Chương 57: Mạch Trạch - dắt tay tản bộ
Ven đường cảnh sắc nhoáng lên một cái mà qua, Tử Uyên có chút nghi hoặc.
“Phi Vũ, chúng ta không phải về nhà sao?” đường này đâu phải đường về nhà, hơn nữa nhìn qua có vẻ như là đi đường Mạch Trạch, chẳng lẽ Phi Vũ hiện tại sẽ đem đứa nhỏ đưa trở về sao? Nghĩ đến đây, Tử Uyên ôm đứa nhỏ rất chặt.
“Không phải.” Mạnh Phi Vũ cảm giác được sự bất an của Tử Uyên, nhưng là cũng không có nói thêm cái gì, chính là thản nhiên đáp.
“Nga.” Biết Phi Vũ không có ý tứ giải thích ,Tử Uyên cũng không đặt lại câu hỏi, chính là mầm móng của sự nghi hoặc đã loại bỏ, hắn gắt gao ôm chặt đứa nhỏ, trong mắt rõ ràng có chút bất an.
Con à , ba ba sẽ rời khỏi con, con nhất định phải khỏe mạnh mau lớn đừng cho ta lo lắng a, ta nhất định sẽ nhớ con. Tử Uyên ở trong lòng nói với đứa nhỏ.
……
Đến Mạch Trạch , Mạnh Phi Vũ xuống xe trước, trong nhà cũng rất nhanh có người giúp việc đi ra giúp đỡ xách đồ.
Mà phía sau còn có một người phụ nữ hơn bốn mươi muốn giúp Tử Uyên ôm đứa bé.
“Không cần, tự ta ôm là tốt rồi.” Tử Uyên cự tuyệt, hắn nghĩ, có thể ôm đứa bé nhiều một chút cũng tốt.
Người hầu theo lời lui ra, Tử Uyên mang theo đứa nhỏ đi theo phía sau Mạnh Phi Vũ vào phòng.
Mạnh phụ cùng Mạnh mẫu đều chờ ở trong phòng.
“Phi Vũ, không nghĩ tới con thế nhưng thật sự đã trở lại.” Mạnh mẫu kinh ngạc nhìn Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên, còn có đứa bé ở trong lòng Tử Uyên!
Đứa bé kia là của ai ?
“Phòng của chúng con đã chuẩn bị tốt chưa ạ?” Phi Vũ khẽ gật đầu, nàng đã nói với mọi người là trở lại đương nhiên là sẽ trở lại.
“Ngày hôm qua lúc con gọi điện thoại ta cũng đã cho người chuẩn bị tốt, chính là, này đứa nhỏ rốt cuộc là của ai?” Chỉ vào đứa bé trong tay Tử Uyên, Mạnh mẫu nghi hoặc hỏi.
Hôm qua nàng liền nhận được điện thoại của Mạnh Phi Vũ gọi tới, nói là ngày mai bắt đầu phải về nhà ở vài ngày, đồng thời trở về ngoài nam nhân kia ra còn có một đứa bé, lúc Phi Vũ nói là sẽ về cùng với một đứa bé đã làm cho nàng kinh ngạc không thôi thì Phi Vũ tắt luôn điện thoại, làm cho nàng nghi hoặc đến tận bây giờ.
“Của ta.” Ánh mắt của Mạnh Phi Vũ cũng dời về phía đứa nhỏ, sau đó lại thấy được Tử Uyên, trong mắt của hắn có chút kinh ngạc.
“Chúng ta sẽ ở trong này mấy ngày.” Xem như là giải thích đi, Mạnh Phi Vũ nói với Tử Uyên một câu.
Sau đó, mọi người trong phòng đều nhìn thấy diện mạo lạnh lùng của Tử Uyên lộ ra một chút ôn nhu tươi cười, mà nhìn thấy trong mắt Phi Vũ tràn đầy nhu tình, làm cho mọi người đều kinh ngạc.
Lúc này, Mạnh mẫu cũng không thể không cảm thán, nam nhân mà nữ nhi chọn thật sự không sai, sau đó, Mạnh mẫu cũng quay đầu nhìn về phía nam nhân kia, yêu nàng hơn mười năm nhưng biểu hiện mười năm như một, nàng nghĩ nàng hẳn rất là hạnh phúc.
Mà nhận được ánh mắt của Mạnh mẫu , Mạnh phụ cũng lộ ra một nụ cười ôn nhã .
