Chương 23

Già Diệp tự, tuy rằng Bàng Thống không lên sân khấu, nhưng quả thật là có mục đích rõ ràng mà nhắc đến. Đầu tiên phải nhắc đến chính là vấn đề về mối tình đầu của Triển Chiêu. Đối tượng mối tình đầu của Triển Chiêu là một tiểu nha đầu Đông Doanh, tiểu nha đầu chỉ cao cỡ Cự Khuyết, võ công không kém, nhưng mà ngốc ngốc, nói nhiều tiếng Hán một chút liền líu lưỡi. Công Tôn Sách và Bao Chửng vụng trộm nói về điều này, đều cười cười cho là việc không đáng lo. Lúc Công Tôn Sách ở tuổi Triển Chiêu, 17 18 đi, từng rất quý mến một cô gái dân tộc thiểu số bán son phấn. Sự quý mến của thiếu niên đa phần không bệnh mà ch.ết, huống hồ đất Tống Đông Doanh tuy rằng nói chỉ cách một dòng sông, nhưng mà cái gọi là giai nhân, ở bên kia bờ sông, cầu mà không được, ngụ mị tư chi*… Hai vị đại ca cũng không thấy đường tình của tiểu đệ khả quan.


(*bản gốc là ngụ mị cầu chi, một câu trong bài Quan Sư – Thi Kinh: tương tư nhớ mong người yêu ở trong mộng)


Quả nhiên tiểu nha đầu sau khi khiêu khích xuân tâm của Triển Chiêu, một đường lắc trống bỏi, rẽ sóng vượt gió quay về quê cũ. Chỉ để lại một con búp bê vải đầu tròn như quả trứng cho hắn. Một con búp bê vải, một cái trống bỏi, hai đứa nhỏ giống như chơi đồ chơi, tín vật trao đổi cũng là mấy món đồ chơi.


Triển Chiêu suy cho cùng là người tập võ đầu óc giản đơn tứ chi phát triển, ôm búp bê hai buổi tối, sau đó liền sinh long hoạt hổ tốt lên. Đâu giống Công Tôn Sách, tâm tư văn nhân, vừa phiền muộn vừa tỉ mỉ, Phong Tranh cô nương không hòa nhã với y vài lần, y còn không biết thẹn mà sốt ruột chơi trò u buồn…


Sự việc tiếp đó, thật làm cho Công Tôn Sách khó chịu. Bí ẩn của tam đại thần khí, thì ra chỉ là trò đố chữ cấp thấp. Trò đố chữ, nên là sở trường của Công Tôn công tử, sao có thể để cho Bao Chửng đoạt tiên cơ chứ. Cho nên nói, quan điểm và thứ bậc rất quan trọng, mà vận may còn quan trọng hơn quan điểm và thứ bậc. Bao nhiêu lần Bao Chửng phát hiện bí quyết mấu chốt, Công Tôn Sách đều không để tâm không chú ý bỏ lỡ. Ai…


Trở lại kinh thành, vẫn là mặt chưa kịp rửa, Bao Chửng ngựa không dừng vó đem đáp án tìm được đi gặp Hoàng Thượng. Lần yết kiến này là tự giác tự động, không ai áp giải bọn họ. Nhưng ánh mắt của Bao Chửng lại hoang mang.


available on google playdownload on app store


Sự linh tê giữa Công Tôn Sách và Bao Chửng sớm đã vượt ra ngoài ngôn ngữ, y chỉ cần liếc mắt nhìn hắn, suy nghĩ của hắn y đều hiểu được. Vì thế Công Tôn Sách đuổi Tiểu Man Triển Chiêu về phủ Thị lang trước báo bình an cho Bao đại nương, chính mình bầu bạn cùng hắn như tản bộ mà đi về phía hoàng cung, dọc đường yên lặng không nói.


Tới cửa hoàng cung, Bao Chửng do dự nói: “Ngươi… vào một chuyến cùng ta đi.”


Công Tôn Sách nghĩ, ngươi suy nghĩ ra đáp án đến khoe khoang với Hoàng Thượng, ta ở bên cạnh làm gì nha? Y cười vỗ bả vai hắn: “Ngươi đi đi. Đem phần thưởng Hoàng Thượng ban về cho ta là được. Ai! Nếu là mỹ nữ ngươi cứ tự mình giữ lại đi.”


