Chương 17
Khúc Ninh trên xe bị hắn đùa đến thở hổn hển, lại bắn trong tay hắn một lần, thân dưới thành một mảng lộn xộn, mãi đến khi xuống xe hai chân vẫn còn run rẩy.
Vào thang máy, chẳng còn gì phải dè chừng nữa, Khúc Ninh vốn không nặng, lần này lại gầy đi không ít, Địch Giang khom lưng ôm người lên.
Khúc Ninh kêu lên một tiếng, sửa sửa tư thế, ôm lấy cổ hắn.
Địch Giang chọt chọt cậu, “Mở cửa nào bảo bối.”
Khúc Ninh ngước hai mắt ngậm nước long lanh nhìn hắn, dướn người tìm chìa khóa trong túi hắn.
Cạch một tiếng, cửa mở.
Địch Giang thuận tay đóng cửa lại, thả người xuống, sau đó khẽ hôn lên trán cậu, “Về nhà.”
Hai người đi tắm trước, hai cái tay ôm ôm một hồi liền châm lửa, bồn tắm căn hộ không lớn, miễn cưỡng đủ chỗ cho hai người đàn ông trưởng thành.
Khúc Ninh tựa vào người hắn, bị hắn kéo sát từ sau lưng.
Khúc Ninh trở tay ôm lấy cổ hắn, nghiêng đầu qua hôn môi. Địch Giang ôm cậu, thân dưới nhẹ nhàng cọ cọ, một tay bóp lấy chỗ nhô ra trước ngực cậu, đùa giỡn không ngừng.
Sóng nước dập dờn dịu dàng, hương thơm tắm rửa trong không khí quá dịu dàng, động tác của Địch Giang quá dịu dàng, Khúc Ninh mơ mơ màng màng bị hắn hôn, tự giác mở rộng thân thể ra cho hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Khúc Ninh bị hắn ném lên giường, Địch Giang sấn tới đè lên, từ tấm lưng trơn tuột xoa dần xuống phía dưới, lướt qua chỗ hõm xinh đẹp trên eo, sau đó đến hai quả núi vừa vểnh lại đáng yêu.
Địch Giang ôm cậu, những chỗ nhạy cảm trên người Khúc Ninh lại bị hắn đùa qua đùa lại, run run không ngừng.
Địch Giang kéo ra một chân cậu, đầu ngón tay mân mê chỗ miệng huyệt, đã được mở rộng trước một lần, rất dễ đi vào, vách ruột nóng bỏng thắt lại, vừa nuốt vừa nhả khiến ngón tay hắn vào càng thêm sâu.
Địch Giang dường như có chút ngạc nhiên, lại thêm hai ngón tay nữa, hơi cong lại, xoay xoay đảo quanh.
Khúc Ninh nằm trong ngực hắn run rẩy chịu không nổi, có đôi khi Địch Giang vừa khéo đảo qua chỗ nhạy cảm, kích thích to lớn lập tức tràn ra, thiếu điều nuốt sạch cậu.
Địch Giang vừa vặn thấy phản ứng của cậu, càng cảm thấy thoả mãn, thẳng tay đè lại cào cào một điểm nào đó.
“A… A… Địch Giang…” Đầu óc Khúc Ninh trống rỗng, cảm giác tê dại vô cùng lan rộng ra toàn thân, chính cậu căn bản không khống chế được thân thể mình, run run không ngừng, thoải mái đến mức cậu gần như thấy sợ hãi.
Cậu gắng gượng vươn tay kéo Địch Giang, đỏ mắt cầu xin, “Không muốn, không muốn nữa…”
Địch Giang chơi đủ rồi, cúi người hôn rơi nước mắt trên má cậu, “Được rồi, không thế nữa.”
Khúc Ninh bị hắn kéo lên, quỳ trên giường, trước đó đã bị hắn lấy ngón tay chọc cho bắn ra một lần, hiện tại hai chân vẫn còn mềm, quỳ cũng quỳ không nổi, hoàn toàn dựa vào Địch Giang ôm cậu từ phía sau, mới miễn cưỡng quỳ lên.
Vật cứng nóng hổi khai mở từng tầng thịt mềm, thoáng cái đã đâm đến chỗ sâu nhất.
