương Thiết Ngưu ngâm trong vũng máu, dính đầy máu tươi. Giang Vấn Nguyên lấy khăn sạch leo máu trên mặt và máu gần vết thương, Tả Tri Ngôn nhanh chóng kiểm tr.a xem trên thi thể có vết thương khác không.


"Trên người hắn không có vết thương nào khác." Tả Tri Ngôn ngồi xổm cạnh Giang Vấn Nguyên, cùng nhìn khuôn mặt sợ hãi đau khổ trước lúc ch.ết. Vết thương trên cổ Giang Vấn Nguyên ở nửa cổ trái, cắt đứt động mạch chủ, đến khi cắt qua yết hầu mới ngừng lại. Vết thương trí mạng, hoàn toàn ngăn cản người này cầu cứu. Trên đất trừ vũng máu của Trương Thiết Ngưu vẫn còn vết máu phun ra, hẳn là sau khi bị cắt hình thành. Sau khi Trương Thiết Ngưu ngã trên đất thì không còn khả năng động đậy, im hơi lặng tiếng ch.ết vì mất máu.


Giang Vấn Nguyên chỉ dấu tay trên môi Trương Thiết Ngưu, phân tích khách quan: "Hung thủ là người thuận tay phải, tấn công Trương Thiết Ngưu từ phía sau. Hắn dùng tay trái che miệng, dùng sức ép Trương Thiết Ngưu ngẩng đầu nên mới để lại dấu vết rõ ràng như vậy. Sau đó hung thủ dùng dao hoặc vũ khí sắc bén khác để cắt động mạch cổ và yết hầu Trương Thiết Ngưu. Vết máu phun trên đất rất hoàn hảo, chỉ e toàn bộ quá trình không một vết máu nào dính lên người hung thủ. Cắt yết hầu sẽ không ch.ết ngay, nhưng Trương Thiết Ngưu lại không có dấu vết giãy giụa, rất có thể hung thủ bôi thuốc tê lên hung khí."


Tả Tri Ngôn đồng ý với phân tích của cậu: "Trần Miên, cậu có thấy cách hung thủ giếŧ người không giống quỷ quái làm không..."


Giang Vấn Nguyên gật đầu, "Quả thật không giống, nhưng cũng thể loại trừ 100% khả năng được, có thể đây là chỗ thông minh của nó, dùng cách con người gây án làm người chơi nghi ngờ lẫn nhau. Nhưng khả năng này tương đối thấp, chỉ chiếm 20%."


80% còn lại giống lời Tả Tri Ngôn, cái ch.ết của Trương Thiết Ngưu là người làm.


available on google playdownload on app store


Trong trò chơi, trừ phi có huyết hải thâm thù, còn lại người chơi sẽ không hạ sát chiêu với nhau. Vì trong trò chơi có kẻ phản bội, dưới trạng thái tinh thần người chơi căng đến giới hạn nếu xuất hiện chuyện người chơi hại ch.ết nhau, kẻ giếŧ người rất có khả năng sẽ vướng phải hiềm nghi kẻ phản bội, chưa kịp thanh minh đã bị người chơi khác hợp lại giếŧ ch.ết.


Người chơi màn này chỉ mình Trương Thiết Ngưu là lao động chân tay, dựa vào thân phận xã hội sẽ không có ai tiếp xúc quá nhiều với anh ta, đừng nói đến chuyện giếŧ người hả giận. Còn việc có thù sâu ý nặng với ai không, Giang Vấn Nguyên đã âm thầm quan sát, Trương Thiết Ngưu không đặc biệt chú ý ai trong nhà ăn cả.


Lúc đó Trương Thiết Ngưu chỉ đơn thuần bất mãn với những người đang kể lể về kỳ nghỉ của mình ——
"Tả Tri Hành, nếu thật sự chuyện này do người làm, anh cảm thấy hung thủ giếŧ người vì nguyên nhân gì?" Giang Vấn Nguyên nói với Tả Tri Ngôn.


Tả Tri Ngôn không đáp mà hỏi lại, "Vậy cậu nghĩ thế nào?"