Bao Chửng nhu thuận bị vỗ, trên mặt nửa phần vui đùa cũng không có, nói: “Công Tôn, ta cảm thấy không tốt lắm.”
Công Tôn Sách nói: “Cảm giác sau khi phá án của ngươi có lần nào tốt chưa?”
Bao Chửng nghĩ nghĩ: “Thật đúng là… không có.”


Công Tôn Sách mang vẻ mặt bất đắc dĩ, dùng giọng điệu trêu chọc Triển Chiêu ở Già Diệp tự nói: “Hai người đi, vậy chắc chắn dư thừa.” Y chậm rãi phủi phủi y phục của mình: “Chi bằng vầy đi, ta đi gặp Hoàng Thượng, ngươi đi gặp mẹ của ngươi.”


Sải bước đến phía trước một bước, bị Bao Chửng túm một cái kéo về, biểu tình vô cùng thành khẩn: “Gần vua như gần cọp. Vẫn là ta đi gặp Hoàng Thượng, ngươi đi gặp mẹ của ta.”


Còn gần vua như gần cọp nữa chứ, nếu thật sự giành mất cơ hội gần cọp này của hắn, hắn nhất định sẽ buồn bực cả một đêm.


Công Tôn Sách cười thầm nhìn theo Bao Chửng vào cửa cung, sau đó y rẽ mấy góc đường tìm một tiệm bán tô đường. Mỗi lần Triển Chiêu nhận tiền tiêu vặt ở chỗ Công Tôn Sách sẽ đi mua tô đường hiếu kính Bao đại nương, dỗ Bao đại nương tâm hoa nộ phóng nhéo mặt hắn kêu bảo bối. Chuyện mượn hoa hiến phật này, thật làm người ta khó chịu.


Lần này Công Tôn Sách không cam lòng rớt phía sau người khác, các loại hương vị tô đường đều mua một ít, bao thành ba hộp lớn. Tô đường rất nhẹ, nhưng mà bên trong gói thêm bánh đậu hạt sen nặng trịch. Tiểu nhị tiệm tô đường nhìn y trắng nõn văn nhược, nói có cần đem đến phủ cho ngài hay không? Công Tôn Sách nói không cần. Đương nhiên không cần. Tự tay mang về mới gọi là hiếu tâm. Ba hộp lớn, xách đi trước mặt tiểu nhị, làm cho tiểu nhị kia chịu chút kinh ngạc nho nhỏ. Xách đi không kỳ quái, có thanh tú yếu ớt hơn nữa, tốt xấu gì cũng là nam nhân. Kỳ quái chính là vị công tử này vậy mà cử trọng nhược khinh* như thế, coi tô đường như lông hồng, hai ngón tay móc lên quai hộp, cứ thế xách lên.


(*nâng vật nặng mà nhẹ như không)


Công Tôn Sách đã không phải là Công Tôn Sách đánh đàn viết chữ trước kia, làm ngỗ tác, không có chút sức lực không được, não của người ch.ết không phải dễ mở, tay chân người ch.ết cũng không phải dễ di chuyển. Rèn luyện hai ba năm, Triển Chiêu không dám nói, lực trên cánh tay của Bao Chửng chưa chắc lớn hơn y. Đây là một chuyện Công Tôn Sách khá đắc ý mấy năm nay. Nhưng mà y đã quên bắt đầu từ khi ở Thiên Hồng thư viện, sức lực của Bao Chửng dường như cũng chẳng lớn hơn y.


Bên cạnh tiệm tô đường là tiệm bán bút mực cổ, tên của tiệm này đặt rất hay: Bát Quái* hiên. Cho dù là tên tiệm hay là đồ bán trong tiệm, đều làm Công Tôn Sách tâm ngứa. Xách hộp thức ăn đi vào, ông chủ vừa ngẩng đầu thấy khách quý, vội kêu người dâng trà xuân Long Tĩnh chiêu đãi.


(*Bát quái là một nhó ký hiệu mang ý nghĩa tượng trưng ở thời cổ đại. Bát quái còn có nghĩa là nhiều chuyện, buôn dưa lê ==”)
Công Tôn Sách nói: “Không cần vội. Ta xem rồi đi.”