Tiếp đó đến một lực đâm rút ra vào, không hề trêu đùa hoa mĩ, mỗi một lần đều vừa mạnh vừa dữ, vách thịt bị ma sát muốn bốc cháy, rồi lại sinh ra khoái cảm vô tận.
Khúc Ninh không chịu nổi, thắt lưng dần dần hạ xuống, chỉ chừa lại cặp mông trắng nõn vểnh vểnh, bị Địch Giang nắm thắt lưng, nâng lên thật cao.
Địch Giang không ngừng chuyển động, lại muốn đâm đến càng sâu hơn.
Khoái cảm ào ạt như sóng triều đánh tới, Khúc Ninh thấy mình như bị chìm trong mây, nước mắt sinh lý từng giọt từng giọt rơi ra.
Thân dưới đã sớm lại ngẩng cao, trên đỉnh không ngừng trào ra chất dịch trong suốt, Khúc Ninh vươn tay muốn tự an ủi, lại bị Địch Giang nắm lại, húc mạnh một cái, “Không cho chạm.”
Hai mắt Khúc Ninh ướt nước lòe nhòe, chỉ biết lắc đầu, sức lực trên tay cũng yếu ớt, xụi lơ bị hắn nắm lấy.
Khúc Ninh không tự chủ bò lên phía trước hai bước, muốn né tránh, lại bị người phía sau kéo lại, cái thứ to lớn kia lại đâm vào chỗ sâu vô cùng.
“Ha…” Cậu chỉ có thể thở dốc từng hơi.
Rốt cuộc, Địch Giang sau một trận va chạm gió cuốn mưa phun, bắn vào chỗ sâu nhất.
Cùng lúc hắn cũng nắm lấy tính khí của Khúc Ninh mà an ủi, mới tuốt một hai lần, Khúc Ninh và hắn liền đồng thời bắn ra.
Địch Giang buông lỏng tay, Khúc Ninh liền mềm nhũn cả người, nằm liệt trên giường, dư vị sau cao trào khiến toàn thân cậu nhuốm một màu hồng nhạt đầy ***, Địch Giang vừa chạm, thân thể ấy liền hơi run rẩy.
Hai chân cậu vẫn còn duy trì tư thế trước đó, hơi gập lại, hai cánh mông trắng như tuyết bị va chạm đến đỏ bừng, còn động thịt ở giữa đã bị quấy đến mềm nhừ, cả một màu đỏ thẫm *** mỹ.
Ánh mắt Địch Giang qua lại lưu luyến trên thân thể cậu, lại thấy miệng khô lưỡi khô, thân dưới lại có xu thế muốn ngẩng đầu.
Nhìn bộ dạng Khúc Ninh như vậy, thật sự đã mệt đến không nổi, Địch Giang không cam lòng cúi đầu, vừa ɭϊếʍƈ lại cắn bắp vế non của cậu, rồi lại lật người ta lại, hôn một cái thật kêu lên cái mông màu hồng.
Coi như phát tiết một chút, Địch Giang mới động đậy, ôm người vào trong lòng, vỗ về lưng cậu nhẹ nhàng an ủi.
Khúc Ninh ôm lấy hắn, trong đầu vẫn còn trống rỗng.
Địch Giang hôn lên hàng mi cậu, hôn chóp mũi cậu, hôn đôi mắt ướt nước của cậu, trong lòng có hơi hối hận.
Lúc trước, còn trên xe, không nên kiềm chế không nổi mà đùa người ta ác như vậy, nếu không có phải là còn tiếp tục được rồi không!
Khúc Ninh cảm nhận nụ hôn của hắn, vươn lưỡi nhẹ nhàng phối hợp, một chân cũng gập lên, quặp qua lưng hắn.
Địch Giang một đường từ lưng xuống dưới, lướt qua cánh mông, lại sờ dọc theo cái chân kia, đường cong mĩ lệ khiến người ta phát cuồng.
ʍút̼ lấy đầu lưỡi ngọt lịm của cậu, Địch Giang nghĩ, quên đi, còn nhiều thời gian mà.
Đương nhiên, ý nghĩ trên giường tuyệt đối không đáng tin.
