Chương 9: So Tài
Vân Phàm bỏ tay ôm đầu, tiến tới bên cạnh Tô Hạo vỗ vai hắn nói: "Thương thế của ta rất hảo, nhìn ngươi răng vậy mà mọc lại."
Nghe vậy Tô Hạo cười nói: "Haha, răng của ta thế nhưng mọc lại rất nhanh." Vân Phàm không khỏi cảm thán. Tô Hạo hắn mọc răng thật nhanh mới mấy tháng qua.
Hắn lại nói: "Hảo huynh đệ, ngươi thế nhưng lớn nhanh như vậy, làm ta tưởng ai giám đánh bổn thiếu gia đây."
Tô Hạo liền cười vỗ vai hắn: "Vân Phàm, ta cũng đã sức dài vai rộng. Ngươi giúp ta kiếm mỹ nữ về làm lão bà!"
Vân Phàm nghe vậy khinh bỉ, một tay dắt mũi, nhổ nước bọt nói: "Hừ, ngươi thế nhưng mới mấy tuổi đầu đòi có mỹ nữ làm lão bà."
"Mặt của ngươi đúng thật dày." Tô Hạo lại cười nói: "Ngươi chê cười ta?"Hai người không nói tiếp, được một phút qua đi, đường cũng không một bóng người qua đi, gió thổi qua.
Bụi bặm bay qua, Vân Phàm: "Hảo huynh đệ, chúng ta đi ra khỏi thành, bắt mỹ nữ giúp ngươi tìm lão bà." hắn suy nghĩ hồi lâu, mới ra quyết định như vậy.
Trong thành thế nhưng, nhiều người biết hắn là Đệ nhất nhi tử của Vân Chiến lão cha. Nên không có bắt được mỹ nữ về hảo hảo làm lão bà cho Tô Hạo.
Tô Hạo thấy ý kiến này hay: "Hảo." dứt lời hai người chạy đi nhảy lên, tường rào cao ba mét, chạy trên mái nhà rời khỏi Hoàng Triều, Vân Phàm hắn lần đầu rời khỏi Hoàng Triều.
Vân gia thành vậy mà to như vậy, mới rời khỏi Hoàng Triều, còn có thành vây quanh, nhiều phàm nhân thế nhưng đều ở đây.
Phàm nhân bước đi qua đông đúc, hắn nhìn Tô Hạo trước mắt, hai người gật đầu, Vân Phàm chạy nhanh trên mái nhà. Tô Hạo không nhanh không chậm sát theo sau hắn.
Trên phố, nhiều người đi qua đi lại, có tiếng kêu của chủ quầy bán hồ lô: "ai mua hồ lô đây." còn tiếng của chủ quầy bán bánh bao: "Ai mua bánh bao nóng, vừa ra lò đây."
Con phố này được gọi tên là Phân Khúc Lộ, đây là một con phố phía Tây của Vân gia thành, là nơi nhiều người qua lại.
Phố dài một đường thẳng, bên cạnh là những dòng sông dài, thuyền bán cá qua lại.
Xung quanh bên đường phố còn có nhà, lập mái ngói, đang bước trên phố một nữ nhân dắt theo một nhi tử.
Nhi tử cầm trên tay kẹo hồ lô nhìn lên mái nhà, thì thấy hai bóng người chạy qua nhảy qua mái nhà này, đi đến bên mái nhà khác.
Làm nam hài tử thấy vậy liền ngơ ngác, há hốc mồm, giật giật tay mẫu thân nói: "Mẫu thân, mẫu thân ta thế nhưng mới thấy hai bóng người chạy trên mái nhà phía bên kia."
Nam hài tử đưa tay chỉ về phía trước mắt hướng tây, thì không còn bóng người nào nữa.
Trung niên nữ nhân ngồi xuống, nắm lấy tay nam hài tử, nhỏ nhẹ nói: "Nhi tử, chắc ngươi nhìn lầm, nhìn xem mặt ngươi kìa, dính hết đường rồi."
Nam hài tử vẫn biện minh nói: "Mẫu thân ta thế nhưng, thật sự thấy." nam hài tử bĩu môi nói. Trung niên nữ nhân, bế hắn rồi nói: "Nhi tử ngoan, ngươi là nhìn lầm hiểu chưa."
Nam hài tử không thể nói lời nào, xung quanh nhiều người đông đúc đi qua, cũng không để ý hai người mà cứ đi như vậy.
Bên này sắp tiến đến tường thành, Vân Phàm liền, nhìn ra bên trái, phía sau thấy Tô Hạo: "Tô Hạo, ta với ngươi ai nhanh tay, nhanh chân đến tường thành xem như người đó thắng."
Tô Hạo gật đầu, hắn tăng tốc chạy nhanh đi, nhảy lên một mái nhà gần tường thành, lại nhìn bức tường cao ráo, nhảy một chân bám lấy tường thành, chạy lên vài bước, định nhảy lên cao.
Vân Phàm thấy trước mắt Tô Hạo gần tiến đến trên tường thành, hắn nhanh chóng nhảy lên một mái nhà có ngói, nhảy lên bờ tường thành nhảy thêm lần nữa.
