Chương 89: Yêu - Không yêu
Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Cam Điềm Điềm tránh tai mắt của mọi người rời đi rồi, Trần Miên ngáp dài một cái đang muốn đứng dậy, "Chúng ta đến tìm Vi Phong Đăng tham quan hồ Ô Thang lần nữa đi, hôm qua đến đó khi trời sắp tối chưa quan sát rõ lắm. Chúng ta dụ anh ta đi cũng tiện cho Cam Điềm Điềm tìm hiểu tình huống chỗ Đổng Tiểu Uyển."
Nhưng Trần Miên vẫn chưa kịp dậy đã bị Giang Vấn Nguyên đè vai lại, không cho từ chối ép hắn trở lại giường, "Đợi khi anh nghỉ nửa tiếng rồi đến tìm Vi Phong Đăng. Bản đồ trật tự thế giới này là cố định, tương đối hòa bình, người chơi khác không dễ có được vàng làm thù lao cho gã. Nửa tiếng sau đến tìm chắc chắn gã vẫn còn ở đây."
Trần Miên nhìn và đôi mắt sâu hun hút của Giang Vấn Nguyên, có ý phản bối, "Chúng ta phải nắm chắc thời gian ——"
"Trần Miên anh im lặng cho em." Giang Vấn Nguyên trực tiếp ngắt lời hắn, trò chơi Bàn tròn đã dùng chum sành thông báo rằng nó biết Trần Miên đang dùng cách bám vào người khác để xanh giữ cạnh cậu rồi, cậu không cần giấu giếm nữa.
"Em và anh cùng nhau qua bao nhiêu màn rồi, dù là lúc nghỉ ngơi anh cũng chờ đến khi người ta nghỉ hết anh mới ngả lưng, hôm sau rời giường lại sớm hơn bất kỳ ai khác. Anh không thích nằm trên giường trước mặt người khác, vì làm vậy sẽ lộ sơ hở, anh cũng cảm thấy không được an toàn. Nhưng vừa rồi lúc Cam Điềm Điềm trước mặt anh lại không hề muốn rời giường. Đừng nói với em anh thấy Cam Điềm Điềm không có uy hϊế͙p͙ gì nên mới làm vậy, em sẽ không tin.
Em biết thời gian chúng ta không còn nhiều, nhưng chuyện góa phụ sẽ tốn rất nhiều năng lượng. Em sẽ canh cạnh anh, nếu có gì đó không thích hợp sẽ gọi anh dậy ngay. Trần Miên, anh đồng ý với em đi nghỉ một lúc đi, đừng để em lo..."
Trần Miên kéo tay Giang Vấn Nguyên, đan tay mình vào tay cậu, hạnh phúc nơi đáy mắt như sắp tràn ra ngoài, "Đổng Tiểu Uyển mang đến hai cái chum cho chúng ta không phải chuyện xấu lắm. Nguyên Nguyên, anh thấy như đã thật lâu rồi em chưa gọi tên anh, gọi thêm mấy lần nữa anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời em nghỉ ngơi một lúc."
Giang Vấn Nguyên nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của phụ nữ trong tay, lòng đầy chua xót. Dù hai người đã nhận nhau trong trò chơi Bàn tròn, hắn cũng không cho phép cậu nói đến chuyện của hắn sau khi ch.ết trong trò chơi. Cậu không biết rốt cuộc hắn đã trốn tìm ở nơi này bao lâu, chịu bao nhiêu khổ cực. Giang Vấn Nguyên nhìn sâu vào mắt hắn, gọi cái tên cậu đã niệm thầm trong lòng ngàn lần vạn lần, "Trần Miên, Trần Miên, anh là Trần Miên của em..."