“Làm sao có thể là con của các ngươi được ? Là các ngươi nhận nuôi sao?” Có chút ngượng ngùng, ánh mắt của Mạnh mẫu lại chuyển hướng về phía Mạnh Phi Vũ.
Phi Vũ nhíu mày, ở trong túi lấy ra một tờ giấy đưa cho Mạnh mẫu.
“Hắn cùng ta có cùng một huyết thống.” Thản nhiên nói một câu, Mạnh Phi Vũ đem theo Tử Uyên cùng đứa nhỏ lên lầu, phòng của nàng ở lầu hai.
Mà phía sau Mạnh phụ cùng Mạnh mẫu cùng nhau nhìn tờ giấy xét nghiệm mà cảm thấy kinh ngạc, nói như vậy là đứa bé kia chính là con của Phi Vũ, nhưng Phi Vũ mang thai khi nào , khi nào thì sinh con, bọn họ căn bản là không biết, sự việc có chút quái dị.
……
Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên lên đến phòng đây là phòng trước đây Mạnh Phi Vũ ở, một không gian màu tím tràn ngập, thần bí sắc lạnh, giống như nó với chủ nhân của nó giống nhau.
“Con đang ngủ sao?” lúc nãy ở trên xe, đứa bé không có lại phát ra âm thanh nào, hẳn lại là đang ngủ đi.
Có lúc, nàng rất hâm mộ trẻ con bọn chúng chỉ biết ăn với ngủ thật yên bình, bọn chúng thật sự là rất hạnh phúc a.
“Ân, cục cưng đang ngủ.” Tử Uyên nhìn đứa bé trong tay, ôn nhu nói với Mạnh Phi Vũ .
Mà lúc nghe được Tử Uyên kêu đứa nhỏ là cục cưng, lại đột nhiên nhớ tới đến họ còn chưa có đặt tên cho con, phải gọi là cái gì mới tốt đây?
“Tử Uyên, anh có nghĩ tới sẽ đặt tên con là gì chưa?” Mạnh Phi Vũ nhãn tình sáng lên, hiển nhiên là muốn nghĩ đến một chủ ý tốt , bất quá, nàng vẫn là hỏi trước một chút ý kiến của Tử Uyên.
“Tên? Tên của con hầu như phải là mẹ đặt chứ, ta không có nghĩ qua.” Ở xã hội của hắn, đặt tên,những chuyện như vậy là không cho phép nam nhân nhúng tay vào, cho nên, hắn căn bản là không nghĩ qua vẫn đề như vậy.
“Tử Mộng, đặt cho con tên này anh có vui không?” Mạnh Phi Vũ nói ra cái tên chính mình đã nghĩ đến, mặc dù tên có chút giống nữ hài tử, nhưng là, ngụ ý trong đó cũng là không cần nói cũng biết.
“Họ Tử? Phi Vũ, nàng muốn cho đứa nhỏ theo họ của ta?” Tử Uyên thơi điểm nghe thấy cái tên cũng biết nó rất có ý nghĩa, cũng thập phần thích, nhưng mà cho đứa bé cùng họ với hắn, điều này làm cho hắn cảm giác được thập phần kinh ngạc cùng cảm động.
“Thích không?”
“Thích, nhưng mà, Phi Vũ, cho con cùng họ với nàng cũng tốt lắm, ta không có vấn đề gì đâu.” Đây là lời thật trong lòng hắn nói, cũng là truyền thống quan niệm căn thâm đế cố gì đó của hắn.
Hắn từ nhỏ đã nhận thức quan niệm là như vậy, vô luận đúng sai, đều là rất khó thay đổi.
“Đặt là Tử Mộng đi, ta cũng rất thích.” Phi Vũ không thèm để ý đến lời nói của Tử Uyên, dùng ngữ khí quyết định nói, đối nàng mà nói, đứa nhỏ cùng họ với ai cũng là giống nhau, nàng là một người hiện đại, lại đi so đo vấn đề dòng họ như vậy cảm thấy mình sẽ có vẻ thật ngu muôi.
Tên, chỉ là một cái xưng hô mà thôi, huống chi, như vậy quyết định có thể làm cho Tử Uyên được cao hứng, như vậy thì tuyệt đối có giá trị .