Vân Phàm nhanh chân vượt mặt Tô Hạo lên đến trước tường thành sớm hơn Tô Hạo vài giây.
Tô Hạo hắn còn đang định đắc ý đây, nhưng khi thấy bên phải bản thân, vậy mà là Vân Phàm, nụ cười trên môi hắn liền sập tắt.
Hắn không cam lòng bước đến bên cạnh Vân Phàm nói: "Ngươi lại nhanh hơn ta một bước, ta không can tâm, Vân Phàm tiếp chiêu."
Tô Hạo một quyền đánh về phía Vân Phàm, Vân Phàm nhanh tay lùi lại, ba bước. Tô Hạo tiến thêm một cước đánh từ chân trái ra.
Vân Phàm đưa tay phải ra đỡ lấy, một cước của Tô Hạo đánh chúng tay hắn, làm Vân Phàm hơi tê tê tay trái.
Lùi lại thêm vài bước. Hắn bực tức: "Tô Hạo ngươi không có võ đức, giám đánh lén bản thiếu gia."
Nghe vậy Tô Hạo liền cười nói: "Vân Phàm huynh đệ tiếp chiêu của ta, Nhất Âm Dương." dứt lời lao nhanh đến gần Vân Phàm, đưa hai ngón tay chụp lại.
Đâm đến, Vân Phàm nhìn trước mắt hai ngón tay chắp lại của Tô Hạo liền hơi giương mắt nhìn, đây quá giống kỹ năng mà ở địa cầu.
Người ta gọi nhất dương chỉ đâm nến đâu, hoa cúc nở hoa đến đó ư.
Vân Phàm không khỏi suy tư, Tô Hạo có thể nghĩ ra chiêu này, ta Vân Phàm thật sự bội phục ngươi. Vân Phàm đây đều là lời thật lòng.
Tô Hạo đâm nhanh đến, hắn liền nhảy nhanh lên cao bức tường đá bên cạnh, xoay người một cước đá chúng đầu Tô Hạo.
Tô Hạo cảm nhận được cơn đau nhức kịch liệt, bay sang bên cạnh đụng trúng tường thành, xung quanh tường thành không có ai nhưng ban đêm sẽ có lính đi tuần tra.
Tô Hạo hắn bị đánh bay, đụng trúng tường thành nhỏ cao một mét, còn một bên là cao nửa mét cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Tô Hạo ôm lấy đầu đứng dậy, nhìn về phía Vân Phàm: "Vân Phàm ngươi không nói võ đức, đánh ta nhanh và mạnh như vậy."
Vân Phàm hắn đứng cách xa Tô Hạo không xa liền cười cười: "Ai kêu ngươi đánh ta trước a."
"Ta cũng không có nhiều thời gian cùng ngươi giao thủ đây, chúng ta thế nhưng cần đi tìm mỹ nữ về làm lão bà cho ngươi."
Vân Phàm tiến đến bên cạnh hắn, đưa tay ra. Tô Hạo liền nắm lấy tay hắn, Vân Phàm kéo hắn dậy: "Ngươi quên?" Tô Hạo gãi gãi đầu nói: "Ta làm sao có thể quên đây là sự việc trọng đại."
Tô Hạo hắn thật sự quên mất, may thay Vân Phàm hắn lại nhớ, không hổ danh là hảo huynh đệ của hắn.
Tô Hạo tiến đến bên cạnh Vân Phàm: "Huynh đệ chúng ta đi."
Dứt lời hắn liền xoay người, từ trên tường thành nhảy xuống dưới đất, chạy vào trong rừng. Vân Phàm quay lại nhìn cảnh trước mắt.
Ngơ ngác, trước mắt hắn thế nhưng là một cảnh mây màu cam, ánh nắng chiếu rọi, mắt Vân Phàm sáng lên hắn nhớ đến thời còn ở địa cầu
Thời cao trung năm ấy hắn không thể nào quên được.
Nơi hắn rời khỏi, nơi mà bản thân hắn không còn là một tiểu hài tử, mà bước vào trong xã hội nhân loại , địa cầu năm đó có tiền là có tất cả, hắn thật sự không thích thế giới Địa Cầu.
Bởi vì hắn thật sự không có tiền, mẫu thân bị bệnh hắn thế nhưng không có tiền, chỉ biết đi vay mượn mới có thể có tiền viện phí.
Thì mới chữa khỏi bệnh mẫu thân, hắn thật vô tích sự đi. Nhưng kiếp này Vân Phàm thề, phải bảo vệ tốt mẫu thân.
Vân Phàm nắm chặt lòng bàn tay, Tô Hạo đứng trên cành cây dưới rừng rậm đại ngàn phất tay ra hiệu nói: "Vân Phàm nhanh lên, ngươi ngây ra đó làm gì, theo ta xuống đây đi tìm lão bà."
Nghe vậy Vân Phàm hắn mới dần tỉnh lại, nhìn xuống dưới, trên một cành cây cao, Tô Hạo vẫy vẫy tay với hắn.