Vì thế chủ tiệm mang đến nghiên mực Đoan Khê bút lông Hồ Châu mới nhập đưa cho y xem. Công Tôn Sách nhìn nhìn, vừa ý một cây bút lông sói màu tím và một con dấu bằng đống ngọc. Vừa muốn mở miệng mua, ngoài cửa có giọng nam cao dịu dàng vang lên: “Ông chủ Tiền ngươi không tốt a, đã nói để lại cho ta, sao lại để người khác chạm vào?”


Công Tôn Sách quay đầu lại, nhìn thấy một công tử mi thanh mục tú. Tuổi trên dưới 20, vẻ mặt cử chỉ có khí chất của dòng dõi thư hương, mặc một bộ áo gấm nguyệt sắc mặc mai*. Bộ áo gấm này và bộ Công Tôn Sách mặc ở Song Hỷ trấn rất giống, chỉ là một cái mặc mai một cái thúy trúc, một cái bằng gấm một cái vải bông.


(*mặc là màu mực tàu)
Công tử kia xa xa nhìn Công Tôn Sách, sau đó không nhìn y nữa, chỉ liếc đống ngọc trong tay y: “Xin lỗi, ngọc này ta đặt trước rồi, công tử bỏ thứ mình thích đi.”


Rõ ràng là người có phong độ của người trí thức mười phần, sao vừa mở miệng lại hà khắc đến mức tầm thường. Công Tôn Sách thờ ơ đánh giá hắn, ngạo khí hùng hổ dọa người, tám phần là gối thêu hoa của nhà quan lớn nào đó.


Ông chủ Tiền lau mồ hôi, giới thiệu Công Tôn Sách cho vị công tử kia: “Vị này, vị này là Lễ bộ Thị lang Công Tôn đại nhân…” Ý là đây cũng là người có chức vị, chức vị cũng không nhỏ, tính khí của ngài nên thu lại đi.


Công tử kia vừa nghe thấy tên tuổi của Công Tôn Sách, trong ánh mắt lập tức bắn ra một luồng ánh sáng hung ác, mạnh mẽ quay đầu xoạt một cái, dùng ánh mắt khoét y từ đầu đến chân một lần, giọng nói lên cao tám độ: “Lễ bộ Thị lang thì làm sao? Lễ bộ Thị lang có thể chiếm đoạt những thứ người ta yêu thích sao? Luôn phải có thứ tự trước sau chứ? Ngọc này ta vẫn phải đặt!”


Ông chủ Tiền tuôn mồ hôi lạnh không dám động đậy, chỉ dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Công Tôn Sách. Công Tôn Sách thấy thái độ này của ông chủ Tiền liền biết lai lịch của công tử này không nhỏ, ở trước mặt Lễ bộ Thị lang cũng dám hoành hành ngang ngược, thật muốn biết cha của hắn là ai.


Không đành lòng khó xử người làm ăn, sự lạnh lùng trên mặt Công Tôn Sách đột nhiên trở thành cái cười coi thường: “Vậy thì, cứ đưa cho vị công tử này đi.”


Một câu êm đẹp, rơi vào trong lỗ tai của công tử này, lập tức lại nổi giận: “Cái gì gọi là đưa cho ta? Ta nói cho ngươi biết! Cái này vốn dĩ là của ta…”


Ông chủ Tiền giảng hòa đúng lúc, cầm đống ngọc được gói kỹ trong hộp gấm hồng dùng hai tay dâng lên. Hàng lông mày mỏng của công tử kịa lại nhướng lên: “Làm gì? Đây là thứ tốt gì? Đáng để ta nâng nó về sao?”


Ông chủ Tiền luôn mồm vâng dạ: “Phải phải phải, ngài đi trước ngài đi trước. Chốc lát ta sẽ phái người đưa đến phủ Tướng quân… Mời ngài, mời ngài…” Tiễn hắn giống như tiễn thần đi lên cửa xe ngựa. Mà công tử kia trước khi lên xe ngựa, còn dùng đôi mắt xinh đẹp lấp lánh nhu quang của hắn trừng mắt nhìn Công Tôn Sách, tràn đầy sát khí. Nhưng tại vì rất xinh đẹp, vì thế càng giống như đang nũng nịu, Công Tôn Sách gần như cho rằng hắn đang ném ánh mắt quyến rũ cho mình.