"Trương Thiết Ngưu không học cấp ba, không muốn ở lại nhà ăn nghe mọi người kể chuyện. Nhưng vì an toàn nên anh ta không đi xa, chỉ núp ở một góc nhà ăn, dùng bóng cây che mình lại. Từ khi anh ta rời đi đến khi chúng ta phát hiện thi thể gần hai giờ, hứng thú người khác với kỳ nghỉ đều bị Trương Thiết Ngưu dập tắt, hai phần ba người đều ra khỏi nhà ăn, nhân lúc chưa đến giờ cơm tìm kiếm xung quanh xem có manh mối giá trị nào không." Giang Vấn Nguyên dừng một lúc mới nói tiếp, "Người chơi ra vào nhà ăn thường xuyên như vậy, nơi Trương Thiết Ngưu tránh lại không xa, hung thủ không màng nguy cơ mạo hiểm giếŧ anh ta, nhất định có nguyên nhân đặc thù nào đó."


Tả Tri Ngôn không nói súc tích như Giang Vấn Nguyên, hắn nói thẳng vào thân phận kẻ trong miệng cậu, "Vì tồn tại của Trương Thiết Ngưu khiến kẻ phản bội cảm thấy uy hϊế͙p͙, nên hắn bất chấp nguy cơ bại lộ, gấp gáp diệt trừ Trương Thiết Ngưu."


Xếp hạng của Trương Thiết Ngưu trên Bàn tròn là trung bình kém, không cao lắm, trình độ văn hóa có hạn, rốt cuộc trên người anh ta có điểm đặc biệt nào? Não Giang Vấn Nguyên vận hành nhanh chóng, "Điểm khác nhau lớn nhất giữa Trương Thiết Ngưu và chúng ta có lẽ là anh ta không học cấp ba. Nhớ lại cẩn thận, lúc ở nhà ăn Trương Thiết Ngưu đã nói: "Tôi bảo mấy người sao nói mãi vậy! Chúng ta đến thông quan trò chơi, không phải đến đây ôn lại kỷ niệm cấp ba!"."


Giang Vấn Nguyên lặp lại lời Trương Thiết Ngưu nói ba bốn lần. Cậu gỡ găng tay dính đầy máu xuống, xoa bóp huyệt thái dương đang đau từng đợt. Sau khi đau đớn giảm bớt thì cầu lấy một cuống sổ nhỏ viết lời Trương Thiết Ngưu nói lên trên. Giang Vấn Nguyên nhìn nó, "Không đúng, chuyện này rất không đúng. Sau khi Liên Thành cầm được tấm ảnh chụp thiếu niên nghỉ hè thì mọi người bắt đầu thảo luận nhiệt tình chuyện đó. Không chỉ vậy, người chủ động thảo luận đều có điểm chung với Liên Thành, đều tiếc nuối với quá khứ, nhất trí hối hận tại sao không tận hưởng kỳ nghỉ đó thật tốt. Tôi không tham gia thảo luận vì kỳ nghỉ của tôi rất hoàn hảo, nhưng tôi lại say sưa nghe họ nói. Chuyện này không đúng, chúng ta sai rồi!"


"Lời Trương Thiết Ngưu nói mới chính xác." Giang Vấn Nguyên đánh dấu "đúng", "chân lý", dấu chấm than nhấn mạnh trên di ngôn quý giá của Trương Thiết Ngưu. "Muốn trở về ký ức, chờ khi qua màn tôi còn rất nhiều thời gian nghĩ lại, thời gian trò chơi chỉ có năm ngày, không thể lãng phí ở những chỗ râu ria. Trạng thái tinh thần chúng ta bị ô nhiễm, nguồn ô nhiễm có lẽ là từ chỗ bức ảnh Liên Thành cầm lên. Vì Trương Thiết Ngưu không học cấp ba nên ảnh chụp không thể ảnh hưởng đến tinh thần anh ta. Tôi cho rằng nguồn ô nhiễm không chỉ có bức ảnh, khúc nhạc tấu của rối đến giờ vẫn vang lên trong đầu tôi. Nếu Trương Thiết Ngưu không ch.ết, dựa vào trạng thái tinh thần chứa kháng thể đặc thù của anh ta, khó khăn khi qua màn sẽ giảm theo cấp số nhân. Một khi người chơi bình thường qua màn kẻ phản bội sẽ thất bại, nên kẻ đó mới hoảng loạn giếŧ Trương Thiết Ngưu."


