Chương 2
Lần đầu gặp gỡ của Bàng Thống và Công Tôn Sách năm ấy, Công Tôn Sách mười ba tuổi, Bàng Thống mười tám tuổi. Mười ba tuổi là tuổi đứa bé yếu ớt nhất, mười tám tuổi là tuổi đứa bé tuấn tú nhất. Kim phong ngọc lộ*. Vừa đúng để nói về hai người bọn họ.
(* Dịch theo chữ là gió vàng sương ngọc, xuất phát từ bài “Tân vị thất tịch” của Lý Thương Ẩn: “Do lai bích lãng ngân hà bạn, khả yếu kim phong ngọc lộ thì”: Nói về cảnh vật đẹp đẽ của mùa thu.)
Lúc ấy tiết trời cuối xuân đầu hạ, Công Tôn Sách đến kinh kỳ du lịch, nhân tiện thay phụ thân đến thăm hỏi các vị bằng hữu cũ vai vế chú bác. Bên người chỉ dẫn theo một Gia Đinh.
Cũng không biết du lịch là có nghĩa gì, tới kinh thành, trước tiên đi dạo phố xá. Ở quán trà châm một bình Bích Loa Xuân nghe người ta giảng thư, nói đến Tùy Đường, có vẻ như chỉ đọc thuộc làu làu, chẳng có chút ý tứ. Lại đi Hiên Mặc phường thưởng thức giấy mực, phát hiện ra một khối mực đông cũng không tệ lắm. cho vào tay ấm áp, âm thầm tỏa hương. Nhưng mà thứ này mặc dù tốt, cũng không phải Lư Châu không có. Phong cảnh kinh thành này, chẳng qua cũng chỉ là như vậy.
Thiếu niên công tử mới lớn khi đó, đã phong lưu vốn có. Tướng mạo thanh tú trước hết không cần đề cập đến, bộ trường sam nguyệt sắc vẽ mặc trúc kia, theo nhịp bước mà nhẹ nhàng lay động. Mùi sách, mùi mực, mùi nước non, mùi lá liễu bên đê thơm ngát. Cả người phối với cành trúc trên y phục, hóa thành một bức họa mưa bụi Giang Nam, quanh thân là mưa phùn sương ẩm, trong trẻo linh linh.
Kinh thành nằm chỗ lệch về phía bắc, tuy không tới mức cát vàng đại mạc, nhưng chung quy vẫn thiếu đi một phần xuất sắc của Giang Nam. Bỗng nhiên xuất hiện một tiểu công tử xanh tươi mát mẻ như vậy trên đường đi, tỉ lệ người quay đầu lại không phải mấy trăm phần trăm, cũng không phải mấy ngàn phần trăm, căn bản không thể dùng tỉ lệ quay đầu lại để miêu tả. Rất nhiều người dừng chân đứng lại, dùng ánh mắt ngẩn ngơ dõi theo y một đường. Vừa nhìn vừa phát ra tiếng cảm thán ai ôi, dò hỏi là đứa nhỏ nhà ai, chẳng lẽ là tiên đồng do hoa sen trắng ở hồ Hà Đường biến thành.
Công Tôn gia ở Lư Châu là Tri phủ lão gia, Công Tôn công tử đi trên đường, không ai dám lộ liễu trắng trợn nhìn chằm chằm soi mói đánh giá. Công Tôn Sách chỉ lo mở cây quạt mới mua ra thưởng thức, Gia Đinh bên cạnh đã gần như sụp đổ, ba lần bồn lượt dụ y như dụ trẻ con kéo y đi về.
Công Tôn Sách sao có thể đồng ý, bị bức nóng nảy liền giơ cây quạt đập vào ót của Gia Đinh: “Muốn về thì ngươi cứ về đi, ta còn chưa có dạo đủ đâu.”
Công Tôn Sách nguyên quán ở Tô Chiết, dáng người thấp bé hơn so với người phương bắc, hơn nữa phụ thân nuông chiều từ đầu đến chân, mười bốn tuổi không thể tính là trẻ con, nhưng nhìn qua hãy còn ngây thơ. Công Tôn tiểu công tử như vậy, dù bề ngoài có đẹp hơn nữa, cũng sẽ không có được sự yêu mến của nữ tử. Các nàng chỉ yêu mến nam nhân, sẽ không yêu mến bé trai, cho nên ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía y thật ra rất đơn thuần rất hiền dịu rất mẫu tính.
Đây là đối với nữ nhân, còn với nam nhân, có thể sẽ không giống như vậy.
Sự sợ hãi của Công Tôn Gia Đinh, rất có tính dự đoán.
Còn chưa đi ra phố này, đón đầu là hai thiếu gia cẩm y đứng chắn phía trước mặt Công Tôn Sách. Công Tôn Sách xếp lại chiếc quạt, lui ra sau một bước nhíu mày.