Ông chủ Tiền quay mặt lại đi vào, vẻ cung kính và sợ sệt trên mặt liền chẳng thấy đâu, toàn là chán ghét, chỉ thiếu phun một ngụm đàm trên mặt đất. Công Tôn Sách bị nhận ý thù địch chẳng hiểu tại sao, hỏi: “Đây là công tử nhà ai? Tính tình thật  gay gắt.”


Ông chủ Tiền giận trừng mắt về phía cửa chính, khinh bỉ nói: “Công tử? Ta phi ~~~ Chính là thứ bán…” Vừa nhìn thấy gương mặt lịch sự nhã nhặn của Công Tôn Sách, lập tức chuyển giọng điệu, cúi lưng chắp tay: “Đáng ch.ết đáng ch.ết, ở trước mặt Công Tôn đại nhân nói ra từ dơ bẩn.” Công Tôn Sách xua tay, ý bảo ông chủ Tiền cứ phát huy đặc sắc của bổn tiệm. Ông chủ Tiền khó có lúc gặp được đại nhân vật hứng thú hợp với mình, vô cùng vui sướng, thông cổ họng: “Người này nha, nói đến rất dài…”


Công Tôn Sách phiền nhất cái nói đến rất dài này: “Nói đơn giản.”


“Nói đơn giản…. nếu bàn đến, cũng tính là công tử danh môn. Cha trước kia là học sĩ Bảo Văn các. Sau đó a, cũng không biết sao lại phạm tội, cả nhà người bị giết, người lưu đày. Người này là con út, năm đó mới 11 tuổi. Thánh thượng niệm tình hắn còn nhỏ, sung vào Nhạc tịch* giữ ở kinh thành.”


(*chế độ Nhạc tịch bắt đầu từ thời Bắc Ngụy đến năm đầu Ung Chính thời Thanh, đem thê tử con cháu của tội phạm tù binh nhập vào danh sách dân đen riêng biệt, chịu sự phân biệt đối xử và áp chế của xã hội. Người trong Nhạc tịch, tham gia vào phần lớn hoạt động âm nhạc truyền thống xã hội, đảm đương chủ mạch văn hóa âm nhạc truyền thống Trung Quốc. Phần lớn thân phận ti tiện, cùng loại nô lệ, là người múa hát mua vui – Theo baike)


Công Tôn Sách thưởng thức bút lông sói có cán bút bằng sứ, gật đầu nói: “Ừ. Nhìn ra được, là người có dòng dõi.”


“Đừng nhìn gia cảnh của hắn đã bại, tính tình cũng không bại! Đánh một bản hát một khúc cho quan to kẻ quý còn phải coi tính tình, không vui thì không nhúc nhích, vì chuyện này mà chịu đòn không ít. Ngài nhìn lại khuôn mặt của hắn kia, so với phụ nữ còn đẹp hơn, người muốn có chủ ý với hắn tất nhiên…” Nói đến đây, nhớ đến gương mặt của Công Tôn Sách dường như cũng xinh đẹp hơn phụ nữ, câu này liền giống như ném đá giấu tay, miễn cưỡng nuốt xuống đoạn tình sử ướt át phía sau. “Tóm lại a, hắn là  phượng hoàng rớt đài không bằng con gà. Mãi đến khi gặp Bàng Tướng quân…”


Bàn tay đang chơi đùa cây bút của Công Tôn Sách dừng lại: “Bàng Tướng quân?”
Ông chủ Tiền kinh ngạc: “Ai cha ~ Bàng Tướng quân ngài cũng không biết? Phi Tinh Tướng quân — Bàng Thống a!”


Những lời này nếu như bị Bàng Thống nghe thấy, nhất định sẽ kêu Phi Vân Kỵ thưởng cho ông chủ Tiền, khen hắn rất biết nói chuyện. Phi Tinh Tướng quân Bàng Thống, mà không phải là Bàng Thống con của Bàng Thái sư, không uổng công hắn liều mạng trong cảnh sống ch.ết mười mấy năm. Nhưng mà nếu biết đem hắn làm nam chính trong phi văn* nhiều chuyện với Công Tôn Sách, nhất định sẽ để cho Phi Vân Kỵ uốn nắn ông chủ Tiền.


