Chương 26
EDIT BY XIAO YAN
BETA BY CHERYL CHEN
Mễ Tình đi một vòng trong phòng khách, rồi hào hứng vào xem phòng tắm. Phòng tắm không rộng lắm, giấy dán tường màu trắng, gạch men sứ, bồn tắm bằng sứ đặt trong cùng, bên ngoài là cửa kính trong suốt.
Cô thử nước ấm, đến khi nước dâng lên 2/3 bồn, cô ngâm mình. Bồn tắm dài vừa đủ để cô duỗi chân, nhiệt độ nước thích hợp rất hiệu quả trong việc xua tan mệt nhọc.
Cô dựa vào thành bồn, nhẹ nhõm khoan khoái, thầm nghĩ rằng, không biết trong phòng ngủ chính của Tiêu Cố ngâm nước có thoải mái hơn không.
Không phải không phải, cô không muốn đi tắm ở phòng Tiêu Cố.
Hơn 20 phút sau cô mới ra ngoài, đúng lúc nghe được tiếng gõ cửa.
Trong nhà chỉ có cô và Tiêu Cố, người ngoài cửa không cần nói cũng biết là ai. Cô bình tĩnh lại, tự nhiên đập cửa phòng con gái nhà người ta, chắc có việc gì đó.
Mễ Tình hỏi: “Chuyện gì thế?”
Tiêu Cố ở ngoài cửa hỏi: “Cô có đói không? Tôi vừa làm đồ ăn, cô có muốn ăn không?”
Mễ Tình bất giác sờ bụng, tuy buổi trưa ăn cơm muộn, nhưng lúc tối vội vã về nên trên xe cô mới ăn một ít đồ vặt. Cô quả thực hơi đói. Suy nghĩ một lát, cô tới trước gương, đảm bảo đồ ngủ không xộc xệch, đoan trang nghiêm chỉnh, cô mới mở cửa ra ngoài: “Ăn ăn ăn.”
Tiêu Cố cười khẽ, đi xuống nhà.
Bên ngoài bếp là nhà ăn. Tiêu Cố dùng nồi nhỏ nấu mì, bên trong thêm một ít đồ ăn kèm, cầm hai cái bát và hai đôi đũa ra ngoài.
Mễ Tình ăn đến nỗi như úp mặt vào trong nồi, hai tay đỡ bát, húp mì xì xụp.
“Ở đây không có nguyên liệu nấu ăn, tôi chỉ tìm được mấy thứ này, cô ăn tạm.” Tiêu Cố cũng cầm đũa, xoắn mì cho vào bát.
Mễ Tình hơi cảm thán, mùi vị thế này mà chỉ là mức độ ‘ăn tạm’ thôi à? Chẳng nhẽ trước đây cô ăn mì gói, anh nghĩ rằng cô ăn rác rưởi sao?
“Cô muốn ăn trứng à?” Trong nồi có một quả trứng chần, Tiêu Cố chỉ tìm được đúng một quả, nên cho vào nấu.
“Có có.” Mễ Tình cầm bát đưa tới nồi, chờ Tiêu Cố gắp trứng vào bát mình.
Tiêu Cố hơi bất lực cắn môi, dùng đũa kẹp trứng gắp vào bát Mễ Tình: “Cô ăn đêm nhiều thế không sợ béo ạ?”
Mễ Tình nuốt hết mình trong miệng, khinh bỉ nói: “Tôi không béo lên đâu, tạng người tôi ăn hoài không béo.” Mễ Tình nói xong, bỗng khựng lại, chờ đã, hôm qua cô đã bị Tiêu Cố nhìn hết rồi, hôm nay hai người hòa hợp vui vẻ ăn mì chung thế này, có gì đó sai sai?
Cô nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cố, nói: “Không phải anh nên nói rằng ‘Chúng ta đang chiến tranh lạnh’ sao?”
Tiêu Cố buông đũa, bật cười: “Nếu cô cảm thấy bản thân thiệt thòi, tôi có thể cởi lại cho cô xem.”
“Phụt.. khụ khụ” Mễ Tình sặc nước, vừa bực vừa ngại nhìn anh: “Ai muốn nhìn chứ, biến thái!”
Tiêu Cố đứng dậy, lùi về sau hai bước: “Tôi nói thật đấy, có qua có lại, để cô không nói tôi chiếm tiện nghi của cô.”
