Chương 12: Một đám ngu ngốc
"Các ngươi lui lại, Bông Hoa Sen thế nhưng đang bay lên cao, chúng ta tránh ra xem xét."
Mấy tên cướp đồng loạt gật đầu lui về phía sau mấy bước, mấy người bọn hắn lùi lại phía sau ba bước, ngước nhìn trước mắt Bông Hoa Sen bay lên cao nửa mét.
Dừng lại, mấy tên cướp liền nghiêng đầu không hiểu truyện gì? Nhị ca dũng cảm tiến lên, nhìn trước mắt Bông Hoa Sen xanh dần tỏa sáng ra ánh sáng màu vàng.
Nhíu mày? quay người đoạt lấy thanh đao trên tay một tên cướp, tên cướp đang cầm thanh đao trên tay, nhìn trước mắt Bông Hoa Sen bị đoạt đao.
Nhưng mà khi hắn nhìn thấy người đoạt đao là Nhị Ca thở dài. Tưởng rằng ai cướp đao đây hóa ra là Nhị Ca uy vũ.
Nhị Ca đám cướp đoạt lấy đao của tên cướp khác, đưa hai tay nắm lấy thanh đao, đưa lên cao một đao chém xuống.
Mười mấy tên cướp vây quanh, nhắm mắt lại nghe một tiếng keng. Nhị Ca đám cướp nhíu mày, vậy mà không chém đứt được Bông Hoa Sen này?
Hắn không tin bản thân hắn không có chém đứt được Bông Hoa Sen này. Nhị ca đám cướp phất tay, mấy tên cướp còn lại tiến gần đến.
Mười mấy tên cướp đồng loạt chém về phía Bông Hoa Sen, trừ lại một tên bị Nhị Ca đoạt đao đi, hắn vẫn đứng đấy không bước nửa bước.
Mười mấy tên cướp đồng loạt chém xuống, cũng không gây hề hẫn gì, một tên cướp nói: "Nhị Ca chúng ta không đánh nát được Bông Hoa Sen màu xanh này, chúng ta không còn cách khác ư đại ca?"
Hắn đổi qua Nhị Ca thành Đại Ca, cũng bởi vì tín nhiệm Nhị Ca, Đại Ca đã ch.ết. Vậy bây giờ Nhị Ca lên làm Đại Ca cũng đúng.
Tên Nhị Ca thấy mình được gọi là Đại Ca cười ha hả, nói: "Các ngươi nói ta là Đại Ca, vậy ta cho các ngươi xem công pháp uy lực nhất của ta."
Mười mấy tên cướp thấy vậy đưa tay cầm vũ khí lên cao hò hét nói: "Đại Ca uy vũ."
Đại Ca đám cướp thấy vậy tươi cười, hắn nắm chặt thanh đao đưa hai chân ra ngang vai, đưa kiếm xuống dưới đất rồi lầm bẩm.
Thanh Đao xuất hiện màu xanh tụ khí, hắn đưa lên cao chém một đạo Đao xuống, mấy tên cướp đều mở mắt to mà nhìn.
Đao gần tiến đến Bông Hoa Sen, bên trong Bông Hoa Sen lúc này, Lý Phương cầm trên tay thanh kiếm, nhếch miệng.
"Cuối cùng cũng đủ, mấy tên cướp, ta còn tưởng rằng sẽ thông minh lắm đây, hóa ra là không não."
Đao vừa chạm xuống, Bông Hoa Sen bị đánh chúng, Từ màu xanh Bông Hoa Sen liền nở rộ, ánh vàng chiếu sáng nổ ra.
Oanh.
Một vùng linh khí nổ ra, linh khí tự bạo, làm mấy tên cướp khác bị đánh bay. Toàn bộ đều đánh bay mấy tên cướp lại gần.
Vài tên cảnh giới thấp liền bị chiêu này, tất sát không còn hơi thở, bay ra ngoài ngã xuống ch.ết ngay tại chỗ, thi thể không nguyên vẹn.
Lý Phương cũng từ làn khói xuất hiện ra, nàng vừa xuất hiện vừa đưa kiếm lại trong vỏ, quay người về phía xe ngựa.
Nàng nhìn trước mắt mấy tên cận vệ nói: "Các ngươi lên giết hết mấy tên còn sót lại, lưu thủ lại một tên cho ta."
Đứng đầu mấy tên cận vệ gật đầu" Hảo, Lý Phương tiểu thư người không cần lo lắng, việc còn lại để chúng ta xử lý."
Lý Phương thấy vậy quay người, bước lên xe ngựa mở rèm che vào trong, Mộng Liễu thấy vậy: "Lý Phương ngươi xử lý xong xuôi đi."