Nếu một người luôn trong tình huống chịu áp lực thật lớn, bỗng xuất hiện một nơi để giải tỏa thì phòng tuyến đã xây nên rất dễ vỡ tan tành. Giang Vấn Nguyên suýt không thu lại được cảm xúc, cậu kìm chế không thể chúng vỡ òa, khàn giọng nói với Trần Miên: "Trần Miên, anh nên thực hiện lời hứa đi nghỉ đi. Nửa tiếng, thiếu một giây cũng không cho xuống giường."
Trần Miên không an ủi Giang Vấn Nguyên, chỉ kéo tay cậu lại nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cậu, cười rạng rỡ ngọt ngào khiến lòng người điên đảo: "Tuân lệnh bà xã!"
Trần Miên ủ quá nhiều mệt mỏi, hầu như khi nói xong nhắm mắt lại đã ngủ ngay. Giang Vấn Nguyên vẫn luôn nắm tay hắn, im lặng canh giữ cạnh hắn.
Vừa đủ nửa tiếng, Giang Vấn Nguyên chưa có hành động nào thì Trần Miên đã tự tỉnh lại. Nửa tiếng không thể tiêu hết toàn bộ mỏi mệt của Trần Miên, nhưng đã vơi đi đôi chút. Trần Miên vươn vai, mệt mỏi không còn thấy bóng, "Anh thoải mái hơn nhiều rồi, Nguyên Nguyên, chúng ta đi làm việc nào."
Lúc Giang Vấn Nguyên và Trần Miên đi tham quan hồ nước thì cũng mang theo Vi Phong Đăng, trước đó họ đã đánh tiếng để Cam Điềm Điềm hành động.
Ba người chia làm hai tổ, đôi bút cùng họa đánh vào cặp vợ chồng Vi Phong Đăng – Đổng Tiểu Uyển.
Hồ Ô Thang sáng lên trong ánh chiều tà như một hòn đá quý, đẹp khôn tả. Ban ngày tầm nhìn lại thoáng đãng, thời gian sung túc, ngồi trên thuyền dạo hồ Ô Thang như đang đi trong chốn bồng lai tiên cảnh, khiến người ta yêu người, yêu đời hơn.
Vi Phong Đăng là một hướng dẫn viên khá, lúc giới thiệu hồ Ô Thang không chỉ tuyên truyền giảng giải mà chêm vào một ít điển tích thú vị, Giang Vấn Nguyên nghe lời gã cũng có cảm giác đang đi du lịch.
Vi Phong Đăng chèo xuồng đến giữa hồ, nơi có cảnh sắc đẹp nhất rồi dừng lại.
"Nguyên nhân người ta gọi là Hồ Ô Thang, đầu tiên, bởi vùng chúng tôi từ xưa gọi là Ô. Thứ hai, mọi người người nhìn bờ hồ xem, có phải rất mượt mà không, người xưa nói tròn đầy viên mãn, gửi gắm mong ước cơm no áo ấm vào nơi này. Cái tên Ô Thang cũng vậy mà ra. Mặt khác hồ còn là hóa thân của một điều nữa – rùa thần. Nguồn gốc của rùa thần không chỉ bởi cạnh hồ có rất nhiều rùa, còn vì con sông nối với hồ nữa. Từ vị trí giữa hồ của chúng ta nhìn ra vừa hay trông con sông kia giống như đầu và đuôi rùa, tứ chi cân đối, giống rùa thần khổng lồ tọa lạc trong hồ, đời đời bảo vệ Trang Hương."
Trần Miên ngồi đầu thuyền, nói rất gây mất hứng, "Hôm qua lúc chúng tôi xem múa rối bóng, rốt cuộc nơi Ngọc Hà, Yến Nhi và Kim Lư bị tròng lồng heo ở đâu vậy? Nếu như là truyền thuyết về lòng chung thủy của Trang Hương, vậy chắc nơi đó nên ở hồ Ô Thang, có liên hệ với lịch sử mới đúng."