Mễ Tình thấy anh vừa nói vừa toan cởi áo khoác ra, đứng bật dậy: “Dừng ngay! Không được kiếm cớ giở trò lưu manh.”
Biết ngay con chồn này gọi cô ra ăn tối, đâu chỉ đơn giản như thế!
Tiêu Cố cười, dựa vào tường. Mễ Tình đỏ bừng mặt, cầm bát vọt lên lầu.
Tiêu Cố ở lại trong phòng ăn, lặng lẽ cười một lát, rồi mới ngồi vào bàn, ăn hết chỗ mì còn lại.
Mễ Tình trong phòng dành cho khách ăn xong trứng chần nước sôi trong miệng, lòng sợ hãi buông đũa xuống.
Ở lâu mới biết lòng người, tên Tiêu Cố nhân cách vặn vẹo này.
Chắc vì ban ngày leo núi tốn sức, nên Mễ Tình ngủ một giấc rất ngon. Lúc Tiêu Cố gọi dậy, cô còn đang nằm mơ.
Mễ Tình bị đánh thức, tâm trạng không tốt, hung hăn ra mở cửa, nhìn Tiêu Cố đứng ngoài: “Có chuyện gì?”
Tiêu Cố không phải Thẩm Thi Thi, khí thế của cô đâu thể dọa được anh, anh nhìn cô, cười nói: “Công chúa nhỏ ơi, hôm nay cô phải đi làm.”
Mễ Tình: “…”
Vì cô là công chúa nhỏ, nên sao cô phải đi làm!
Mễ Tình buồn bã đau lòng đóng cửa thay quàn áo. Khi cô đi xuống nhà, Tiêu Cố đang chờ ở cửa.
“Đi thôi.” Mễ Tình nói.
Tiêu Cố nhìn cô, hỏi: “Cô mang đủ đồ chưa?”
Mễ Tình: “Tôi nghĩ là rồi.”
“Nghĩ?” Tiêu Cố đi lên trước, nói với cô: “Ra đây lưu dấu vân tay?”
Mễ Tình sửng sốt, nghi ngờ nhìn anh: “Lưu dấu vân tay làm gì?”
“Nếu cô đột ngột nhớ mình quên thứ gì ở đây, thì chả lẽ tôi phải đến mở cửa cho cô à?”
Mễ Tình: “…”
Cô cười haha, đến chỗ máy lưu dấu lại.
Tiêu Cố thấy cô xong rồi, khẽ nâng khóe miệng, đi ra ngoài: “Đi thôi, cô trễ giờ làm rồi.”
Mễ Tình: “…”
Mấy phút sau, cô đã chễm chệ ngồi trên chiếc Land Rover của Tiêu Cố, đi về quán Xuyến Xuyến “Hương Phiêu Mười Dặm”.
Tiêu Cố đưa một hộp sữa cho Mễ Tình, chắc là đồ mua ở siêu thị bên cạnh Khải Thụy Quốc Tế. Cô nhìn hộp sữa, cuối cùng vẫn nhận lấy uống.
“Haizzzzzzz.” Mễ Tình ngồi bên ghế phụ, than thở.
Tiêu Cố nói: “Mới sáng ra đã than cái gì?”
Mễ Tình đảo mắt: “Bởi vì sáng sớm tôi không được ngủ, phải dậy đi làm.” nghĩ lại việc mình phải làm là nhân viên phục vụ, tâm trạng Mễ Tình tụt dốc không phanh.
Tiêu Cố khẽ cười, không nói gì.
Xe đi hơn 40 phút mới đến tiệm Xuyến Xuyến, Mễ Tình tháo dây an toàn, thuận miệng hỏi: “Anh mua nhà ở xa thế làm gì?”
Tiêu Cố nói: “Thích thì mua, tôi định mở chi nhánh ở đó.”
Mễ Tình hơi ngẫm nghĩ, gật đầu, bên đó có không ít hộ gia đình, hơn nữa chỗ đó nhiều điểm thương mại, buôn bán chắc không tệ.
Qua hai ngày vui chơi rồi lại đi làm, mọi người vẫn phấn khích, đề tài trò chuyện vẫn xoay quanh chuyến đi vừa rồi.
Mễ Tình tới ấn vân tay, máy chấm công vang lên, hiện tên cô. Mễ Tình thu tay, vào phòng thay quần áo, sững sờ tại chỗ.
Vừa rồi cô cảm thấy có gì đó không đúng, hóa ra là vậy!!