Lý Phương gật đầu lao đến ôm lấy tay Mộng Liễu, nàng nũng nịu: "Công chúa người ta xử lý mấy tên cướp rất mệt a, người có thể cho ta ôm một cái không?"
"Hảo, ta thế nhưng vẫn luôn yêu triều ngươi đây." Lý Phương cười cười ôm lấy Mộng Liễu.
Bên này Tô Hạo trên cành cây há mồm to ra nhìn: "Thảo, Vân Phàm ngươi xem xem, nàng ta vậy mà từ Bông Hoa Sen nổ ra làm mấy tên xung quanh Bông Hoa Sen đều bị linh khí đánh bay."
"Cảnh giới thấp một chiêu tất sát, giết ch.ết. Ngươi nói xem ta học chiêu này có được hay không?"
Vân Phàm: "Tô Hạo ngươi học cái này, ta cũng không bắt ngươi. Nhưng theo ta thấy công pháp này dành cho nữ nhi, ngươi tự cung?"
Vân Phàm cười tà mị nhìn Tô Hạo, Tô Hạo nghe đến tự cũng từ, đưa tay xuống ôm lấy đệ đệ. Vân Phàm nhe răng cười, dưới xe ngựa lúc này.
Mấy tên cận vệ tiến đến, xem xét mấy thi thể xung quanh, tên nào còn sống bọn hắn bắt lấy, trong đó.
Một tên cướp nằm giả ch.ết, một tên cận vệ mặc Lam Y giáp tiến tới, hắn cúi người xuống nhấn mạnh thân thể tên cướp.
Tên cướp hắn là cái người mà đã đưa đao cho Đại Ca, bây giờ toàn bộ huynh đệ cướp đã ch.ết. Còn mình hắn sống sót nên giả ch.ết để sống qua hôm nay.
Hắn nằm xuống, cảm nhận được cận đang dùng kiếm đâm hắn. Hắn thân là cướp cũng không muốn bị thương đây, nên nằm giả ch.ết dùng máu huynh đệ bôi lên, tim luôn đập mạnh.
Hắn nằm xuống, tên cận vệ thấy hắn nhịp tim còn đập, đẩy mạnh thanh kiếm: "Kiệt Kiệt huynh đệ, ngươi vậy mà giả ch.ết ngươi không dậy ta thế nhưng sẽ mang ngươi thiến."
Tên cướp nghe vậygiật mình tỉnh, bên cạnh cận vệ cúi người nói: "Đại Ca ngươi tha ta có được hay không hảo! Ta thế nhưng không muốn bị thiến!"
Tên Cận Vệ thấy tên cướp nghe lời vậy: "Được, vậy cái này ta liền nói cho các huynh đệ của ta, bắt ngươi lại mang đi Vân Quốc một chuyến."
Tiểu cướp nghe vậy thở dài, còn may hắn không bị thiến mạng chó còn có thể giữ. Bên cạnh các tên cận vệ khác rò sét, không thấy ai còn sống.
Bọn hắn cũng không ngu ngốc, nếu mấy tên cướp này giả ch.ết vậy rời đi bọn hắn chạy thì làm sao.
Nên mấy người cận vệ đồng loạt gật đầu nhìn nhau, một kiếm đâm đến mấy tên thi thể đang nằm.
Đều không có phản ứng gì, một đầu khác đứng đầu Cận Vệ thấy bên cạnh gốc cây. Vậy mà có một tên cướp ngồi nằm ở đấy, hắn liền ném cây kiếm tới đâm đến tim thân xác.
Thân xác liền rên lên nhắm mắt mà lĩnh cơm hộp. Hắn thân đứng đầu đội cận vệ thấy vậy! giám qua mặt ta các ngươi não còn thấp.
Dứt lời hắn quay người đi đến bên cạnh tên Hộ Vệ cùng Tiểu cướp còn sống sót: "Các ngươi bắt hắn lại, ta đi thông báo với công chúa."
Mấy tên cận vệ còn lại gật đầu, bắt đầu tán gẫu với tên cướp. Đứng đầu cận vệ tiến tới bên cạnh xe ngựa quỳ xuống một chân, tay ôm bụng nói.
"Công chúa, người ta đã bắt xong còn việc còn lại mời công chúa ra chỉ định." hắn nói đến đây liền im bặt mà dừng.
Trong xe ngựa, Mộng Liễu nghe vậy: "Các ngươi mang theo hắn, đi Vân Quốc, rồi sẽ hỏi tội hắn sau."
Đứng đầu cận vệ nghe vậy gật đầu, hắn đứng dậy lùi ra xa, bên này trên cành cây.