Khúc Ninh bình phục phân nửa liền tức giận, Địch Giang lại đè cậu muốn nữa này, liền bị Khúc Ninh sợ hãi cự tuyệt.
Vẻ mặt Địch Giang thật là sinh không thể luyến, yêu đương ấy, vậy mà chuyện quan trọng như chuyện giường chiếu mình cũng không làm chủ được.
Kim chủ trước đây, bạn trai tốt bây giờ ưu thương buông tha.
Khúc Ninh thưởng cho hắn một nụ hôn, ôm hắn, có chút bất an, “Địch Giang, nói anh biết một việc, anh không được giận…”
Đôi mắt Khúc Ninh ướt át, đôi môi lại bị mình giày vò hơi sưng đỏ, hai tay Địch Giang còn đang mò mò trên người cậu chiếm tiện nghi, nhìn cậu bộ dạng này, nghĩ thầm mình làm sao mà giận cho nổi, “Nói đi.”
“Em mua vé tàu ngày mai, năm nay lễ Tết em phải về nhà.”
Địch Giang đang vân vê đầu nhũ cậu, nghe vậy nói, “Ngày mai? Nhanh như vậy?”
“Ừ… Vốn là, vốn là không ngờ lại thành ra thế này…”
Địch Giang cúi người xuống, đầu lưỡi đùa cắn viên thịt kia, mãi đến khi nó cũng sưng lên, cọ lên môi cưng cứng, mới buông tha cậu, ngẩng đầu thờ ơ bảo, “Bảo bối, chúng ta vừa làm hòa, em muốn đi, em thật sự nghĩ anh sẽ không tức giận à?”
Khúc Ninh bắt lấy tay hắn, không biết làm sao, “Em, em sai rồi, nhưng mà em đã đồng ý với cha mẹ là về nhà ăn Tết, mẹ em mới xuất viện, em không thể không trở lại…”
Địch Giang xoa xoa mặt cậu, “Không cần em nhận sai, cứ để anh làm tiếp một lần, làm lần nữa anh liền không tức giận.”
Khúc Ninh nhìn vẻ mặt cầm thú của hắn, sau đó gật đầu.
Kỳ thực cũng không muốn chống đối nhiều, chỉ cần đối phương là Địch Giang, muốn sao cũng được cả.
Khúc Ninh kéo tay hắn, sờ sờ lên một viên thịt khác bị bỏ lơ, “Bên này cũng muốn… anh có biết chứng ám ảnh cưỡng chế chỉ thích một bên rất khó chịu không…”
Địch Giang nghe vậy nở nụ cười, nghe lời ngậm lấy viên nhỏ bên kia, hút thật mạnh mấy cái, mãi khi chỗ đó đã ướt sũng lại sưng lên.
Lúc này đây, Địch Giang lại làm rất nhẹ nhàng, quan tâm đến cảm giác của cậu, Khúc Ninh ôm hắn, thấy như đang gắn bó răng môi, chỗ nào cũng thật ngọt.
“Bảo bối, đợi thêm hai hôm nữa đi, anh và em cùng về.”
“A…?” Khúc Ninh há to miệng.
Địch Giang cười xoa xoa hông cậu, “Hai bác không muốn gặp con rể sao? Hơn nữa, em nói bác gái xuất viện rồi, anh cũng có thể đi thăm.”
Khúc Ninh còn chưa tin nổi, “Vậy nhà anh sao, anh không ở lại đây ăn Tết sao?”
“Cha anh ở nước ngoài, anh trai anh lại có vợ có con, nhà người ta đủ thì anh cũng không thiếu, anh đương nhiên phải theo gót vợ mình rồi.”
Khúc Ninh bị cả vại đường mật đập vào mặt muốn ngất luôn rồi, “Anh, anh nói cái gì?”
“Hửm? Vờ không nghe hả? Anh cũng không lặp lại đâu.”
“Địch Giang ——”
“Nên gọi anh là gì? Gọi mau.”
Cái cách xưng hô kia thật sự quá xấu hổ, song lại ngọt đến muốn bùng nổ, đầu lưỡi Khúc Ninh uốn uốn vài vòng, mặt vẫn đỏ bừng, thấp giọng kêu, “Chồng…”
Địch Giang hôn cậu, “Bảo bối ngoan ——”