Giang Vấn Nguyên khép sổ lại, thận trọng đặt nó vào ngăn kép an toàn nhất trong balo. "Không phải mỗi vòng chơi tôi đều báo tình huống với anh sao? Ngoài tôi ra..." Giang Vấn Nguyên hơi ngừng lại, "Người hiểu việc qua màn trò chơi Bàn tròn nhất không phải anh à? Đi thôi, chúng ta đi lâu rồi, trở về nhà ăn xem xét tình hình. Khả năng kẻ phản bội có ở màn này tạm thời đừng nói người khác biết để tránh bứt dây động rừng. Sau khi Trương Thiết Ngưu rời khỏi nhà ăn tôi đặt tất cả sự chú ý vào tư liệu Chu Chương mang đến, không nhìn kỹ ai rời khỏi nhà ăn, anh cùng tôi nhớ lại một chút, chờ tối đến chúng ta sắp xếp lại danh sách những người khả nghi."


Khi Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn kiểm tr.a thi thể bị máu dinh một chút, khi họ vào nhà ăn lại không mang theo Trương Thiết Ngưu, người chơi chú ý tới chuyện này thì mặt đổi sắc, họ đã rõ kết cục Trương Thiết Ngưu.


Ấn tượng của NPC với người chơi đã bị trò chơi Bàn tròn làm mờ, họ chỉ có phản ứng với người chơi có năng lực hành động cơ bản, người đã ch.ết hoặc sắp ch.ết NPC đều coi như không tồn tại. Xử lí này là hợp lý, nếu không một khi có người chơi ch.ết, bối cảnh chuyện lại là xã hội pháp trị, toàn bộ người chơi thậm chí có khả năng sẽ trở thành đổi tượng khả nghi, bị đưa về cục cảnh sát, bị hạn chế tự do, không cách nào tiếp cận bối cảnh chuyện xưa.


Lúc này trong lòng Chu Chương, người tên Trương Thiết Ngưu đã không còn tồn tại. Anh ta đứng dậy, cười với Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên, "Hai người trở lại rồi! Bây giờ người đã đến đủ, chúng ta mau ăn cơm thôi. Mau nếm thử đồ ăn nào, tôi vẫn rất tự tin với tay nghề nấu nướng của mình."


Phương Thuần ngồi cạnh Chu Chương cố ý giận dỗi: "Tiền bối, không lẽ em không giúp đỡ à?"
Chu Chương cười: "Đúng vậy, còn đàn em hỗ trợ nữa, cô ấy xào rau, mọi người nếm thử đi."


Ba chiếc bàn kê cạnh nhau đủ làm nên một bàn lớn, mặt trên đặt 12 dĩa đồ ăn, năm mặn xen với chay, hai món chay. Tay nghề Chu Chương giỏi thật, không kém cạnh đồ ăn Giang Vấn Nguyên ăn ở nhà hàng cao cấp. Còn Phương Thuần không hề được Chu Chương nể mặc tung ra hai món chay, là dùng muối dầu thêm nước sôi, không hề có bất kỳ kỹ thuật nào.


Người chơi trò chơi Bàn tròn vốn có thể ăn đồ ăn bình thường đã rất may mắn, không yêu cầu cao lắm về mặt hương vị. Phương Thuần là người biết luộc rau tương đối, nhưng Chu Chương lại làm mười món đủ mùi đủ vị. Có so sánh sẽ có tổn thương, Phương Thuần thua thê thảm. Nhưng Phương Thuần cũng lợi hại, tìm được một cái cớ thuyết phục vô cùng, "Đồ ăn đầu bếp làm còn ngon hơn của đầu bếp chuyên nghiệp nha, nhưng chúng ta đang về trường cũ trải nghiệm, đồ tôi làm hoàn toàn giống đồ nấu hàng loạt trong nhà ăn năm đó, cũng là một đoạn trong sinh hoạt vườn trường bình thường!"


Dưới sự mở màn của Phương Thuần, mộ bộ phận người chơi bắt đầu phỉ nhổ đồ ăn trường cấp ba. Nào là cà chua xòa trứng chỉ có cà không có trứng, cơm có cát lẫn vào trong, v.v... tràn ngập cảm giác. Nhưng đa số người chơi không có tâm trạng tham gia thảo luận, họ vẫn còn nhớ cái ch.ết của Trương Thiết Ngưu. Trong lúc Chu Chương thu dọn bát đũa, vài người chơi tìm Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn hỏi thăm tình huống Trương Thiết Ngưu.


