Chương 93: Giao tiếp
Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Giang Vấn Nguyên tin ký ức của mình không bị rối loạn, chắc chắn có tồn tại người tên Mạc Phàm. Bằng chứng rất đầy đủ, cũng do Mạc Phàm ban tặng nên cậu mới nằm ở ICU hơn mười ngày mới tỉnh. Không thể nghi ngờ Mạc Phàm đã từng tồn tại trong trí nhớ những người chơi khác.
Rốt cuộc kẻ đã tạo nên cuộc tấn công vũ trang đó là ai?
Trạng thái tinh thần Mạc Phàm rất bất thường, trước lúc gặp Trần Miên và Giang Vấn Nguyên đoán chừng đã làm không ít chuyện xấu. Trong trò chơi không ai biết bộ mặt thật của Mạc Phàm, y chỉ vào trò chơi một mình, sẽ không tồn tại bạn bè dùng rối xóa ký ức để làm mờ ký ức người chơi cho y, để y giữ lại át chủ bài. Còn người chơi khác, làm mờ ký ức về Mạc Phàm không mang lại lợi ích gì cho họ, muốn họ làng phí rối cho một tên như vậy là không thể nào.
Dùng phương pháp loại trừ, cuối cùng chỉ còn dư lại Mạc Phàm và bản thân trò chơi Bàn tròn. Ký ức về Mạc Phàm biến mất, hoặc đó là tin tức Trần Miên để lại cho cậu, hoặc đó là cái bẫy của trò chơi Bàn tròn.
Giang Vấn Nguyên hôn mêm hơn mười ngày, tinh thần lại không hề được thả lỏng nghỉ ngời, chỉ mới dành chưa đến hai tiếng đọc bài viết phân tích mà cậu thấy như có ai đang đâm thẳng vào não mình, đau đến choáng đầu hoa mắt, trán toát mồ hôi lạnh.
Đợi đến khi cơn đau giảm bớt, Giang Vấn Nguyên mặt không cảm xúc lau mồ hôi trên trán. Suýt ch.ết trong trò chơi Bàn tròn mang lại bóng ma và sợ hãi là điều không thể tránh. Giang Vấn Nguyên không trốn tránh cảm xúc tiêu cực của mình, cậu hiểu rõ bất kể thế nào thì luôn có những thứ không trống được, chuyện nên tới vẫn sẽ tới.
Giang Vấn Nguyên vuốt ve chiếc nhẫn bạch kim trên ngón trỏ, nó là quà sinh nhật Trần Miên để lại cùng con rối không mặt. Từ sau lần suýt làm mất thì Giang Vấn Nguyên không mang nó vào trò chơi nữa. Lúc cậu đã thành công thay thế được phương pháp nhẫn, bức kẻ phản bội phải rời xa người chơi còn lại rồi thì lại đeo nó lên, không gỡ xuống nữa. Những khi không có Trần Miên bên cạnh, chiếc nhẫn này mang đến cho cậu rất nhiều năng lượng.
Vừa nãy Giang Vấn Nguyên vẫn còn hơi luống cuống, khi bình tĩnh nghĩ lại, sự can thiệp của trò chơi Bàn tròn với người chơi là có hạn chế, cơ bản tập trung trước lúc họ vào màn, lựa chọn số người chơi và định ra kẻ phản bội, sau khi người chơi vào màn rồi thì sự can thiệp của nó cực kỳ ít. Nếu không dựa vào sự đối kháng một sống một còn của nó và phe Giang Vấn Nguyên – Trần Miên, nó đã sớm lợi dụng sức ảnh hưởng cực lớn trong màn của mình để giếŧ hết hai người rồi, nào còn cơ hội để họ phản kháng.
Làm mờ ký ức của Mạc Phàm là kết quả của sự can thiệp từ một lực lượng cực mạnh nào đó, không phải bút tích của trò chơi Bàn tròn. Như vậy, người có thể đưa tới kết quả này chỉ có mình Trần Miên.
Giang Vấn Nguyên thở ra một hơi, viết viết vẽ vẽ lên giấy bút đã chuẩn bị trước đó.
Giờ chính là lúc kiểm nghiệm sự ăn ý giữa cậu và Trần Miên.
Thời gian Trần Miên làm mờ ký ức người chơi rơi vào khoảng khi hắn vừa giếŧ Mạc Phàm đến khi màn chơi kết thúc. Lúc đó Giang Vấn Nguyên đã ở trạng thái gần như hấp hối, chắc chắn hắn sẽ không kéo dài thời gian.