Tử Uyên một một thân một mình đi vào trong thế giới này, vốn là sẽ cảm thấy cô độc, mặc dù có mình làm bạn, nhưng là nếu có thêm một cốt nhục cùng họ với hắn, hắn hẳn là sẽ cảm thấy hạnh phúc đi.
Mạnh Phi Vũ nghĩ rất xa, cũng nghĩ rất sâu, mà hết thảy đều là vì Tử Uyên, Bò Cạp đã yêu, yêu thâm trầm nhưng là lại toàn tâm toàn ý.
“……” Tử Uyên không nói gì, cảm động cùng cảm ơn, chính là đối với Phi Vũ, lời cảm tạ không cần phải nói ra miệng.
Chủ động, Tử Uyên ôm lấy Phi Vũ, gắt gao, gắt gao, làm cho Phi Vũ có thể cảm giác được tâm tình của hắn kích động.
……
Lúc sau, hai người sửa sang lại một chút quần áo, bước đi ra phòng, đi phía trước, Mạnh Phi Vũ gọi một bảo mẫu chuyên chăm sóc trẻ con vào, tiểu tử kia không có ai ở bên là không được.
“Đi thôi, ta mang anh đi nhìn chung quanh.” Nhà Mạnh Phi Vũ rất lớn, người không biết thật sự sẽ lạc đường, lần trước bọn họ đến chỉ là ở trong phòng ăn một chút bữa tối, cũng không có chung quanh xem, lần này, Phi Vũ chuẩn bị cùng Tử Uyên giới thiệu một chút.
…………
Phòng ở phía sau có một con sông nhân tạo nhỏ để trang trí, sau con sông , bên cạnh là một tòa núi giả, bên cạnh còn lại là một cái xích đu bằng gỗ, cùng so sánh với phòng ốc tráng lệ, nơi này có vẻ cổ kính hơn một chút.
Tử Uyên cùng Mạnh Phi Vũ sóng vai đi cùng một chỗ, tay nắm tay, gió lạnh thổi tới, bay bay góc áo của hai người , làm cho người ta có cảm giác bọn họ là như là tiên tử chốn bồng lai.
Nhưng là ở bên người bọn họ vờn quanh loại thâm tình nồng đậm, lại làm cho người ta nghĩ tới một câu: chỉ làm uyên ương không làm tiên.
“Phi Vũ, nàng có biết, chỉ cần nàng vui vẻ, bắt ta làm cái gì cũng đều có thể, cho nên, nàng không cần miễn cưỡng ở nơi này, đem đứa nhỏ giao cho bá phụ bá mẫu ta cũng vậy thực yên tâm.” Tuy rằng hắn sẽ có chút bất an, nhưng là hắn như trước sẽ tôn trọng lựa chọn của Phi Vũ, hắn tin tưởng Phi Vũ, tin tưởng Phi Vũ làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.
“Chúng ta sẽ ở tới đầu tháng mười hai sẽ rời đi.” Phi Vũ đối với hành trình trong khoảng thời gian này sớm đã có an bài, chính là nàng bây giờ còn không nghĩ sẽ nói cho Tử Uyên biết, nàng nghĩ cho Tử Uyên một kinh ngạc, hoặc là nói là rất nhiều kinh ngạc.
“…… Ân, tốt.” Nếu Phi Vũ nói như vậy, Tử Uyên cũng sẽ không nói gì nữa, hai người lẳng lặng tiêu sái đi dạo trên con đường cổ kính.
Tuy rằng hiện tại thời tiết đã có chút khí lạnh, nhưng trong tâm hai người lại dị thường ấm áp, bởi vì, bọn họ là hai người, hai người đang yêu nhau.
……
Ở Mạch Trạch đã nhiều ngày, cuộc sống của Tử Uyên cùng Mạnh Phi Vũ rất là an nhàn, Mạnh Phi Vũ đã nghỉ hai tháng ở nhà, chuyên tâm bồi ở bên cạnh Tử Uyên cùng bảo bối, tuy rằng bảo bối nhìn thấy nàng vẫn là có bộ dáng hơi sợ, nhưng là đã không còn khóc.
Mà Mạnh phụ Mạnh mẫu cũng rất là thích tiểu tử đáng yêu này, người một nhà tựa hồ rất là hoà thuận vui vẻ, chính là, tháng mười hai cũng đến, Mạnh Phi Vũ mang theo Tử Uyên rời đi, sự kinh ngạc của Mạnh Phi Vũ nói đến đang chờ Tử Uyên tới xem……