Lúc Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên kiểm tr.a hiện trường có chụp ảnh lại, hung thủ muốn trở lại hiện trường phi tang chứng cứ là không có khả năng. Nên Giang Vấn Nguyên trực tiếp nói hiện trường chỗ Trương Thiết Ngưu cho họ, nhưng chuyện Trương Thiết Ngưu không phải học sinh cấp ba nên miễn dịch với tin tức ô nhiễm tinh thần thì cậu không nói. Địch trong tối ta ngoài sáng, tùy tiện lộ tin tức với người khác rất dễ gây họa sát thân.


Sau giờ cơm trưa là thời gian hoạt động tự do, Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn không lãng phí thời gian đi nghỉ trưa mà đến khu phòng học xem xét.
Hướng điều tr.a chủ yếu là nguyên nhân trường bỏ hoang.
Theo lời Chu Chương thì anh ta là học sinh tốt nghiệp khóa 1976, năm nay là năm 1986, bỏ hoang mười năm tròn.


Bức ảnh Liên Thành lấy đi là ảnh chụp nghỉ hè tháng 08/1976. Nếu bức ảnh đó là của trường, chứng tỏ trường Thường Thanh vào hè năm 1976 còn hoạt động bình thường. Trường âm nhạc Thường Thanh xảy ra chuyện dẫn đến bỏ hoang hẳn là xảy ra năm 1976.


Xác định trọng tâm điều tra, Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn tích cực triển khai tìm kiếm.


Họ tìm được một phần tài liệu trong phòng hiệu trưởng phủ đầy tro bụi. Dàn nhạc giễu hành của trường âm nhạc Thường Thanh có kế hoạch biểu diễn từ ngày 15/07/1976 – 30/08/1976. bản kế hoạch chú thích tỉ mỉ tình huống, kèm theo một bản so sánh họ ở hội trường âm nhạc. Ban nhạc có tổng cộng 30 thành viên, họ mặc đồng phục của dàn nhạc cầm nhạc cụ nhìn ống kính. Vì họ là dàn nhạc diễu hành, vì tiện khi biểu diễn và đảm bảo âm lượng nên dàn nhạc dùng trumpet, kèn co và ống đồng dài, cùng các loại nhạc cụ gõ.


Tốc độ truyền tin năm 1976 không phát triển như hiện tại, trường âm nhạc Thường Thanh muốn dùng biểu diễn diễu hành tuyên truyền cho trường, chào mời học sinh mới. Vì thế nên nhiệm vụ của dàn nhạc không nhẹ nhàng, tổng cộng có mười hai lần diễn, mười hai lần biểu diễn diễu hành và hai lần diễn ở hội trường trường học từ tháng bảy đến tháng tám. Tính bình quân, dàn nhạc diễu hành chưa đến bốn ngày đã có một lần diễn.


Có lẽ biểu diễn là nhiệm vụ quá nặng, dàn nhạc gửi cho hiệu trưởng một bức thư, buổi diễn ngày 30/08 ở hội trường sẽ tấu một khúc mới tên Khúc giao hưởng ngủ mê*. Thời gian thư thông báo là ngày 20/08.
*AT: Nguyên văn "昏厥交响曲"word by word là "bản giao hưởng hôn mê/ngất xỉu".


Hiệu trưởng đáp lại rõ ràng, bác bỏ ý tưởng này, dưới hồi âm viết tay ngày 22.08.1976. Nhưng phần thư hồi đáp này không được gửi, không rõ là dàn nhạc từ chối tiếp thu hay lúc hiệu trưởng mang thư đi thì có chuyện.


Giang Vấn Nguyên lấy ảnh chụp dàn nhạc kẹp trong thư kế hoạch ra, nhìn qua toàn bộ gương mặt trong dàn nhạc. Sau khi xác nhận trong số những người này không có Chu Chương thì kẹp nó lại trong thư kế hoạch. Giang Vấn Nguyên nhắm mắt, sau khi cậu trải qua chuyện bức ảnh của Liên Thành, đối chiếu lại thì sinh lòng cảnh giác, cộng thêm chuyện Trương Thiết Ngưu ch.ết khiến cậu tự xây tường bảo lửa cho chính mình. Tường lửa bảo vệ tinh thần cậu không thể nói là không gì phá được, nhưng về chuyện ô nhiễm tinh thần, cậu vẫn tự tin mình có thể chống được một hai.