Thời gian quá ngắn, chuyện quan trọng duy nhất hắn sẽ làm là kích hoạt rối bác sĩ ngay khi lấy được. Kích hoạt rối ngay khi lấy được là chuyện trước nay chưa từng có trong trò chơi, họ nhất trí rằng thực hiện chuyện này trong màn chơi đã đốt lượng lớn rối sẽ có thu hoạch. Sự thật chứng minh, chuyện ký ức về Mạc Phàm biến mất chắc chắn có liên quan đến việc kích hoạt con rối bác sĩ.
Giang Vấn Nguyên tr.a đến đây thì chia thành hai khả năng.
Thứ nhất, năng lực đặc thù của rối bác sĩ là làm mờ ký ức của Mạc Phàm.
Hai năm sau ngày Tả Tri Ngôn mất, tuy Trần Miên không còn khuyên cậu rời khỏi trò chơi nữa, nhưng cậu có thể cảm nhận được sâu trong thâm tâm hắn vẫn mong cậu tránh xa cơn lốc này. Nếu năng lực rối bác sĩ thật sự là làm mờ ký ức, chắc chắn hắn sẽ xóa ký ức cậu, khiến cậu dùng con rối xương không mặt rời khỏi trò chơi. Nhưng Trần Miên lại dùng rối bác sĩ làm mờ phần ký ức về Mạc Phàm, điều này đang nói với cậu tình huống của hắn đã nguy hiểm đến mức cần cậu giúp đỡ.
Thứ hai, Trần Miên đã thông qua sự kích hoạt năng lực rối tìm được sự thật về "rương pha lê sinh thái", hắn dựa vào sự thật đó để can thiệp trực tiếp vào não người chơi khác, xóa đi ký ức về Mạc Phàm.
Nếu chính tay Trần Miên làm ra chuyện này, chứng minh "rương pha lê sinh thái" có liên quan mật thiết đến bản thân họ, thậm chí họ còn ảnh hưởng đến nó. Khả năng này vô cùng có lợi cho Giang Vấn Nguyên và Trần Miên, nhưng số lượng rối Trần Miên nuốt vào không còn bao nhiêu, hắn can thiệp và ký ức người chơi khác đã tiêu hao bao nhiêu năng lượng. Cậu còn gặp được Trần Miên trong trò chơi không?
Bất luận là khả năng thứ nhất hay khả năng thứ hai, cái nào cũng khiến Giang Vấn Nguyên lo lắng cho hoàn cảnh của Trần Miên.
Giang Vấn Nguyên đốt đi mấy tờ giấy chi chít chữ, dù có thế nào thì chuyện cậu có thể làm lúc này chỉ có tĩnh dưỡng thật tốt, Trần Miên cần cậu.
Tố chất thân thể của Giang Vấn Nguyên trải qua một thời gian dài sát hạch của trò chơi Bàn tròn, cộng thêm rèn luyện đều đặn, phối hợp với chuyên gia dinh dưỡng, bỏ hết việc trong tay, ngủ sớm dậy sớm, vận động vừa phải, rất nhanh đã tốt lên.
Ngày xuất viện, Lý Na và Dịch Khinh Chu luôn tránh gặp cậu xuất hiện.
Hai người đến văn phòng thuộc về người đứng đầu Thanh Điểu, kéo rèm khép cửa, tắt camera, ngăn cách mọi sự theo dõi từ bên ngoài. Giang Vấn Nguyên rất ít khi đụng đến bàn làm việc của Tả Tri Ngôn, giờ đang đứng sau bàn đối diện với Lý Na, "Cô đến tìm tôi là suy nghĩ kỹ rồi?"
Chân Lý Na khẽ run, sắc mặt cũng hơi tái lại, đã rất lâu rồi cô chưa hồi hộp như vậy. Dù khi đối mặt với quỷ quái khủng khiếp trong trò chơi, áp lực của cô cũng chưa lớn đến mức này. Lý Na run môi, "Em, em nghĩ kỹ rồi. Em đồng ý trở thành người đứng đầu đời thứ ba của Thanh Điểu!"
Giang Vấn Nguyên chống tay lên bàn, kéo gần khoảng cách giữa hai người. "Rất tốt, là đáp án tôi muốn nghe. Nói vậy cô đã hiểu nguyên nhân mình được chọn rồi?"
Lý Na mở quyển sổ bìa cứng mình đang siết trong tay, sau khi nhận được yêu cầu làm người đứng đầu cô đã viết rất nhiều thứ lên đó, nghĩ gì viết nấy rồi lại tẩy tẩy xóa xóa, lựa được vài lý do Giang Vấn Nguyên chọn mình.