(*chuyện xấu, sex scandal =))))
Công Tôn Sách nghiêm mặt nắm lấy cây bút, ánh mắt từng chút từng chút biến lạnh.


“Bàng Tướng quân này a, hắc ~ năm năm trước, có một hồng nhan tri kỷ —- Đệ nhất danh kỹ kinh thành —- Tứ Đức cô nương của Tê Phượng lâu! Công Tôn đại nhân ngài là người giữ bổn phận, ngài nhất định không biết, cô nương kia a! Xinh đẹp, cao quý, thướt tha uyển chuyển, giống như tiên nữ. Cầm kỵ thi họa, cái nào cũng thạo. Công đức dung ngôn, không thiếu thứ gì. Tiểu nhân may mắn gặp một lần, ai cha ~ đó gọi là một…”


Công Tôn Sách kiềm ch.ết cơn tức giận, ánh mắt thẳng băng, nói: “Được rồi. Nói trọng điểm.”


“Phải phải. Trọng điểm…” Chuyện tình yêu, có cái trọng điểm gì? Phải bỏ đi nhiều viền hoa hồng phấn như vậy, ông chủ Tiền đau lòng a. “Trọng điểm đi, từ khi Tứ Đức cô nương nhìn thấy Bàng Tướng quân, trái tim thiếu nữ đã thầm thừa nhận rồi. Đóng cửa từ chối tiếp khách, chỉ săn sóc một mình Tướng quân. Ta đoán Bàng Tướng quân muốn lấy người ta về, nhưng phủ Thái sư là nhà chồng thế nào a, có thể muốn một **** vào cửa? Tứ Đức cô nương và Bàng Tướng quân hòa hợp ba năm, liền mất tích. Ta dự đoán, là Thái sư…” Im lặng làm tư thế cắt cổ, Bàng Thái sư tâm ngoan thủ lạt đã đi vào lòng dân.


“Tứ Đức cô nương mất tích, Bàng Tướng quân cũng không sốt ruột, cũng không truy cứu, không quá nửa năm, liền cùng người này hòa hợp. Ai nha… người ta đều nói Bàng Tướng quân bạc tình, nhưng ta thấy, Tướng quân là lấy hắn đến chọc tức Thái sư. Đại nhân ngài nghĩ a, nữ quan không cho lấy, hắn liền kiếm nam quan về nhà làm cha hắn ghê tởm. Không đến một năm thay hắn cởi bỏ thân phận Nhạc tịch, hôm nay mua đàn cho hắn ngày mai mua mực cho hắn, giống như dạy dỗ Trạng nguyên lang, rất bỏ công sức. Ngài nói hắn là một tiểu quan, muốn học những thứ này để sử dụng làm gì a? Ai kêu Tướng quân thích kiểu này…. Thái sư đi vào phủ Tướng quân của con hắn phải chạm mặt nam yêu tinh này, khó coi biết bao a? Dám chắc sẽ hối hận a, chi bằng năm đó chấp nhận Tứ Đức cô nương, người ta tốt xấu gì cũng là nữ…”


Ông chủ Tiền đang nhiều chuyện đến cao trào, chợt nghe thấy “cách cách”, tiếng nứt toác lanh lảnh. Vừa nhìn, kinh hãi, cây bút lông sói cán bút bằng sứ nung ở trong tay Công Tôn Sách vỡ thành từng đoạn, mảnh sứ vỡ rơi đầy trên quầy.


Công Tôn Sách cũng giật mình phản ứng lại, trong chớp mắt cười tít mắt với ông chủ Tiền: “A. Nát rồi. Đừng vội, ta bồi thường theo giá tiền cho ngươi.”
“Không phải ý đó, Công Tôn đại nhân, tay của ngài…”


Công Tôn Sách chuyển mắt nhìn nhìn tay: “Tay không sao, là sứ này quá mềm.” Lửa giận quanh thân tán loạn, toàn bộ trút vào trong tay, y ra sức vỗ cái hộp điểm tâm bên cạnh. “Được rồi, ta đi trước. Cáo từ.”


Ông chủ Tiền tiễn bước Công Tôn Sách, sau đó ngây người trước mảnh sứ vỡ. Đậu hủ mềm thì có, đồ sứ mềm thật sự chưa từng nghe qua. Mềm sao? Không thể a, chỗ của hắn là cửa hiệu lâu đời trăm năm a. Nếu mềm, người ta viết bút vỡ, sẽ đập bản hiệu a.