Trong khi Trần Miên nói chuyện, một con nước quái đản luồn qua đáy xuồng của họ làm nó lắc lư vài cái. Trần Miên nắm chặt tay Giang Vấn Nguyên, tay còn lại nhúng một con rối mà NPC không thấy vào dòng nước để dò xét. Nếu có bất kỳ dị vật nào uy hϊế͙p͙ đến Giang Vấn Nguyên, hắn sẽ lập tức hóa thành la sát diệt trừ toàn bộ. Có lẽ do cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của Trần Miên, nỗi sợ nước của Giang Vấn Nguyên cũng không lớn như ban đầu nữa. Sự bảo vệ của Trần Miên có sức mạnh hơn nhiều cái áo phao trên người cậu.
Vi Phong Đăng khua mái chèo, nhifnv ào nước vài lần, chờ khi mặt hồ tĩnh lại mới nói với hai người: "Vừa nãy có một cụ rùa lớn bơi qua, có thể cụ đã sống trăm tuổi. Đây là điềm lành, hai người không cần lo lắng. Ở hồ Ô Thang không có sinh vật nguy hiểm, không sao đâu."
"Về vấn đề các anh vừa hỏi. Dùng rùa đen áp vào hình dạng hồ Ô Thang, nhánh sông tượng trưng cho hai chân trước và đầu rùa là thượng nguồn, không ngừng cấp nước cho hồ. Ba nhánh tượng trưng cho hai chân sau cà đuôi rùa là hạ nguồn, nhánh nhiều nước nhất là cái đuôi Minh Kính. Không chỉ nơi nhóm Ngọc Hà bị tròng lồng heo, Trang Hương đã từng thật sự xảy ra chuyện hành hình tròng lồng heo, pháp trường ở chỗ giao giữa Minh Kính và hồ Ô Thang."
Giang Vấn Nguyên ngồi cạnh Trần Miên, nói với Vi Phong Đăng: "Đưa chúng tôi đến sông Minh Kính nhìn thử."
Vi Phong Đăng luôn đáp ứng mọi yêu cầu, nhưng chuyện này lại thẳng thừng từ chối, "Hồ Minh Kính là con sông hạ nguồn có thể nước lớn nhất của Ô Thang, phải có thuyền lớn mới đi được. Xuồng của tôi dựa vào sức người, thân nó không chịu nổi dòng nước xiết, không thể đến sông Minh Kính được."
Giang Vấn Nguyên tiếp tục hỏi: "Đến gần đó cũng không được?"
Vi Phong Đăng lắc đầu khẳng định, "Vì an toàn của hai người, không thể đi."
Lời Vi Phong Đăng đường đường chính chính như thế nhưng thật ra gã đang nói dối, nếu sông Minh Kính nguy hiểm đến vậy, thì người chơi làm sao có thể bình an mang thi thể của nam tóc bím trở lại được?
Tuy kết quả thăm dò chứng minh đáy hồ không có khác thường, nhưng mái chèo nằm trong tay Vi Phong Đăng, Giang Vấn Nguyên lại sợ nước, Trần Miên không muốn xung đột với gã. Hơn nữa họ còn cần tranh thủ thời gian cho Cam Điềm Điềm, không thể để thả gã đi dễ dàng. "Vậy anh dẫn chúng tôi đi lòng vòng tham quan hồ một chút, tốt nhất có thể vớt được hai con rùa đen về làm cơm tối. Chúng tôi vẫn chưa xem qua cảnh chài rùa."
Hai yêu cầu này nằm trong phạm vi Vi Phong Đăng đồng ý nên gã đáp ứng ngay.
Trên xuồng có lưới đánh cá, khi Vi Phong Đăng quăng lưới, hai người cùng chú ý thấy bên trên đầy vụn cá, chứng tỏ tuổi đời của nó đã lâu rồi. Không chỉ có lưới đánh cá, ở nhiều mặt khác cũng có thể nhìn ra cuộc sống túng quẫn của Vi Phong Đăng và Đổng Tiểu Uyển. Như chiếc xuồng họ đang ngồi này, như quần áo đã giặt đến sờn màu của họ. Dựa vào của cải nuôi rùa của hai nhà Vi Đổng và khả năng ôm khách của Vi Phong Đăng, không lý nào cuộc sống của họ lại túng thiếu đến vậy.