Lý do thứ nhất, Giang Vấn Nguyên hy vọng người đứng đầu có thể trung thành tuyệt đối với Thanh Điểu, có cùng cảm giác với người đứng đầu đời thứ nhất. Như vậy chỉ có thể chọn từ ba người Lý Na, Dịch Khinh Chu và Lữ Kỳ Diệu.
Lý do thứ hai, Dịch Khinh Chu từ trong xương đã không thích hợp làm lãnh đạo.
Lý do thứ ba, Lữ Kỳ Diệu xếp hạng hai trong trò chơi của Thanh Điểu, lại thông minh, năng lực hành động cũng mạnh, nhưng trước mắt lại chưa thành niên, sự trưởng thành của cô bé là do bất hạnh gia đình đắp nên, không phải tự nhiên chín muồi. Quản lý tổ chức phải hiểu cách đối nhân xử thế, Lữ Kỳ Diệu không sẽ không xử lý tốt khoản này.
Lúc nói đến lý do thứ tư, Lý Na khép sổ tay lại, nghiêm túc nhìn Giang Vấn Nguyên, nói ra lời mình đã lặp đi lặp lại trong đầu rất nhiều lần:
"So với Dịch Khinh Chu và Lữ Kỳ Diệu, ưu thế của em rất rõ.
Đầu tiên, em hiểu chuyện giao tiếp hơn họ, xử lý quan hệ giữa các thành viên không tồi, tố chất trò chơi cũng khả quan, có thể đảm nhận vai trò liên kết Thanh Điểu.
Thứ hai, Dịch Khinh Chu thích em, sau khi em thành lãnh đạo sẽ tình nguyện nỗ lực làm việc, đảm bảo năng lực tài chính cho Thanh Điểu.
Thứ ba, em nghĩ lãnh đạo Thanh Điểu vẫn phải nói chuyện dựa vào thực lực, nếu sau này em có thể mạnh hơn thì vị trí lãnh đạo là của em, nếu trước sau vẫn không tiến triển, em vẫn còn đường lui là Lữ Kỳ Diệu. Em có thể làm theo cách của anh, giao lại vị trí này cho em ấy.
Anh Giang, đó là toàn bộ phân tích của em."
Lý do Lý Na suy nghĩ ra quả thật giống với suy tính của Giang Vấn Nguyên khi chọn cô, nhưng sao cậu vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ?
"Khoan đã." Giang Vấn Nguyên ra hiệu tạm dừng với Lý Na, "Cô không cảm thấy có chỗ nào đó là lạ à?"
Lý Na khó hiểu nhìn Giang Vấn Nguyên, "Em nói sai chỗ nào à?"
"Cô nói đúng, nhưng từ khi nào cô biết Dịch Khinh Chu thích mình vậy?!" Giang Vấn Nguyên sớm đã biết Dịch Khinh Chu thích Lý Na, nhưng cô vẫn luôn mù mờ về chuyện này. Từ khi nào Lý Na lại tường tận mọi chuyện, còn diễn dáng vẻ khù khờ đó chứ. Mấy năm nay ngoài tăng thêm khí phách thì tâm cơ Lý Na cũng tăng theo nha.
Lý Na cười cười, "Thì ra anh nói chuyện Dịch Khinh Chu thích em hả. Em không phải đầu gỗ, ở cùng nhau thời gian dài ít nhiều cũng nhìn ra được. Vốn em đã thấy Dịch Khinh Chu đối xử với em khách với những cô gái khác. Có lần em bị thương nặng trở về, hay vài lần tình trạng nguy kịch, em đều cảm giác có người ở cạnh em suốt ba ngày ba đêm, nói với em rất nhiều thứ, kéo em từ cửa tử trở về. Em biết người đó là Dịch Khinh Chu, chính cậu ấy giúp em vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất đó. Khoảnh khắc đó em vỡ lẽ, a, thì ra người này yêu em."
"Vậy tại sao cô không ở cùng cậu ta mà chọn duy trì quan hệ hiện giờ?" Giang Vấn Nguyên có thể cảm nhận được thiện ý lộ ra từ những lời Lý Na nhắc về Dịch Khinh Chu.