Khi Giang Vấn Nguyên xem ảnh chụp dàn nhạc, khúc đàn con rối kia tấu lại vang lên trong đầu cậu, không chỉ vậy, đoạn nhạc cao trào ngắn này còn đang dần biến đổi, nhập vào tiếng kèn trumpet. Cảm xúc đoạn nhạc này biểu lộ cũng đang biến đổi. Giang Vấn Nguyên có cảm giác như cậu từng đứng xem dàn nhạc diễu hành biểu diễn, không thể không buông ảnh chụp giàn nhạc ra. Nếu tiếp tục xem tinh thần cậu sẽ bị ô nhiễm!


Giang Vấn Nguyên mở di ngôn của Trương Thiết Ngưu trong sổ của mình ra, bắt đầu im lặng lặp lại nó. Đến tận khi âm nhạc của con rối kia dần dần biến mất cậu mới buông vở ra. Giang Vấn Nguyên thở ra một hơi, sau lưng cậu đã thấm ướt mồ hôi lạnh. Cậu nói với Tả Tri Ngôn: "Ảnh tiếp theo anh xem đi, tôi phải nghỉ ngơi một chút."


Tả Tri Ngôn nhìn tài liệu kế hoạch nhưng không xem ảnh, đó là chuyện hắn và Giang Vấn Nguyên đã thống nhất trước đó. Vì âm nhạc Thường Thanh có thể gây ô nhiễm tinh thần, họ cần một người giữ được tỉnh táo, mỗi khi gặp ảnh chụp chỉ được có một người xem, người còn lại phụ trách giám sát trạng thái tinh thần đối phương, kịp thời thức tỉnh.


Tả Tri Ngôn quan sát Giang Vấn Nguyên một lát, "Muốn tâm sự cái nhìn của cậu với dàn nhạc diễu hành cho tôi không?"
"Cám ơn, vẫn nên bỏ đi. Cũng may tôi rứt ra kịp, không rơi vào đó." Hai mắt Giang Vấn Nguyên tỉnh táo, nói rõ ràng từng chữ, "Tả Tri Hành, chỉ sợ màn chơi này của chúng ta sẽ rất gian nan..."


Giang Vấn Nguyên nói phản ứng của mình khi xem ảnh của dàn nhạc cho Tả Tri Ngôn, "Đoạn nhạc con rối tấu chắc chắn có liên quan đến dàn nhạc diễu hành. Tôi nghĩ nó kéo đàn ở 60 giây đếm ngược là kẻ phản bội chỉ định nó làm. Kẻ phản bội chúng ta đối mặt trong màn chơi này rất có thể là một kẻ sống sót có thâm niên."


Hướng đi của kẻ phản bội hoàn toàn bất đồng với người chơi, điều kiện qua màn của họ là giếŧ ch.ết người chơi bình thường. Trong quá trình kẻ phản bội chơi trò chơi chịu rất nhiều quản thúc nhưng cũng sở hữu nhiều đặc quyền. Nhưng trò chơi Bàn tròn không phải trao toàn bộ quyền lực cho kẻ phản bội từ lúc đầu, trải qua nhiều màn chơi kẻ phản bội mới dần nắm được số tin tức đó.


Gần đến Giao Thừa, Tề Tư Viễn từ sau khi thêm bạn tốt với cậu vẫn không hoạt động đột nhiên online.


Vài tháng trước, Giang Vấn Nguyên nhắn trên khung chat mình muốn mua thông tin kẻ phản bội, cho Tề Tư Viễn phương thức liên lạc. Tề Tư Viễn gọi lại theo số cậu nhắn, dùng giá rất tình thương mến thương bán cho Giang Vấn Nguyên. Nhưng hắn có điều kiện, yêu cầu cậu giữ bí mật thông tin này, không thể chi sẻ cho người chơi khác, vì một khi tiết lộ rất dễ dẫn đến thực lực kẻ phản bội tăng lên, tạo thành tuyệt cảnh cho người chơi bình thường. Về phần tại sao Tề Tư Viễn đồng ý chia sẻ cho Giang Vấn Nguyên, đó là do kinh nghiệm hắn cho phép. Hắn liếc mắt đã nhìn ra Lữ Anh Kỳ là kẻ phản bội trò chơi Bàn tròn phái tới nhắm vào cậu, cậu có nguyện vọng xấu, sẽ không thể trở thành kẻ phản bội.