Tiền Vi Phong Đăng kiếm được đã đổ vào đâu?
Đây là một vấn đề cần chú ý.
Sau khi họ đi tham quan hồ cả buổi sáng về, Giang Vấn Nguyên và Trần Miên lên bờ còn Vi Phong Đăng ở lại thu dọn lưới đánh cá và rùa bắt được. Trần Miên lên bờ rồi thì quay đầu nói với Vi Phong Đăng: "Vi Phong Đăng, chắc anh yêu Đổng Tiểu Uyển lắm."
Thật ra Trần Miên không biết rốt cuộc Vi Phong Đăng yêu hay hận Đổng Tiểu Uyển, hắn đổi những lời đó thành "Chắc anh rất hận Đổng Tiểu Uyển" cũng vậy thôi, Trần Miên chỉ muốn quan sát phản ứng của gã. Trần Miên không cần Vi Phong Đăng mở miệng trả lời, sau khi trông thấy phản ứng của gã thì kéo Giang Vấn Nguyên rời khỏi.
Sau bữa cơm trưa, Cam Điềm Điềm lại đến chia sẻ thu hoạch của mình. Nhận thức được thực lực của hai người rồi thì Cam Điềm Điềm buông tự trọng của mình, không tiếp tục giả vờ đối nghịch với họ trước mặt người khác nữa, ăn cơm xong thì rời khỏi cùng hai người.
Cam Điềm Điềm thu được một mẻ lưới to.
Sau khi Giang Vấn Nguyên và Trần Miên đi, Cam Điềm Điềm không đến tìm Đổng Tiểu Uyển ngay. Tuy cô có kim bài miễn tử với quỷ quái nhưng với Đổng Tiểu Uyển thì không, cô không có can đảm hỏi chuyện cha chú của chị ta nên chuyển trọng tâm lên Vi Phong Đăng.
Không hỏi không biết, hỏi rồi lại bị dọa.
Vi Phong Đăng rất đáng với hai từ "cặn bã"*. Ba năm trở lại đây, mỗi ngày Đổng Tiểu Uyển có việc không nới tay, làm quần quật từ khi mở mắt đến lúc tối mịt, trừ ăn uống và vệ sinh cá nhân thì thời gian còn lại đều nhồi đầy công chuyện. Dù khi rảnh rang không có khách, dù trong đêm Giao thừa gia đình đoàn tụ sum vầy, Đổng Tiểu Uyển vẫn có chuyện làm không hết.
*AT: Gốc là "tr.a nam" đó mọi người.
Tuy chỉ là một chuyện xưa của trò chơi Bàn tròn mà thôi, nhưng Cam Điềm Điềm lại bị đả động. Cô hỏi tại sao Đổng Tiểu Uyển lại không phản kháng lại hay dứt khoát ly dị đi, hoàn toàn thoát khỏi tên cặn bã kia.
Lúc Cam Điềm Điềm hỏi vấn đề này, mặt chị ta dần duỗi dài ra, màu da chuyển tối bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Chị ta nói: Tôi không thể rời khỏi Vi Phong Đăng.
Cam Điềm Điềm hãi hùng khiếp vía nhìn Đổng Tiểu Uyển tiếp tục làm việc lại khôi phục hình dạng ban đầu, không quấy rầy chị ta. Không nói chuyện tiếp được nên Cam Điềm Điềm không lãng phí thời gian ở đây nữa. Đổng Tiểu Uyển và Vi Phong Đăng chia phòng ngủ, điều tr.a quanh phòng hai người rồi đến phòng hai người từng ngủ cùng nhau.