"Vĩnh Tiền của Thất Tinh và Đan Hiểu Nhiễm, tình yêu của họ trong trò chơi vô cùng quý. Nhưng trong khi họ sưởi ấm lẫn nhau cũng nhận về nỗi đau gấp đôi người khác, không chỉ giữ mạng mình mà họ còn phải lo cho người bên cạnh. Chuyện đó là một loại giày vò tr.a tấn. Tính cách của Dịch Khinh Chu không thích hợp cho chuyện đó, tình trạng bây giờ rất tốt, dù ngày nào đó một trong hai người chúng tôi bất hạnh ra đi, ít nhất người còn lại cũng không phải đeo gông cùm của cảm giác tội lỗi." Lý Na phân tích theo lý trí.
Trong lớp lớp nhân tài xuất hiện ở Thanh Điểu, Lý Na không thấy được nhưng Giang Vấn Nguyên có thể cảm nhận sâu sắc cô đang trưởng thành. Giang Vấn Nguyên thở dài, "Dù không phải người yêu trong trò chơi bàn tròn cũng sẽ đối mặt với nguy cơ nửa kia mất ngoài ý muốn, chỉ là xác suất thấp hơn thôi. Nên người chơi yêu nhau luôn hiểu sự quý giá của tình cảm, không khác người thường là mấy. Đây chỉ là quan điểm của riêng tôi, cô có thể không tiếp thu."
Lý Na quả thật không vì lời này mà dao động, nhưng cô không phải hoàn toàn không hướng đến tình yêu. "Có thể vượt qua kiểm tr.a tàn khốc của trò chơi Bàn tròn, tình yêu của họ nhất định vô cùng sâu nặng. Khụ khụ, hình như đi hơi xa rồi, em nhận gánh nặng Thanh Điểu anh giao phó. Nhưng anh tuyệt đối không thể bỏ em mà đi trước khi em chưa đứng vững chân!"
Nói đến câu sau, hình tượng trầm tĩnh trưởng thành của Lý Na sụp đổ, mơ hồ có thể nhìn được dáng vẻ khi cô lần đầu gặp Giang Vấn Nguyên. Xem ra gánh nặng Thanh Điểu vẫn khá nặng nề với cô. Giang Vấn Nguyên cười: "Yên tâm, tôi vĩnh viễn là một thành viên Thanh Điểu. Nếu xóa nó đi txosacuoojc đời tôi không hoàn chỉnh nữa. Tôi sẽ giúp cô gánh vác nó."
Sau khi Giang Vấn Nguyên tuyên bố Lý Na là lãnh đạo đời thứ ba, nội bộ Thanh Điểu xảy ra một sự rung chuyển không hề nhỏ, còn xuất hiện một số tin đồn vớ vẩn. Những thành viên đó bị Giang Vấn Nguyên và Dịch Khinh Chu đá ra ngoài, xem như một lần lọc thành viên không tồi.
Lý Na là một người có thể tàn nhẫn với chính mình. Cô theo Giang Vấn Nguyên học làm sao để trở thành một lãnh đạo, theo Lữ Kỳ Diệu huấn luyện cường độ cao, theo Dịch Khinh Chu nắm tài chính của Thanh Điểu. Lý Na như một miếng bọt biển nhanh chóng tiến nhận đủ loại kiến thức.
Hai tháng sau, tiết thanh minh.
Giang Vấn Nguyên đưa ra yêu cầu phải về quê một thời gian. Mấy năm nay cậu đã về mấy lần, thăm ba và dì, thăm dì Trần và chú Trần, thăm mộ Trần Miên. Bây giờ Lý Na cơ bản đã ổn, vừa hay có thể kiểm tr.a năng lực độc lập quản lý của cô một chút. Vậy nên mọi người thuận lý thành chương nghĩ mục đích lần này Giang Vấn Nguyên về quê giống những lần trước đó.
Nhưng chỉ mình Giang Vấn Nguyên biết, cậu đi chuyến này là để đánh trận cuối cùng.
Tháng tư đến, linh cảm của Giang Vấn Nguyên ngày một mãnh liệt, cậu có thể cảm nhận được định mệnh đang từ từ tiếp cận. Giang Vấn Nguyên không nói chuyện này với bất kỳ ai, chỉ mang theo hành lý đơn giản và hai con rối trở lại Giang Thành.
Hai con rối đều là tồn tại rất có ý nghĩa với Giang Vấn Nguyên. Một con là Trần Miên dù ch.ết cũng muốn để lại cho cậu, con còn lại cất chứa linh hồn Tả Tri Ngôn.
Máy bay đáp xuống, Giang Vấn Nguyên đón taxi trực tiếp đến nhà dì Trần. Trước khi cuộc chiến nổ ra cậu cần phải gặp hai người.