Nhà của Tiêu Cố khóa bằng vân tay, anh lại để cô lưu dấu vân tay của mình vào, không phải đồng nghĩa với việc anh đưa chìa khóa nhà cho cô sao?
…
Ông chủ Tiêu tin tưởng cô thật, không sợ cô bê nhà anh ta đi à? Haha/
Mễ Tình không tưởng tượng thêm nữa, vỗ vỗ mặt, vào phòng thay đồng phục.
Lúc ra ngoài gặp Lâm Tĩnh Dung, Mễ Tình lên tiếng chào hỏi, để ý chuyện hôm qua: “Chị Dung, sao hôm qua chị không đi xe ông chủ về?”
Trong tiệm này, người có quan hệ gần gũi với Tiêu Cố nhất chắc chắn là Lâm Tĩnh Dung. Hành động hôm qua của chị ấy hơi khác thường, hơn nữa nếu không phải do chị ấy chen lên xe van kia, Thẩm Thi Thi cũng sẽ không theo lên, tác hợp cô với Tiêu Cố.
Lâm Tĩnh Dung trầm mặc, cười nói: “Chuyện đó à, vì.. hôm qua tôi bị ông chủ Tiêu từ chối, đi xe của anh ấy thì xấu hổ lắm.”
Mễ Tình ngây người, cô chỉ bâng quơ một câu, không ngờ câu trả lời lại thế này. Cô chần chừ hỏi lại: “Từ chối là sao?”
Tĩnh Dung gật đầu cười: “Ừ, ông chủ nói chỉ coi tôi là nhân viên, đồng nghiệp, nên mọi người về sau đừng gọi đùa tôi là bà chủ nữa.”
Mễ Tình mím môi, lúng túng: “Thật ngại quá, tôi không biết..”
“Không sao.” Lâm Tĩnh Dung vỗ vai cô, nụ cười trên mặt rạng rỡ hẳn lên “Cô phải cố lên, tôi rất coi trọng cô.”
Mễ Tình: “…”
Cố lên cái gì? Nỗ lực trở thành quản lí à?”
“Được rồi, tôi thấy cô đi xe Tiêu Cố đến đây, hai người hôm qua không về nhà à?” Lâm Tĩnh Dung tới bên cạnh Mễ Tình, vừa xuống cầu thang vừa nói.
Mặt của Mễ đỏ lựng, như gấp gáp muốn làm sáng tỏ chuyện gì đó: “Không phải đâu, ngày hôm qua về hơi muộn, nên anh ấy đưa tôi ở Khải Thụy Quốc Tế.”
Lâm Tĩnh Dung dừng một chút, gật đầu: “À, chỗ kia tôi còn chưa bao giờ đến.”
Mễ Tình càng luống cuống, Lâm Tĩnh Dung nhìn cô, cười một tiếng: “Tôi chỉ bâng quơ nói mấy câu, cô đỏ mặt làm gì?”
Mễ Tình sờ mặt: “Tôi sợ mọi người hiểu lầm, tôi và ông chủ Tiêu thực sự không có gì…”
Cô nói xong câu cuối thì cạn kiệt sức lực, bởi nụ hôn ở suối nước nóng lại hiện ra trước mắt.
Tiêu Cố về nhà, đầu tiên anh dắt chó về. Husky đã hai ngày chưa thấy anh, lúc này được về nhà, nó vô cùng kích động. Tiêu Cố trêu chọc con chó, đang định dẫn nó xuống phía dưới, lại nhận được điện thoại của Cố Tín.
“Có chuyện gì?” Tiêu Cố hỏi, Husky kêu theo.
“A, Husky có vẻ rất phấn khích, có phải nó nhớ em rồi đúng không?” Cố Tín nghe tiếng Husky, cười hỏi.
Tiêu Cố nói: “Có cần anh đưa điện thoại cho nó, để hai người trò chuyện không?” Cố Tín mấp máy, nói: “Hôm nay Thẩm Thi Thi có đi làm không?”
Tiêu Cố nhướn mày: “Em hỏi cái này làm gì?”
Cố Tín nói: “Cô ấy là fans mà, em định đến đó cho cô ấy một sự bất ngờ.”
Tiêu Cố: “…”
Anh xoa đầu Husky, suy nghĩ: “Thẩm Thi Thi đến tiệm vào buổi trưa.”
“Ok, em sẽ đưa một người bạn đến, anh giúp em chuẩn bị một phòng riêng.” Cố Tín giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói “Bọn em chuẩn bị xuất phát đây.”