Lấy đầu ngón tay đâm một chút vào mảnh vỡ, lập tức vạch ra một đường máu.


Ổng chủ Tiền ʍút̼ ngón tay, nhớ đến truyện võ hiệp “Nghịch thủy hàn” mới xem mấy ngày trước, ánh mắt sáng lên, bừng tỉnh đại ngộ: Chiêu thức ấy, cùng với chiêu thức Cố Tích Triều dùng chưởng lực làm vỡ “Thất Lược” không khác a! Cho nên bút này, không phải là Công Tôn đại nhân bóp nát. Đó là bị nội lực của Công Tôn đại nhân chấn vỡ! Một cái là sách làm bằng giấy một cái là bút làm bằng sứ, vậy Công Tôn đại nhân của chúng ta, chẳng phải còn hơn Cố đại hiệp một bậc a!


May mà Công Tôn đại nhân tu dưỡng tốt, mới nãy không nổi bão với công tử kia. Nếu không với thân thể nhỏ của công tử kia, có cứng nữa cũng cứng hơn cán bút bằng sứ sao? Công Tôn đại nhân tức giận, còn không chưởng vỡ hắn sao?


Bát quái võ lâm phải đến tiệm cơm quán rượu nghe. Bát quái văn nhân quan trường, phải đến tiệm bút mực đồ cổ này vơ vét. Vì thế ông chủ Tiền gom mảnh sứ vỡ lại, để làm bằng chứng cho chuyện bát quái sau này. Tựa đề hắn đã nghĩ xong rồi: Công Tôn Sách —- Cao thủ võ công ẩn nấp trong triều đình.


Ông chủ Tiền trầm ngâm thầm than: Công Tôn đại nhân, không đơn giản a….


Công Tôn Sách hùng hùng hổ hổ đằng đằng sát khí trở về phủ Thị lang. Bao Chửng còn chưa có về. Bao Chửng gặp Hoàng Thượng, bình thường luôn phải ở lại ăn chút điểm tâm chơi ván cờ. Tiểu Man đang nấu cơm. Bao đại nương và Triển Chiêu đi ra nghênh đón y.


Bao đại nương ở dưới ánh mặt trời nhìn kỹ y, nói: “A Sách, ngươi gầy đi… Ai! Sao sắc mặt còn trắng xanh trắng xanh… Ở Già Diệp tự bị lạnh hỏng rồi. Ta lục được hai tấm da không biết là da gì ở phủ Thị lang của ngươi. Một tấm đen một tấm trắng, vào đông sẽ làm cho ngươi và Bao hắc thán mỗi người một cái áo viền da. Trắng cho ngươi, đen cho nó, nổi bật biết bao nhiêu…”


Công Tôn Sách miễn cưỡng cười, nhét hộp điểm tâm vào lòng Bao đại nương: “Đại nương, đây là mua cho ngươi. Ta về phòng trước. Ăn cơm lại gọi ta.” Sau đó người liền trốn mất.
Triển Chiêu nói: “Công Tôn đại ca lại làm sao vậy?”


Bao đại nương nói: “Tâm tư của người đọc sách, ngươi bớt đoán đi.”
Mở hộp điểm tâm ra, Bao đại nương ai nha một tiếng, Triển Chiêu sáp lại nhìn. Từng cái nhân bánh đủ mọi màu sắc lộ ra trần trụi, tô đường đã thành bột mịn rải ở tầng dưới, hộp thứ hai thứ ba đều như vậy.


Triển Chiêu kinh hãi nói không nên lời: “Đây! Đây là!!”
Bao đại nương nói: “Đây là loại mới? Đại khái là lấy nhân chấm với bột tô đường ăn. Ta đi pha trà.”


Triển Chiêu sửng sốt trong thoáng chốc, sau đó kêu la với không khí: “Không phải a đại nương! Trên nắp nộp có chưởng ấn! Đây là bị nội lực chấn vỡ a!”
Đại nương đã đi xa, không nghe thấy.
Triển Chiêu trầm ngâm thầm than: Bậc nội công này, không đơn giản a…

Tô đường







Truyện liên quan