Vận may của Cam Điềm Điềm thực sự tốt, có lẽ người chơi khác cũng đã lục soát qua căn phòng đó, nhưng cô dám khẳng định, dù họ có tìm được tin tức gì thì cũng không nhìn thấy cái vật gai người kia như cô.
Cam Điềm Điềm lấy chìa khóa trộm được từ chỗ Đổng Tiểu Uyển, mở một tủ ngầm dưới gối đầu chị ta lấy được lượng lớn tư liệu. Số đó đều là thông tin về thế hệ cha chú của Đổng Tiểu Uyển.
Thì ra cha Đổng Tiểu Uyển không ch.ết ngoài ý muốn mà bị cha Vi Phong Đăng mua người lấy mạng!
Nguyên nhân cha Vi muốn cha Đổng ch.ết chính vì mẹ Đổng. Trước kia Cha Đổng và Cha Vi là anh em cực tốt, mẫu người ưa thích gần giống nhau nên cùng yêu Đổng Tiểu Uyển.
Cha Vi gửi cho Đổng Tiểu Uyển một bức thư tình không ký tên lại bị nhận lầm là của cha Đổng. Trời xui đất khiến, hai người dần có hảo cảm với nhau, rất nhanh đã định hôn ước. Trong lúc đau khổ, cha Vi được chị em tốt của mẹ Đổng Tiểu Uyển an ủi. Tuy nội tâm cha Vi yêu mẹ Đổng Tiểu Uyển, nhưng ông ta vẫn tiến tới với người chị em kia, vì chuyện này làm ông ta cảm thấy mình và mẹ Đổng Tiểu Uyển vẫn có chút quan hệ với nhau.
Cơ hội để cha Vi hại ch.ết cha Đổng là trong một lần quá chén, cha Đổng bày tỏ lòng mình với cha Vi. Cha Đổng dùng giọng điệu thản nhiên nói lúc mẹ Đổng cầm thư tình đến tìm mình thì nhận ra ngay đó là chữ của cha Vi, nhưng mình vì tư tâm nên giấu nhẹm đi sự thật, nói cái đó do mình viết. Thư tình cha Vi viết thành thứ mở cửa lòng Đổng Tiểu Uyển, hai người tiếp xúc với nhau, dần dần yêu mến.
Khi đó vợ cả hai đã mang thai, cha Đổng chỉ nghĩ đó là một chuyện cỏn con không đáng kể. Nhưng hắn ta lại không biết dù anh em mình đã sắp làm cha nhưng đáy lòng vẫn yêu tha thiết mẹ Đổng Tiểu Uyển. Mối thù cướp vợ nuốt mất lý trí, ông ta bắt đầu bày binh bố trận ra con đường giếŧ người, dẫn cha Đổng đi vào chỗ ch.ết.
Cha Vi thành công ngụy trang thành một vụ bị phạm nhân trốn trại giếŧ ch.ết, xóa đi hiềm nghi của chính mình. Chuyện sau đó phát triển theo đúng kế hoạch của cha Vi. Hai cụ nhà họ Đổng và mẹ Đổng Tiểu Uyển đang mang thai đều dựa cả vào nhà họ Vi.
Lúc đầu, cha Vi rất thỏa mãn với cảm giác Đổng Tiểu Uyển dựa vào mình, nhưng dục vọng con người sâu không thấy đáy. Khi ông ta đang chịu Đổng Tiểu Uyển được sinh ra và hai cụ nhà họ Đổng đã mất, người phụ nữ xinh đẹp mình ao ước lại lượn lờ xung quanh. Cha Vi nảy lòng tà, dùng vũ lực cưỡng hϊế͙p͙ mẹ Đổng Tiểu Uyển.
Có lần đầu sẽ có lần thứ hai thứ ba. Lúc đó cả nhà họ Đổng đã nằm trong tay cha Vi, Đổng Tiểu Uyển cũng ở đó, mẹ Đổng Tiểu Uyển không cách nào chống lại tên súc sinh khốn nạn này.