Tin tức về kẻ phản bội Giang Vấn Nguyên lấy được, ở Thanh Điểu chỉ có cậu và Tả Tri Ngôn biết.


Tại sao không giấu Tả Tri Ngôn, đó là vì Giang Vấn Nguyên chưa biết tính nghiêm trọng của tin tức đã tiết lộ cho Tả Tri Ngôn rồi. Hơn nữa Tả Tri Ngôn có đội công nghệ thông tin, nếu hắn muốn biết cậu không thể giấu được, nên cậu dứt khoát xóa bớt một phần quan trọng, gửi bản đã chỉnh sửa cho Tả Tri Ngôn.


Trước khi kẻ phản bội vào thế giới trò chơi đã biết rõ bối cảnh chuyện xưa, trên bàn tròn có thể ra mệnh lệnh đơn giản cho con rối. Nếu con rối hiểu được mệnh lệnh sẽ thực hiện theo đó, nhưng con rối không thể giao lưu với kẻ phản bội.
Tin này nằm trong bản cắt xén.


Giang Vấn Nguyên nói với Tả Tri Ngôn: "Bình thường con rối chỉ thu vé gây rắc rối, con rối màn này vậy mà lại tấu khúc nhạc có liên quan đến khúc giao hưởng ngủ mê, tôi cho rằng chuyện này do kẻ phản bội bảo nó làm. Vì con rối có đàn violon nên mệnh lệnh thuận lợi chấp hành. Kẻ phản bội màn này nhất định là người có kinh nghiệm. Chúng ta cần phải cẩn thận!"


Tả Tri Ngôn cười nhẹ, "Vậy cậu có từng hoài nghi người nắm lượng lớn tin tức về kẻ phản bội mới là kẻ phản bội không?"
Tin tức về kẻ phản bội có ở diễn đàn nhiều thiếu sót, theo lời Tả Tri Ngôn, đối tượng hoài nghi của họ là nhau.


Giang Vấn Nguyên nói thẳng: "Anh đeo nhẫn ở ngón áp út tay trái, nhẫn ngọc thạch. Câu trả lời của anh?"
"Tay phải, ngón trỏ, nhẫn kim loại." Tả Tri Ngôn nhanh chóng trả lời.
Sau khi xác nhận lẫn nhau, nguy hiểm giải trừ, không khí mới hòa hoãn lại.
Hai người tiếp tục lục lọi trong phòng, không phát hiện thứ gì có giá trị.


Bữa tối vẫn là Chu Chương nấu như cũ. Có đầu bếp NPC này ở đâddaayngf chơi có ngu mới đoạt mạng anh ta. Dưới sự lừa lọc mạnh mẽ của Phương Thuần, Chu Chương quyết định nhận thầu nấu bốn ngày kế tiếp, nhận được sự tán thưởng của chúng người chơi.


Ăn uống no nê rồi, Giang Vấn Nguyên không định hành động tiếp nữa. Đối phó với ô nhiễm tinh thần là một chuyện vô cùng mệt mỏi. Cậu định ngủ sớm chút, chờ ngày mai lại tiếp tục thăm dò. Tả Tri Ngôn không nhìn thấy ảnh chụp dàn nhạc diễu hành, tinh thần đầy đủ nên bỏ lại Giang Vấn Nguyên tự tìm kiếm. Vì không hành động cùng nhau nên Tả Tri Ngôn không xem qua bất kỳ bức ảnh nào, không có quá nhiều thu hoạch.


Lúc Tả Tri Ngôn trở lại ký túc xá, nhìn thấy Giang Vấn Nguyên tựa trên chồng chăn gối thì không khỏi cười thành tiếng, "Bộ quần áo này của cậu hình như không hợp lắm."
Khuôn mặt Giang Vấn Nguyên thờ ơ, "Anh nghĩ anh không cần mặc hả? Đây chính là —— đồng phục!"


Đồng phục trường Thường Thanh rất có độc, cắt may kiểu Tôn Trung Sơn* nhưng lại chọn màu xanh đọt chuối.


*Là kiểu này nha nhưng mà màu xanh non


Vì khác với người đưa thư hoặc quân nhân, bộ dạng đồng phục thực sự một lời khó nói hết, hơn nữa còn trang bị mũ cùng màu, không khác gì vụ ô nhiễm tinh thần.






Truyện liên quan