Lai giả bất thiện, vẻ tà nịnh của bọn họ đều viết hết lên mặt.
Hai tên hoàn khố* trao đổi ánh mắt hứng phấn, ý là: Lần này quả thật vớ được của báu. Xa xa liếc mắt một cái đã thấy hút hồn người, nhìn gần quả nhiên càng đẹp hơn. Làn da này, dung mạo này, môi này, phấn điêu ngọc mài. Không thể xoi mói, không thể bắt bẻ. Ánh mắt ướt át trơn bóng mang theo sợ hãi tức giận trừng một cái, thật sự có thể trừng cho xương cốt đều nhũn mất.
(Hoàn khố: Quần áo lụa là- chỉ trang phục của con cháu nhà giàu sang quyền quý, còn có nghĩa khác là công tử bột, kẻ ăn chơi)
Vung tay lên, mấy tên tay sai bao vây Công Tôn Gia Đinh, cũng không ra tay, chỉ là vây quanh hắn, mặc kệ hắn điên cuông hô hoán, cũng không ăn thua gì. Công Tôn Sách một thân một mình liên tiếp lui về phía sau, thật sự có chút kích động, y siết chặt cây quạt, hỏi: “Các ngươi… các ngươi muốn làm gì?”
Nếu Công Tôn Sách là đứa nhỏ được nuôi thả ngoài đường, như vậy y sẽ biết những lời này là lời kịch của các nữ tử nhu nhược bị vây dưới ɖâʍ uy. Đáng tiếc gia thế của y có hạn, cả ngày giống như đại cô nương cửa lớn không ra cửa trong không bước. Không phải ở nhà học bài thì chính là đi hiệu sách mua sách, xa nhất, cũng chỉ là đến quán trà nghe thư. Bước ra khỏi Công Tôn phủ, ai dám ở trước mặt Tri phủ công tử nói ô ngôn uế ngữ? Y không biết là càng hỏi như vậy, lại càng chọc trúng hứng thú hèn mọn của đối phương.
Hai tên quần là áo lượt một trái một phải giữ lấy y, tay của một tên còn túm vai y, tươi cười vô cùng đáng khinh: “Chẳng làm gì cả. Nhìn vị công tử này thật lạ mặt, chắc hẳn không phải là nhân sĩ ở kinh thành. Hai huynh đệ chúng ta đơn giản chỉ muốn làm vị chủ nhà tận tình, muốn mời công tử thưởng liễm chút rượu, sao nào?”
Lí do của hai tên này cũ rích không có chút mới mẻ, giống như người đi đầy đường đều là tiểu thư công tử bồi rượu, chấm trúng ai thì mời kẻ đó. Công Tôn Sách sao có thể đồng ý, từ lúc y sinh ra đến giờ còn chưa nếm qua cái gì gọi là rượu đâu. Hơn nữa, nếu có uống cũng không thể uống cùng bọn họ a. Trước khi ra khỏi nhà cha đã nói, đừng uống rượu với người xa lạ.
Dùng sức tránh đi cánh tay đang bắt lấy y, vùng vẫy đến mức mặt đỏ tai hồng, rất có cảm giác như cành cây trôi nổi lay động, bị hai tên hoàn khố lôi lôi kéo kéo, giống như diều hâu bắt gà con mà cắp ra năm sáu bước.
Công Tôn Gia Đinh nước mắt dàn dụa trào ra khỏi hốc mắt, nghĩ lần này quay về Lư Châu, mạng nhỏ của mình phải giao ra rồi. Không. Nếu tiểu công tử có chuyện gì sơ suất, hắn làm gì có gan quay về Lư Châu. Thiếu gia chính là mệnh căn của của lão gia a! Mệnh căn của lão gia bị hai nam nhân động chạm, đó là chuyện đùa sao?
Mà những quần chúng mới nãy ngắm nghía mỹ nhân đến nhảy nhót, lúc này cúi đầu tản đi khắp hướng, làm như chim thú tiêu tán, ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng kêu cứu của Gia Đinh. Gia Đinh cầu cứu không được, tuyệt vọng cảm thán: Trị an của kinh thành này, còn không tốt bằng Lư Châu của chúng ta. Phủ doãn kinh thành này, cũng không tận tụy với chức trách như lão gia của chúng ta. Mấy tên công tử ăn chơi trong kinh thành này, tại sao cả nam nhân cũng không tha!
Về phương diện khác, có thể thấy hai tên này đùa giỡn lưu manh trên đường đã quen, trong nhà khẳng định có một ông cha làm quan, có một bà mẹ cưng chiều mù quáng. Mọi người thấy nhiều, quản không được, cũng không dám quản. Thật sự thương tiếc thương hại cho đứa nhỏ xinh đẹp này, cùng nhau than thở: Ai! Lạc thủ thôi hoa*. Dê vào miệng cọp. Nghiệp chướng nghiệp chướng!
(*Chà đạp thứ tốt đẹp)