Người đầu tiên thấy khác thường giữa cha Vi và mẹ Đổng Tiểu Uyển là mẹ Vi Phong Đăng – người phụ nữ đáng thương kẹt giữa chị em tốt và chồng mình. Mẹ Vi Phong Đăng vốn đã lờ mờ nhận ra có gì đó không đúng lắm, nhưng lại chọn cách bịt tai trộm chuông không tìm tòi tr.a xét, khi thấy mẹ Đổng Tiểu Uyển nấu thuốc phá thai trong bếp mới cuống cả lên.
Mẹ Vi Phong Đăng không tìm chồng mình mà kéo qua kéo lại với mẹ Đổng Tiểu Uyển. Mẹ Đổng hận cha Vi thấu xương nhưng vẫn còn tình chị em với mẹ Vi như cũ, thấy chuyện không giấu được nên nói sự thật cho chị em mình. Lúc chị đang khóc thương kể lại, không hề phát hiện sắc mặt chị em mình biến đổi.
Mẹ Vi Phong Đăng luôn biết chồng không thật sự yêu mình, trong lòng luôn cất giữ dáng hình người khác, nhưng ả không thể ngờ người đó là chị em tốt của mình. Chồng và bạn thân đến với nhau khiến mẹ Vi Phong Đăng biến chất. Nhưng đối tượng ả chọn trừng phạt không phải thằng chồng súc vật của mình, ả muốn giếŧ ch.ết chị em tốt mình.
Nhân khi chồng rời nhà đi buông, mẹ Vi Phong Đăng kể chuyện mẹ Đổng Tiểu Uyển uống thuốc phá thai ra ngoài, làm gièm pha lan khắp Trang Hương, kích động dư luận để họ mang mẹ Đổng Tiểu Uyển tròng lồng heo. Mặt khác ả lại an ủi mẹ Đổng Tiểu Uyển, nói nhà họ Vi luôn mong chờ đứa con thứ hai, ả sẽ nói thuốc phá thai đó là ả mua. Để ổn định mẹ Đổng Tiểu Uyển, không thể người này thả chuyện chồng mình ngɵạı ŧình ra ngoài, mẹ Vi Phong Đăng luôn vờ như đang nghĩ cách giúp đỡ.
Ồn ào của mẹ Vi Phong Đăng phủ khắp Trang Hương, nói nếu họ dùng cách tròng lồng heo trừng phạt mẹ Đổng Tiểu Uyển, có phải giống như trong 《Truyền thuyết về lòng chung thủy – rùa》, sẽ có rùa đen chui vào lồng chứng minh trong sạch không?
Mẹ Vi Phong Đăng an ủi có khi sẽ không làm vậy đâu, nhưng nói thì nói, cuối cùng chuyện gì đến vẫn đến. Trước lúc mẹ Đổng Tiểu Uyển đi, mẹ Vi Phong Đăng chuẩn bị thức ăn nuôi rùa đen tốt nhất của hai nhà và một cái dao để tùy cơ ứng biến. Đồng thời, ả cầu xin chị không nói ra chuyện chồng mình, nếu không cả hai nhà sẽ cùng sụp đổ.
Mẹ Đổng Tiểu Uyển tin bạn mình, hơn nữa chị cũng không mong Đổng Tiểu Uyển đã mất cha còn phải gánh điều tiếng mẹ mình ong bướm, chị tình nguyện được ăn cả ngả về không, dùng cách này để chứng minh trong sạch của mình.
Mẹ Đổng Tiểu Uyển không được rùa thần che chở, ch.ết đuối trong lồng heo.
Cha Vi trở về, biết được mọi chuyện thì căm hận vợ mình, còn hận hơn cha Đổng Tiểu Uyển. Quan hệ vợ chồng tan vỡ, nhưng vì đủ loại nguyên nhân nên họ không thể chia tay.
Đổng Tiểu Uyển và Vi Phong Đăng lớn lên trong một gia đình méo mó như vậy.
Cha Vi rất thích Đổng Tiểu Uyển, Vi Phong Đăng cũng có thiện cảm với chị ta. Dựa theo hôn ước hai nhà và sự giữ gìn của cha Vi, thành niên thì hai người lấy nhau.
Nhưng Đổng Tiểu Uyển không hạnh phúc bao lâu lại bị mẹ chồng đập nát. Mẹ Vi hoàn toàn điên loạn, trong lúc nói lung tung hàm hồ đã để lộ ra một phần chân tướng, khiến Đổng Tiểu Uyển nhớ đến cảnh mẹ mình bảo "Tôi không sai" trong nước.
Đổng Tiểu Uyển điều tr.a rõ sự thật về cái ch.ết của mẹ mình, còn lần theo đó tìm được nguyên nhân cha mình ch.ết ——
Đổng Tiểu Uyển yêu Vi Phong Đăng, nhưng cha gã lại giếŧ mẹ cha chị ta, cưỡng hϊế͙p͙ mẹ chị ta; còn mẹ gã hại ch.ết mẹ chị. Tình yêu của họ sao có thể hóa giải mối thù xương máu này?
Đổng Tiểu Uyển quyết định sẽ báo thù cho mẹ mình, hơn nữa chị ta đã làm xong.
Cha vi – ch.ết đuối vì tròng lồng heo. Mẹ Vi – ch.ết trong chum sành chung thủy.
Sau khi tìm được tài liệu của Đổng Tiểu Uyển, Cam Điềm Điềm nghĩ có khi nào phòng Vi Phong Đăng cũng giấu vài thứ giống thế này không. Vì thế, cô đến đó tìm thử, kết quả thực sự tìm được một vài thứ khủng khiếp.
Dưới gối Vi Phong Đăng giấu rất nhiều nghiên cứu cấm thuật, có nghiên cứu truyền thuyết rùa thần trong hồ Ô Thang, cũng có nghiên cứu người, thêm một mai rùa cổ và một ít dược liệu không biết tên. Lượng tài liệu đó đa số là ký hiệu không thể giải mã, Cam Điềm Điềm không có gan mang đi hết.
Cam Điềm Điềm đặt đồ nghiên cứu của Vi Phong Đăng trước mặt Trần Miên và Giang Vấn Nguyên, cảm khái: "Cha mẹ Vi Phong Đăng hại ch.ết cha mẹ Đổng Tiểu Uyển, Đổng Tiểu Uyển giếŧ ch.ết cha mẹ Vi Phong Đăng để báo thù, vậy có khi nào Vi Phong Đăng hại Đổng Tiểu Uyển để báo thù cho cha mẹ mình không?"
Trần Miên liếc mắt nhìn đống đồ, cầm tài liệu xem vài tờ, "Đến cùng sự thật là gì thì đêm nay chúng ta sẽ rõ. Cô không dám ra ngoài buổi tối đúng không, vậy có thể tối nay cô sẽ trở lại hiện thực khi đang ngủ đó."
Cam Điềm Điềm bị sặc, cô không muốn ra ngoài ban đêm thật nhưng màn chơi này cô đã tr.a được rất nhiều manh mối, nếu không biết kết cục đã trở lại cô sẽ tức hộc máu. Cam Điềm Điềm hiên ngang lẫm liệt: "Có hai đại lão ở đây, còn có nhiều rối như vậy, tôi sợ gì ban đêm ra ngoài. Vài tiếng khuya nay tôi cũng muốn tham gia!"
#
Anh Túc: Tặng mọi người hai chương 88-89 nữa, chúc mọi người Trung Thu vui vẻ, ai nấy đều nhặt được ngôi sao may mắn của chị Hằng nha.